Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 17: Anh chẳng phải cũng là một tên trai tân sao.

75@-

Triều Ngạn Ninh ngủ một mạch đến sáng, sáng hôm sau đã gần như khoẻ lại. Thê Nam vẫn đang ngủ trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ của cậu.


Lúc Triều Ngạn Ninh tỉnh, Thê Nam vẫn chưa dậy. Anh quay mặt vào phía giường lớn, cánh tay đặt dưới đầu làm gối, hai chân duỗi sang một bên. Tư thế này nhìn đã thấy không hề thoải mái chút nào.


Triều Ngạn Ninh không có thời gian nghĩ vì sao Thê Nam lại ở trong phòng mình, cậu đi chân trần xuống giường, trực tiếp bế anh lên giường lớn.


Thê Nam mới chợp mắt được vào nửa đêm, lại uống không ít rượu nên ngủ rất say, bị Triều Ngạn Ninh ôm lên giường cũng chẳng hề hay biết.


Được nằm trên chiếc giường lớn êm ái, cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng. Thê Nam trở mình một cái, tìm được tư thế dễ chịu hơn rồi nằm nghiêng ngủ tiếp.


Cửa phòng ngủ của Triều Ngạn Ninh vẫn để mở, Đường Cát nghe thấy tiếng động nên bước vào.


Người nằm và người ngồi đã đổi chỗ. Tối qua là Triều Ngạn Ninh nằm trên giường, Thê Nam ngồi cạnh nhìn cậu. Giờ thì thành Thê Nam nằm trên giường, còn Triều Ngạn Ninh ngồi bên cạnh nhìn anh.


Vừa vào phòng, Triều Ngạn Ninh đã nhỏ giọng hỏi Đường Cát: "Sao lại để anh Nam ngủ trên ghế sofa?"


Đường Cát cũng vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng: "Tối qua em bảo anh Nam qua phòng bên cạnh ngủ, anh ấy nói ngồi thêm lát nữa. Sau đó em về phòng rồi ngủ quên mất."


Rèm cửa chỉ kéo một nửa, ngoài trời đã sáng hẳn, nắng không quá gắt, rọi thẳng lên tóc và mặt Thê Nam đang nằm ở đầu giường. Triều Ngạn Ninh bước tới kéo rèm lại, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.


Đường Cát nhìn Triều Ngạn Ninh, rồi lại liếc chiếc giường lớn, nhỏ giọng gợi ý: "Anh Triều, anh không định... nằm thêm một lát à?"


Lời đề nghị ấy khiến mắt Triều Ngạn Ninh tối đi như ánh sáng trong phòng. Nhưng cậu không nhúc nhích, chỉ mím môi, cố nuốt lời mời gọi đầy cám dỗ ấy xuống, rồi quay người đi vào phòng tắm.


Triều Ngạn Ninh tắm nước lạnh xong bước ra, Thê Nam đã tỉnh dậy.


"Anh, anh tỉnh rồi à, ngủ thêm chút nữa đi."



Thê Nam đưa tay xoa mặt, đảo mắt nhìn quanh, vẫn chưa hiểu sao mình lại nằm trên giường. Anh vén chăn bước xuống, nhìn Triều Ngạn Ninh hỏi: "Em đỡ chưa?"


Triều Ngạn Ninh bước lên hai bước đối mặt với Thê Nam, gương mặt còn vương nước: "Em đỡ rồi, ngủ nhiều là khỏi thôi."


Nếu không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường của Triều Ngạn Ninh tối qua, Thê Nam thật khó tưởng tượng người đang đứng trước mặt anh lúc này cũng từng yếu ớt đến vậy.


Thê Nam vẫn chưa yên tâm, giơ tay đặt lên trán cậu kiểm tra, đúng là không còn nóng nữa.


"Thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra à?" Anh hỏi.


"Không cần đâu anh," Triều Ngạn Ninh không quá để tâm, "trước đây kiểm tra rồi."


