Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 11: Anh là anh của em, cũng chỉ có thể là anh của em

93@-

Chuyện mà sáng nay Triều Ngạn Ninh bảo Đường Cát ra ngoài làm, chính là tìm một luật sư ly hôn nổi tiếng – Hạ Vĩ Kỳ.


Hôm đó sau khi nghe những lời Lý Lăng Hách nói bên tai, Triều Ngạn Ninh đã biết hắn sẽ không chịu ngoan ngoãn ly hôn với Thê Nam, nên việc nhờ luật sư làm hồ sơ khởi kiện là chuyện chắc chắn phải làm.


Sáng hôm sau, Đường Cát dẫn luật sư đến tận nhà. Triều Ngạn Ninh có thể tìm được Hạ Vĩ Kỳ cũng nhờ mối quan hệ của chú Ba, một người bạn làm luật sư hình sự của chú đã giới thiệu vị luật sư chuyên án ly hôn này.


Hạ Vĩ Kỳ là luật sư ly hôn chuyên nghiệp, các vụ ông thường nhận đều là ly hôn của mấy ông chủ doanh nghiệp niêm yết, hoặc những vụ phân chia tài sản hàng tỷ.


Ông đã lâu không gặp một vụ đơn giản như thế này, đương sự không có tranh chấp tài sản, chỉ vì bạn đời ngoại tình nên muốn ly hôn, yêu cầu cũng rất đơn giản, chỉ muốn làm theo đúng trình tự pháp luật.


Hạ Vĩ Kỳ rất chuyên nghiệp, nhanh chóng trao đổi xong mọi vấn đề với Thê Nam, ký luôn hợp đồng ủy quyền, trước khi đi còn xác nhận lại những tài liệu cần Thê Nam gửi thêm, bảo từ giờ cứ để ông xử lý.


Hiệu suất này vượt ngoài tưởng tượng của Thê Nam, lúc trước còn đang lo lắng chuyện tìm luật sư, giờ hợp đồng ủy quyền đã ký xong xuôi.


Hạ Vĩ Kỳ còn có hẹn khác nên không ở lại lâu, Đường Cát càng không ở lâu, sợ quấy rầy thế giới hai người của anh Triều, trước khi đi còn nháy mắt với Triều Ngạn Ninh, bảo cố gắng theo đuổi người ta, rồi tiễn luật sư Hạ xuống lầu.


Triều Ngạn Ninh thật sự rất sốt ruột, cậu còn sốt ruột hơn cả Thê Nam.


Ban đầu cậu nghĩ mình có thể từng bước từng bước tiến tới, chờ đến khi Thê Nam không còn coi cậu là em trai, chờ đến khi anh dần dần chấp nhận cậu, chờ đến khi anh ly hôn.


Nhưng mấy ngày nay, càng gần gũi với Thê Nam, cậu càng nhận ra bản thân căn bản không kìm chế giỏi như mình tưởng.


Chỉ cần nhìn thấy Thê Nam, cậu chỉ muốn kéo người trong mắt, kéo thẳng vào sâu tận bên trong mình.


Cậu đã tự cuộn mình trong cái kén ấy nhiều năm, mà giờ đây, từng tế bào trên người như đang gào thét muốn bật tung ra, để Thê Nam thấy được thứ mà cậu đã giấu trong bóng tối suốt ngần ấy năm, thứ mà giờ đây cậu gần như không thể đè nén nổi nữa.


Đêm qua khi tỉnh dậy không thấy Thê Nam đâu, cậu như thể lại rơi vào giấc mộng kéo dài suốt bao năm. Trong mơ, Thê Nam ở rất gần, nhưng chỉ cần cậu mở mắt mọi thứ trước mắt vẫn là hai bàn tay trống trơn và ánh mắt trống rỗng.


Chỉ sau khi chắc chắn trên giường phòng ngủ bên cạnh vẫn còn dấu vết Thê Nam từng nằm, Triều Ngạn Ninh mới dần bình tĩnh lại. Lần này không phải mơ, chỉ là Thê Nam không có ở nhà mà thôi.


Tờ đơn ly hôn đặt trên bàn đã không thấy đâu, Triều Ngạn Ninh đoán chắc Thê Nam đã mang nó đi gặp Lý Lăng Hách rồi.


