Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 14: Anh đừng tự ép mình

93@-

Thê Nam lên chiếc xe do Triều Ngạn Ninh lái đến, anh cầm lái, còn cậu thì ngồi ở ghế phụ nghịch chiếc máy ảnh của anh, lật xem mấy bức hình chụp trong mấy ngày qua.


Mấy năm nay Triều Ngạn Ninh vẫn luôn âm thầm dõi theo Thê Nam, cậu hầu như chưa từng bỏ lỡ bất kì buổi triển lãm ảnh nào của anh. Vậy nên chỉ lật vài tấm thôi, cậu đã nhìn ra Thê Nam đang không có cảm hứng.


"Anh, tâm trạng anh không tốt."


"Không tập trung được, cũng không định chụp nữa."


Thê Nam nắm chặt tay lái. Lúc này họ đang đổ dốc dài, chân anh giữ nhẹ trên phanh, từ tốn lướt xuống, ánh mắt thì đã nhắm thẳng đến cuối con dốc.


Anh lại nói: "Coi như mấy ngày này đi chơi thôi."


Triều Ngạn Ninh giơ chiếc máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc Thê Nam đang lái xe.


Mặt trời ngả về tây, sườn mặt của Thê Nam chìm trong tầng tầng ánh sáng say lòng người, sống mũi anh hắt lên một lớp ánh sáng nhạt.


Triều Ngạn Ninh nhìn Thê Nam qua khung ngắm, cậu không nhịn được khen anh ăn ảnh, còn tự khen mình chụp đẹp.


"Em thấy em cũng có tố chất làm nhiếp ảnh gia đấy. Nếu anh Nam không muốn chụp nữa, vậy mấy ngày tới anh làm người mẫu cho em đi, máy ảnh này của anh để em dùng nhé."


Thê Nam hơi nghiêng đầu nhìn cậu, thấy Triều Ngạn Ninh dường như rất thích chiếc máy ảnh của anh, bèn nói luôn: "Muốn chơi thì cầm lấy mà chơi."


Họ ở chung khách sạn với đội xe của Lâm Tử Minh. Làm thủ tục xong, cả nhóm cùng ăn tối ở nhà hàng khách sạn.


Chuyện khó chịu trên đường, lúc đó đã giải quyết xong xuôi, cũng coi như quen biết thêm một người bạn. Nhưng Đường Cát thì vẫn bực khi thấy Hoa Tý, Quách Vũ, cảm thấy tên đó trông như một thằng ngốc, còn lườm vài lần. Bị Triều Ngạn Ninh trừng mấy cái, mí mắt hắn mới chịu yên phận.


Quách Vũ cũng khá biết điều, lẳng lặng ngồi cách xa, không dám lại gần.


Ăn xong, Thư Thừa và Tằng Hoành Dật đeo túi máy ảnh lên lưng rời đi, tranh thủ lúc mặt trời chưa lặn hẳn để chụp thêm vài tấm. Đường Cát lau miệng xong cũng bỏ đũa xuống, chạy theo hai người họ.


Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại ba người là Thê Nam, Triều Ngạn Ninh và Lâm Tử Minh. Cả ba đều không định ra ngoài nữa, ai cũng đã uống chút rượu, câu chuyện từ xe địa hình chuyển sang nhiếp ảnh rồi lại vòng sang chuyện xe cộ.


Tính cách của Lâm Tử Minh rất hợp với Thê Nam, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc và kết bạn WeChat.



Sắp ăn xong thì Thê Nam nhận được một cuộc điện thoại, Triều Ngạn Ninh và Lâm Tử Minh cùng nhau đi thanh toán.


Lâm Tử Minh nhất quyết trả tiền: "Chuyện lúc nãy trên đường, coi như tôi xin lỗi."


"Anh nói gì vậy," Triều Ngạn Ninh vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Tử Minh, "Gặp lại nhau trên đường cũng xem như có duyên, lần sau có duyên lại tụ họp."


Lâm Tử Minh nói: "Đúng lúc tháng sau tôi sẽ đến Cảng Thành, đến lúc đó tìm cậu."


"Được, lần sau anh đừng tranh phần với tôi nữa nhé."


_


Thanh toán xong, Triều Ngạn Ninh đưa cho Lâm Tử Minh một điếu thuốc, hai người cùng đi đến khu vực hút thuốc.