"Trước đây là khi nào?"


"Đại khái là..." Triều Ngạn Ninh cũng không nhớ rõ, "em cũng không nhớ nữa, bác sĩ bảo bình thường chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được."


Triều Ngạn Ninh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, Thê Nam không biết đó có phải thói quen của cậu hay không, dây buộc áo thắt rất lỏng, phần ngực lộ ra một nửa.


Thê Nam bỗng nhớ lại cuộc gọi video hôm đó giữa hai người, Triều Ngạn Ninh bảo muốn cho anh xem hình xăm ở thắt lưng.


Thê Nam nghĩ, trước kia mỗi lần nhìn thấy hình xăm của anh, Triều Ngạn Ninh đều kêu gào muốn đi xăm, nhưng anh nói chưa đủ tuổi thì không được xăm. Bây giờ cuối cùng cũng xăm rồi, chỉ là không biết cậu đã xăm hình gì.


Nghĩ tới đây lại thấy hơi quá, Thê Nam muốn rửa mặt tỉnh táo một chút, bèn vòng qua Triều Ngạn Ninh đi về phía phòng tắm: "Anh vào nhà vệ sinh chút."


"Trong ngăn tủ có bàn chải mới," Triều Ngạn Ninh cũng đi theo, tựa vào khung cửa phòng tắm, "dao cạo râu thì dùng của em cũng được."


Thê Nam còn định đi vệ sinh, mà Triều Ngạn Ninh lại đứng chắn ở cửa không chịu đi, khoanh tay đứng đó nhìn anh.


Anh đẩy cậu ra ngoài rồi đóng cửa phòng tắm lại.



Triều Ngạn Ninh vẫn đứng ngoài cửa, đang định nói gì thì điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, là điện thoại của cậu.


Trên màn hình chỉ hiện số, không có lưu tên. Triều Ngạn Ninh quay đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng kín, cầm điện thoại đi ra ban công, đóng cửa sổ lại rồi mới bấm nút nghe.


"Triều Ngạn Ninh, rốt cuộc mày muốn thế nào hả?!" Đầu dây bên kia là tiếng gào giận dữ như thú hoang của Lý Lăng Hách.


Triều Ngạn Ninh mất kiên nhẫn, đưa tay ngoáy tai: "Rất đơn giản, tôi muốn anh nhanh chóng ly hôn với anh Nam."


"Mày động vào công ty tao, động vào người mẫu ký hợp đồng với tao, mày đúng là đê tiện," giọng Lý Lăng Hách nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn xé xác Triều Ngạn Ninh, "mày chỉ biết chơi mấy trò đê hèn với tao đúng không?!"


"Anh chỉ xứng đáng bị người ta chơi mấy trò như vậy đấy." Triều Ngạn Ninh chẳng buồn bận tâm, giọng vẫn ung dung thản nhiên, tiện tay bứt một chiếc lá từ dây leo bò lên ban công tầng hai, xoay trong tay như món đồ chơi.


"Đừng có tìm cách kéo dài thời gian với anh Nam nữa, tốt hơn hết là xem công ty của anh còn cầm cự được bao lâu, số tiền vi phạm hợp đồng sắp tới và cả khi người cộng sự vàng của anh, Trương Toàn sắp nuốt trọn toàn bộ cổ phần của anh, có khi đó là cơ hội sống sót duy nhất đấy."


Mấy hôm nay Lý Lăng Hách không có thời gian dây dưa với Thê Nam, vì đống rắc rối trong công ty đã khiến hắn rối như tơ vò, mấy ngày liền không ngủ nổi.


Không ít người mẫu ký hợp đồng gặp chuyện, đặc biệt là mấy người mẫu chủ lực đang nổi bật nhất. Người thì bị bắt vì tụ tập dùng m* t**, người thì dính vào m** d*m bị cảnh sát bắt tại trận, lại có kẻ bị lập án điều tra vì liên quan đến lừa đảo.