Cậu không muốn Thê Nam tiếp tục đi gặp Lý Lăng Hách nữa, và cậu cũng không có ý định che giấu điều đó.




Sáng hôm sau, là ngày Triều Ngạn Ninh quay về Cảng Thành, cậu để Đường Cát ở lại bên Thê Nam, làm trợ lý cho anh, phụ giúp vài việc lặt vặt như chạy xe, chạy việc.


Thê Nam không quen có người đi theo, huống hồ Đường Cát vốn là trợ lý của Triều Ngạn Ninh. Nhưng Triều Ngạn Ninh cứ nhất quyết như vậy, nói là sợ Lý Lăng Hách lại gây chuyện với anh, Thê Nam cũng không từ chối nữa, ở lại thì cứ ở lại đi.


Máy bay của Triều Ngạn Ninh là chuyến sáng, Thê Nam lái xe đưa cậu ra sân bay.


Mấy hôm nay, Thê Nam gần như đã hỏi hết mọi chuyện về cuộc sống những năm qua của Triều Ngạn Ninh, nhưng thật ra cũng chỉ nghe được một phần. Anh biết ba của Triều Ngạn Ninh là người có bản lĩnh, hồi trẻ vì người mình yêu mà đến Cảng Thành gây dựng sự nghiệp, sau này gặp được quý nhân, sáng lập ra Giải Trí Tân Hòa.


Giờ đây, Triều Ngạn Ninh chính là người thừa kế của Giải Trí Tân Hòa. Dù Thê Nam chẳng mấy quan tâm đến giới giải trí, nhưng cái tên đó anh vẫn từng nghe qua.


"Anh không hiểu rõ chuyện trong cái giới đó, nhưng mà anh thấy, người vào giới giải trí, không cần nói nhiều, chắc chắn ai cũng đẹp, con trai thì đẹp trai, con gái thì xinh xắn." Thê Nam vừa lái xe vừa nói, giọng nhẹ nhàng, giống như mấy ông anh trong nhà.


Anh còn nói: "Năm nay em 27 rồi, không còn nhỏ nữa đâu, cũng nên tìm người yêu đi là vừa."


"Không phải anh bảo em phải kiếm trong giới giải trí, cái đó tùy em thôi. Anh chỉ muốn nói là nếu gặp được ai hợp ý, thì cứ thử tìm hiểu xem sao, rồi có dịp dẫn về cho anh gặp mặt."


"À mà chắc em chưa biết, anh Phương Ngôn của em đấy, mới tốt nghiệp đại học là kết hôn với Tang Dịch Minh rồi, mà dạo gần đây hai người đó đang cãi nhau."


Khóe miệng Triều Ngạn Ninh hơi khựng lại, lúc đầu còn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào Thê Nam, nhìn chằm chằm nhưng không nói gì.


Thê Nam chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt của Triều Ngạn Ninh nóng rực đến mức dù không quay đầu lại, ánh mắt ấy như mang theo lửa, chỉ hận không thể thiêu ra hai cái lỗ trên người anh.


Không thấy Triều Ngạn Ninh trả lời, Thê Nam đổi sang chuyện khác, tiện miệng kể vài câu về chuyến đi Tây Bắc chụp ảnh sắp tới của mình.


Triều Ngạn Ninh kéo một chiếc vali nhỏ, trong tay cầm vé máy bay và điện thoại, suốt dọc đường hầu như không nói gì. Đến lúc phải xếp hàng qua cổng an ninh, cậu quay lại, rất tự nhiên ôm lấy Thê Nam một cái.


Cậu nói: "Anh Nam, em không định tìm ai hết, em chỉ muốn dắt cả anh đi theo luôn."


Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ Thê Nam gần như đã chắc chắn, Triều Ngạn Ninh không chỉ xem anh là anh trai.


Anh giả vờ như không hiểu, vỗ nhẹ lên tay cậu, đùa một câu: "Em đừng đột nhiên mất tích nữa là được, anh gọi thì phải nghe máy đấy."


Rời sân bay, Thê Nam đi thẳng về nhà bà ngoại. Buổi sáng bà đã gọi hỏi trưa có về không, nói ông ngoại ở nhà làm sủi cảo. Thê Nam nói sẽ về.



"Nó sắp khai giảng nên lên trường rồi, trưa không về ăn," bà ngoại thấy anh về một mình, hỏi một câu về Lý Lăng Hách, "Lăng Hách không đến à, lâu lắm rồi không gặp nó."