"Thê Nam, anh ấy thật sự là anh cậu à?" Lâm Tử Minh bất ngờ hỏi.


Triều Ngạn Ninh liếc nhìn hắn ta, nói một câu xoắn cả lưỡi: "Ừ, là anh tôi, không phải anh ruột nhưng còn thân hơn cả anh ruột."


Lâm Tử Minh liếc mắt nhìn về phía nhà hàng, Thê Nam vẫn quay lưng đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, hắn ta nói: "Tôi nhìn ra rồi."


Triều Ngạn Ninh cũng không hỏi hắn ta nhìn ra cái gì, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thê Nam. Cậu hút xong điếu thuốc, sải bước quay về bên cạnh anh.


Phòng của hai người đều ở tầng tám, sát vách nhau, Triều Ngạn Ninh không về phòng mình mà cứ bám mãi trong phòng Thê Nam, tay nghịch máy ảnh, hỏi Thê Nam mấy mẹo nhỏ khi chụp người trong điều kiện ban đêm hoặc ngược sáng.


Thê Nam nghiêng người nằm trên giường, nhắm mắt nói: "Khẩu độ nhỏ, phơi sáng lâu. Nếu là chụp bóng người trong điều kiện ngược sáng thì dùng khẩu độ nhỏ và đo sáng điểm, tuỳ theo từng bối cảnh mà điều chỉnh bù trừ phơi sáng, chỉnh màu sắc và chi tiết, sau đó..."


Lúc đầu giọng anh còn rõ ràng, càng về sau càng nhỏ dần, những chữ cuối gần như lẫn hết vào lưỡi.


Tối qua anh ngủ không ngon, vừa nãy lại uống ít rượu, đầu vẫn còn hơi lâng lâng, ban đầu chỉ định nằm dựa một lát chứ không tính ngủ, anh còn muốn tắm.


Nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn còn trong phòng, nên anh không nhúc nhích, định đợi cậu ra về mới đi tắm. Kết quả là vừa nằm nói với cậu được vài câu đã ngủ mất.


Thê Nam chỉ cởi áo khoác, áo sơ mi và quần vẫn còn nguyên, một chân còn buông thõng xuống mép giường.


Triều Ngạn Ninh thấy anh ngủ say rồi, bèn đỡ lấy bắp chân anh, nửa ôm nửa kéo anh vào giữa giường.



Triều Ngạn Ninh vẫn chưa đi, cầm máy ảnh chụp mấy tấm Thê Nam đang ngủ, rồi ngồi luôn trên ghế sofa bên cạnh giường lớn, khuỷu tay chống cằm, nhìn anh ngủ.


Đến khi Thê Nam tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng cũng tối om, anh vừa định với tay lấy điện thoại xem giờ thì Triều Ngạn Ninh đột nhiên lên tiếng.


"Anh tỉnh rồi à."


Thê Nam bị giật mình, vén chăn ngồi dậy, mãi đến khi nhận ra là Triều Ngạn Ninh, cơ thể mới dần thả lỏng.


"Em làm anh giật cả mình."


Triều Ngạn Ninh bật cười, tiếng cười trầm thấp vang trong bóng tối như có chút mê hoặc, Thê Nam ngồi trên giường hơi sững người, lát sau mới với tay bật đèn đầu giường.


"Em đợi anh dậy đấy." Triều Ngạn Ninh ngồi một tư thế quá lâu, chân tê rần, đứng lên vỗ vỗ đầu gối, "Anh đói không?"


"Không đói, cũng chẳng thấy ngon miệng, tối nay anh nhịn vậy."


"Vậy em cũng không ăn nữa."


"Anh đói thì sẽ tự xuống nhà hàng ăn," Thê Nam ngồi dịch ra mép giường, "em không cần ăn cùng anh đâu."


Thê Nam cầm điện thoại lên xem, không ngờ mình đã ngủ hơn ba tiếng, không rõ ba tiếng này Triều Ngạn Ninh làm gì, hay là cậu vẫn luôn ngồi đợi anh tỉnh?


Điện thoại còn 6% pin, Thư Thừa đã gửi cho anh khá nhiều ảnh, còn hỏi có muốn ra ngoài ăn khuya không.


Tin nhắn gửi từ hơn một tiếng trước, Thê Nam nhắn lại là mình ngủ quên nên không đọc được, bảo ba người họ cứ chơi vui vẻ.