Các thương hiệu từng hợp tác lần lượt tuyên bố chấm dứt hợp đồng, người mẫu còn lại trong công ty thì từng người một xin hủy hợp đồng. Tin xấu liên tục bị đẩy lên hot search, ai cũng thấy rõ phía sau có người thao túng. Giờ đến cả người mới đến phỏng vấn cũng chỉ còn vài gương mặt vừa xấu vừa không có tí sức hút nào.


Hơn nữa, sau khi hắn đề xuất chia đôi cổ phần để tách riêng với Trương Toàn, Trương Toàn bên ngoài thì tỏ vẻ khách khí đồng ý, nhưng sau lưng lại lặng lẽ đưa đi hết những người mẫu có thể mang theo trong công ty. Giờ công ty của hắn gần như chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, còn một đống hợp đồng vi phạm đang chờ bồi thường.


Tất cả những chuyện này đều là Triều Ngạn Ninh đang ra tay với hắn, mục đích chỉ có một, ép hắn nhanh chóng ly hôn với Thê Nam.


"Mày dồn tao đến mức này rồi, mày nghĩ tao sẽ làm theo ý mày sao? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, chẳng ai có kết cục tốt đâu!"


"Anh không còn nhiều thời gian nữa đâu..." Triều Ngạn Ninh vừa nói vừa xoay một chiếc lá trong tay. Lá còn xanh nguyên lành, vậy mà bị cậu bóp vụn nát, nước lá loang đầy đầu ngón tay.


Thê Nam rửa mặt xong bước ra từ phòng tắm, Triều Ngạn Ninh vẫn còn cười, giơ tay với anh, ra hiệu mình sắp nói xong điện thoại.



"Thủ tục kiện ly hôn tốn quá nhiều thời gian, tôi không có kiên nhẫn chờ. Tôi có chút quen biết với mấy thương hiệu kia, nếu anh lập tức đồng ý ly hôn, tiền vi phạm có thể không cần bồi thường, công ty anh cũng còn cơ hội giữ lại. Quyết định thế nào, tự anh cân nhắc."


Dứt lời, Triều Ngạn Ninh không để cho Lý Lăng Hách nói thêm, dứt khoát cúp máy.



Buổi sáng trời vẫn còn nắng nhẹ, nhưng đến trưa thì mây xám kéo đến dày đặc, bầu trời xám tro nặng trĩu, như đang sà xuống thật gần.


Sắp mưa rồi.


Đàm Mẫn và Thê Duệ Tiến vẫn đang nhắn tin hỏi Thê Nam qua WeChat, hỏi tình hình của Triều Ngạn Ninh.


Thê Nam đáp: Không sao ạ, chỉ là sốt và đau đầu, giờ đã khỏi rồi.


Lúc Đàm Mẫn hỏi tối nay anh có về nhà không, thì ngoài cửa sổ mưa đã đổ xuống không báo trước, hạt mưa to như hạt đậu rào rào tạt vào ô kính, tầm nhìn trước mắt Thê Nam lập tức bị mờ. Hơi mưa bốc lên mù mịt, che kín cả thế giới bên ngoài, nhìn gì cũng nhòe.


Triều Ngạn Ninh nhận ra Thê Nam có vẻ định đi, cậu lên tiếng trước: "Dự báo nói sẽ có mưa to đến rất to. Trên lầu còn mấy phòng, anh cứ ở lại đây đi."


Thê Nam nhìn trận mưa bên ngoài chưa có dấu hiệu ngớt, khẽ nói: "Được."


Buổi tối, ba người ăn cơm xong thì ngồi nghỉ ở phòng khách tầng một. Triều Ngạn Ninh chọn một bộ phim hành động, vừa trò chuyện vừa xem phim cùng nhau.