Nghe tới cái tên Lý Lăng Hách, ánh mắt Thê Nam trầm xuống, anh xoay người đi tới bồn rửa tay, không muốn để ông bà nhìn ra biểu cảm bất thường trên mặt, chỉ nói ngắn gọn: "Anh ấy bận."


Ông ngoại đang ở trong bếp trộn nhân sủi cảo, dạo này ông mê mấy chương trình dưỡng sinh, thỉnh thoảng lại nói với bọn họ rằng, con người sống phải biết giữ gìn sức khỏe, công việc thì không bao giờ làm hết được, lúc còn trẻ đừng liều mạng quá, đến khi già rồi bệnh tật kéo đến thì đã muộn.


Thê Nam vừa rửa tay vừa gật đầu nghe theo, rồi qua giúp bà ngoại nhào bột.


"Sao gầy thế này, không ăn uống đàng hoàng à con?" Bà ngoại dùng mu bàn tay chạm vào mặt Thê Nam, "Thịt trên mặt không còn rồi."


"Gầy thật ạ?" Thê Nam thấy cũng không đến mức đó, cố gắng nở nụ cười rạng rỡ một chút, muốn trông có vẻ tươi tắn hơn.


"Gầy rồi đấy, còn có quầng mắt nữa, mấy hôm nay ngủ không ngon à con?" Bà ngoại lại hỏi.


Thê Nam đáp: "Dạo này ở studio nhiều việc quá ạ."


"Vậy trưa nay ăn nhiều vào nhé, ông con còn làm thêm mấy món ngon nữa đó."


Buổi trưa Thê Nam ăn no đến mức căng bụng, ông bà ngoại cứ liên tục gắp thức ăn vào bát cho anh, chưa kể còn có thêm một đĩa sủi cảo nhân bò đầy ụ.


Anh còn chụp tấm ảnh cái bát đầy ắp đồ ăn trước mặt gửi cho Phương Ngôn:


"Nếu cậu có ở nhà thì có thể san sẻ bớt tình thương sắp làm anh no chết này."


Phương Ngôn trả lời ngay : "Một bát đầy ắp tình thương, ăn nhiều vào nhé anh."


Thê Nam định ăn trưa xong là đi ngay vì buổi chiều còn có việc ở studio, vậy mà vì ăn quá no nên đành loanh quanh đi dạo trong sân để tiêu cơm.


Đi một vòng quanh tường viện, Thê Nam dừng chân trước cửa căn nhà nhỏ đã bị khóa, đó là nơi Triều Ngạn Ninh từng ở hồi nhỏ.


Căn nhà trong sân lớn này đã cũ kỹ lắm rồi, mấy năm nay cũng không được sửa sang gì nhiều, nhưng mỗi năm vào dịp Tết, dù là phòng có người ở hay không đều sẽ được quét dọn kỹ càng, ba gian phòng mà nhà Triều Ngạn Ninh từng ở, đều là do anh tự tay dọn.


Trên cửa treo một ổ khóa sắt lớn, đã gỉ sét đỏ cả lên, khung cửa sổ gỗ bị gió mưa mài mòn đến mức mục nát, lớp sơn bong tróc, để lộ những mảnh gỗ dằm bên trong, nhìn vào chỉ thấy tiêu điều.


Nhà bà ngoại là kiểu nhà tập thể cũ, diện tích rộng, giờ chỉ còn mỗi ông bà sống, ngày xưa từng có ba gia đình cùng ở trong sân này



Ông bà ngoại, ông cụ nhà bên là ông Tang sống cùng cháu trai Tang Dịch Minh và gia đình ba người của Triều Ngạn Ninh.


Ban đầu toàn bộ sân lớn là của ông Tang, sau đó ông bà ngoại mua lại một nửa, ba gian phòng nhỏ bỏ trống được treo biển cho thuê, năm Triều Ngạn Ninh bốn tuổi, ba mẹ dắt cậu đến thuê rồi sống ở đó.


Nói ra thì, thời gian Triều Ngạn Ninh ở trong phòng của Thê Nam còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà mình.


Hồi nhỏ sân lớn trong viện náo nhiệt vô cùng, người ra người vào tấp nập, lũ trẻ như họ đều lớn lên trong cái ồn ào nhốn nháo gà bay chó chạy đó.