Thê Nam tìm sạc cắm điện thoại, không nhìn Triều Ngạn Ninh, quay lưng lại nói: "Em buồn ngủ thì về phòng nghỉ đi, mấy hôm tới nếu còn muốn chụp ảnh nữa, có gì không rõ thì lại hỏi anh."


Chân Triều Ngạn Ninh vẫn còn tê, như có vô số con kiến bò, cậu đứng giữa sofa và giường thêm một lúc, nhìn Thê Nam cứ bận rộn không ngơi tay, lúc thì bật màn hình điện thoại xem, lúc thì thay dép lê, hoặc kéo lại chăn bị anh đạp rối bời, rồi lại vào nhà vệ sinh rửa tay, tay còn chưa lau khô đã lắc lắc đi ra.


Triều Ngạn Ninh cầm lấy máy ảnh, nói "em về đây", rồi quay lưng đi về phía cửa, lúc mở cửa còn nói thêm: "Anh ngủ sớm nhé."


Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, mấy giây sau Thê Nam mới nhìn vào khoảng không trước mắt, đáp một tiếng: "Ừ."


Anh tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, nằm trên giường cầm điều khiển chuyển kênh mãi mà không thấy gì hay, lại tắt tivi.



Không ngủ được, Thê Nam lại bò dậy mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, trong đầu toàn là bóng lưng Triều Ngạn Ninh lúc rời khỏi phòng, rõ ràng bờ vai cậu rất rộng, nhưng nhìn lại có chút cô đơn.


Bóng lưng ấy cứ lởn vởn trong đầu anh, hút xong điếu thuốc, Thê Nam ra khỏi phòng.


Anh đứng trước cửa phòng Triều Ngạn Ninh, trong lòng rối bời, rất muốn tìm cậu nói chuyện, nhưng đến trước cửa rồi lại không biết nên nói gì mới phải.


Nói về tình nghĩa anh em lớn lên cùng nhau? Nói về cuộc sống đứt đoạn và những thay đổi suốt bao năm qua? Hay là nói về cảm giác khác lạ mà anh đang dần cảm nhận được từ Triều Ngạn Ninh?


Hình như nói gì cũng không hợp với không khí bây giờ.


Thê Nam đứng ngoài cửa, còn đang lưỡng lự chưa biết có nên gõ cửa không thì Thư Thừa và hai người kia vừa quay về, từ phía cuối hành lang giơ tay gọi: "Anh Nam, anh đứng ngoài đó làm gì vậy?"


"Tôi tìm Tiểu Ninh." Thê Nam vừa trả lời, tay đã gõ lên cửa.


Cốc cốc cốc — ba tiếng gõ vang lên.


Cửa phòng Triều Ngạn Ninh lập tức mở ra từ bên trong, như thể cậu đã đợi rất lâu rồi.


Không hề có vẻ cô đơn, trong mắt chỉ toàn là ý cười.


"Anh, anh tìm em à?"


Thê Nam không ngờ cửa lại mở nhanh như vậy, gần như là vừa nói xong đã mở ra, không chút ngập ngừng.


"Vào đi anh." Triều Ngạn Ninh lùi người lại một chút, nhường cho anh bước vào.


Nhưng khoảng trống cậu nhường ra không lớn lắm, Thê Nam hơi nghiêng người, phần ngực gần như lướt qua ngực Triều Ngạn Ninh mà đi vào, mùi thuốc lá nhàn nhạt từ cậu cũng theo đó lan đến.


Triều Ngạn Ninh vẫn mặc nguyên bộ đồ buổi chiều, chỉ cởi áo khoác ngoài, áo thun đen bên trong tuy không bó sát nhưng cũng không rộng, khi cậu cử động, vẫn có thể thấy rõ đường nét cơ bắp qua lớp vải.


Căn phòng của Triều Ngạn Ninh có bố cục giống hệt phòng Thê Nam, là phòng đơn giường lớn. Trên sofa để quần áo và túi máy ảnh, không còn chỗ nào để ngồi, Thê Nam liếc một vòng, cuối cùng ngồi luôn xuống mép giường.


Anh hỏi: "Em chưa ngủ à?"