Bộ phim này Đường Cát đã xem rồi, hắn cầm điện thoại nhắn tin suốt. Nửa năm nay hắn đang theo đuổi một cô gái. Ban đầu cô ấy không có ý gì với hắn, nhưng không chịu nổi kiểu dai dẳng của Đường Cát, dạo gần đây thái độ của cô ấy thay đổi rõ rệt, hai người cứ mập mờ như vậy.


Hắn đang háo hức muốn quay về Cảng Thành nên hỏi Triều Ngạn Ninh bao giờ thì về.


Triều Ngạn Ninh lại quay sang hỏi Thê Nam: "Anh, khi nào thì anh định cùng em quay về Cảng Thành chụp ảnh?"


Thê Nam đang xem đến đoạn cao trào của bộ phim, đáp: "Thời gian này lúc nào cũng được."



Đường Cát có một nhóm chat nhỏ, đều là bạn bè anh em thân thiết. Hắn chưa từng yêu đương, chẳng có chút kinh nghiệm, nên nửa năm theo đuổi người ta vừa rồi bạn bè đã cho không ít lời khuyên.


Trong nhóm toàn là mấy đứa bạn chí cốt, nói năng chẳng kiêng nể gì, chuyện gì cũng nói huỵch toẹt. Có mấy đoạn ghi âm mới gửi trong nhóm, Đường Cát lỡ tay bấm phát loa ngoài.


"Đường Cát, mày 25 tuổi đầu rồi mà vẫn là trai tân, cố lên, dồn chút lực mà theo đuổi đi."


"Đệt..." Đường Cát chửi một câu, định bấm tắt đoạn ghi âm thì đã không kịp nữa, hai người bên cạnh đều nghe thấy rồi.


Triều Ngạn Ninh còn dùng chân đá Đường Cát một cái, cười trêu: "Cố mà theo đuổi cho tử tế vào, trai tân."


"Anh còn cười em à," Đường Cát không chịu yếu thế bật lại ngay "chẳng phải anh cũng là trai tân đấy thôi, anh với em như nhau, chẳng ai cười được ai cả, mà anh còn lớn hơn em hai tuổi đấy."


Bình thường lúc chỉ có hai người, hắn với Triều Ngạn Ninh nói chuyện chẳng hề giữ kẽ, như bạn bè thân thiết. Triều Ngạn Ninh vừa cười hắn một câu, hắn nghĩ ngay đến việc phản đòn, quên mất bên cạnh còn có Thê Nam.


Vừa nhớ ra, Đường Cát lập tức im bặt, cứng nhắc đổi chủ đề, bắt đầu nói về thời tiết bên ngoài, bảo mưa to quá, rồi tự cười khan hai tiếng.


Triều Ngạn Ninh lại đá hắn một cái, khóe mắt liếc sang nhìn phản ứng của Thê Nam.


Thê Nam ngồi cạnh Triều Ngạn Ninh cũng không còn xem phim nữa, đang trả lời tin nhắn của studio. Nghe thấy hai người kia đang trêu nhau thì ngón tay đang gõ tin cũng khựng lại một chút.


Nếu đổi lại là lúc bình thường, khi tụ tập bạn bè anh em thế này thì Thê Nam chắc chắn cũng sẽ chen vào vài câu, hùa theo trêu chọc một chút, nhưng bây giờ thì không được.


Giờ anh không thể trêu chọc Triều Ngạn Ninh kiểu đó nữa.


Ngay khi còn đang suy nghĩ xem nên nói gì, điện thoại bỗng rung lên báo có tin nhắn mới.


Thời gian trước anh đã chặn hết liên lạc của Lý Lăng Hách, tin nhắn này đến từ một số lạ, không hề có tên, nhưng chỉ cần đọc nội dung, Thê Nam đã biết là ai gửi.


"Tiểu Nam, anh đồng ý ly hôn. Sáng mai chúng ta gặp nhau ở cục dân chính..."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 17: Anh chẳng phải cũng là một tên trai tân sao.
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...