"Em chưa buồn ngủ," Triều Ngạn Ninh ngồi sát vào Thê Nam, sau đó ngả người nằm xuống giường, kê đầu lên cánh tay mình rồi nói chuyện với anh, "Anh tìm em, có phải là muốn nói gì với em không?"



Vậy mà lúc này, đối diện với Triều Ngạn Ninh, rõ ràng có cả bụng lời muốn hỏi muốn nói, vậy mà chẳng thể thốt ra nổi, như thể bị ai bóp nghẹt cổ, cảm giác ấy vừa khó chịu vừa ấm ức.


"Em..."


"Anh..."


Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cùng lúc cất lời, lại cùng lúc bật cười. Triều Ngạn Ninh ngồi dậy: "Anh nói trước đi."


"Đã chụp được gì rồi, đưa anh xem thử." Thê Nam vốn muốn hỏi chuyện khác, nhưng khi mở miệng lại biến thành một câu chẳng mấy liên quan.


Triều Ngạn Ninh lấy máy ảnh đặt trên ghế sofa đưa cho Thê Nam. Thê Nam mở xem, Triều Ngạn Ninh chẳng chụp gì khác, toàn bộ đều là hình của anh.


Lúc lái xe, lúc ăn cơm, lúc gọi điện thoại, lúc đang ngủ...


"Anh thấy em chụp có được không?" Triều Ngạn Ninh không hề che giấu ánh mắt của mình, còn hỏi: "Anh chỉ em chút kỹ thuật đi."


Thê Nam lật thêm vài tấm, không xem tiếp ảnh của mình nữa, đặt máy ảnh xuống: "Không cần chỉ gì đâu, em chụp rất ổn."


"Vậy anh làm người mẫu cho em nhé?" Triều Ngạn Ninh khom người xuống, ngẩng đầu nhìn Thê Nam, "Em vẫn còn muốn chụp anh nữa."


Thê Nam ngồi ở mép giường, ánh mắt rũ xuống nhìn Triều Ngạn Ninh.


Từ khi Triều Ngạn Ninh trở về, rất nhiều lúc anh phải hơi ngẩng đầu mới nhìn thấy cậu. Góc nhìn từ trên xuống như thế này, làm anh có cảm giác như trở lại những năm tháng xưa, khi Triều Ngạn Ninh còn nhỏ, cậu cũng thích ngồi như vậy bên chân anh, ngẩng đầu nhìn anh.


Ban đầu Triều Ngạn Ninh quỳ một gối dưới đất, nhưng tư thế đó không thoải mái nếu giữ lâu, cuối cùng cậu dứt khoát ngồi bệt xuống đất, thu ánh mắt lại, cái đầu đang ngẩng cũng dần cúi xuống, nhắm mắt gối lên chân Thê Nam.


Lúc Thê Nam đứng ngoài cửa, cậu đã cảm nhận được, cậu vẫn đứng bên cánh cửa ấy, nhìn Thê Nam qua mắt mèo. Vì thế, mỗi giây phút ngập ngừng của anh, cậu đều thấy cả. Nhưng cậu lại chẳng dám mở, mãi đến khi anh chủ động gõ mấy tiếng, cậu mới có được cái cớ để mở ra.


Triều Ngạn Ninh cọ má vào đầu gối Thê Nam không ngừng, đầu mũi và môi khẽ lướt qua ống quần anh, hai tay chống lên mép giường cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay Thê Nam, rất muốn nắm lấy, siết một cái, nhưng cuối cùng chỉ khẽ cong ngón tay, siết chặt lấy ga trải giường.


Cậu lại rướn người lên thêm chút nữa, như chú cún con bị bỏ đói quá lâu, không ngừng ngửi mùi trên người Thê Nam, đến khi ngửi đủ rồi mới khẽ nói: "Anh Nam, anh đừng ép mình quá."


Đôi vai căng cứng của Thê Nam bất chợt sụp xuống, như một tòa nhà dang dở, bị ánh chiều tà cuối cùng trong ngày làm lung lay, rồi bất chợt đổ rạp, cuốn theo một làn bụi mờ nhuộm kín cả bầu trời.


Anh đặt tay lên đầu Triều Ngạn Ninh xoa vài cái, rồi vỗ nhẹ lưng cậu, giống như dỗ cậu ngày bé, khẽ thở dài:


"Tiểu Ninh phải ngoan nhé."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 14: Anh đừng tự ép mình
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...