Thê Nam vẫn còn nhớ rõ, mỗi sáng anh vừa đạp xe ra khỏi cổng đi học, Triều Ngạn Ninh đã chạy ra tiễn, cứ đuổi theo cho đến khi không còn nghe được tiếng chuông xe đạp nữa mới chịu quay đầu về nhà.


Lúc anh tan học trở về, Triều Ngạn Ninh sẽ lao vào anh, chà bùn lên áo anh, ngẩng gương mặt lem nhem bùn đất lên, ôm lấy eo anh gọi một tiếng "Anh Nam".


Cậu em trai Phương Ngôn là sau này mới về sống ở nhà bà ngoại. Phương Ngôn là con trai của cô cả. Hồi trẻ, cô cả đi dạy học ở miền Nam, sau đó kết hôn với một người đàn ông ở đó, nhưng đến tuổi trung niên lại dính vào cờ bạc, phá sạch gia sản, sau này cô cả cũng lâm bệnh rồi mất.


Năm Phương Ngôn 14 tuổi, không chịu nổi bị người cha vừa đánh vừa mắng lại còn bị bỏ đói, một mình giữa trời đông rét mướt bắt tàu lửa về nhà bà ngoại.


Trước khi Phương Ngôn quay về, trong cái sân lớn này, người em trai duy nhất của anh chính là Triều Ngạn Ninh, mà trong lòng Triều Ngạn Ninh cũng luôn nghĩ như vậy.


Vì vậy sau khi Phương Ngôn chuyển đến, Triều Ngạn Ninh rất không ưa anh ta, chỉ vì Phương Ngôn và Thê Nam là anh em họ có quan hệ huyết thống, nghe qua đã thân thiết hơn cái danh "em trai hàng xóm" không máu mủ gì của cậu.


Vì chuyện này, hồi nhỏ Triều Ngạn Ninh từng làm không ít chuyện vớ vẩn.


Năm 10 tuổi, Triều Ngạn Ninh lén lấy sổ hộ khẩu trong nhà, một mình đến đồn công an, nói với mấy chú công an rằng cậu muốn đổi tên, cậu nói muốn đổi thành họ Thê, muốn tên là Thê Ngạn Ninh, cậu muốn làm em trai cùng họ của Thê Nam, làm em ruột của Thê Nam.


Người ở đồn công an quen ba của Triều Ngạn Ninh nên gọi điện báo cho ông.


Triều Ngạn Ninh bị ba xách về, lúc về đến sân rồi mà tay vẫn còn nắm chặt quyển sổ hộ khẩu, vừa vào đến cổng lại quay đầu bỏ chạy, còn muốn quay lại đồn công an, nhất định đòi đổi họ.


Tối hôm đó cậu bị ba dùng đế dép quật cho một trận vào mông, cả cái sân lớn đều vang lên tiếng gào thét như xé họng của Triều Ngạn Ninh.


Lúc đó Thê Nam vẫn chưa biết chuyện này, trường anh học gần nhà ông bà ngoại, bình thường vẫn ở trong khu nhà tập thể, nhưng tối hôm đó lại bị bố mẹ đón về nhà.


Là Phương Ngôn gọi điện kể cho anh, anh nghe xong vừa tức vừa buồn cười, lập tức đạp xe quay về khu tập thể, gõ cửa nhà Triều Ngạn Ninh.


Ba Triều Ngạn Ninh tay cầm chổi lông gà, Triều Ngạn Ninh thì đang nhảy trên giường, chiếc giường sắt bị cậu nhún đến mức kêu cọt kẹt, như sắp sập tới nơi.



Chổi lông gà trong tay ba Triều Ngạn Ninh quất tới một cái, nhưng Triều Ngạn Ninh lanh lẹ, tránh qua tránh lại, chẳng trúng cú nào.


"Anh Nam, cuối cùng anh cũng tới rồi, hu hu hu hu hu, ba em đánh em!" Triều Ngạn Ninh vừa thấy Thê Nam là nước mắt nước mũi tèm lem, như thể thấy được cứu tinh, vừa khóc vừa mách lẻo, uất ức tột độ.


Ba Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh tức đến bật cười: "Con nói xem ba đánh con vì chuyện gì? Thằng ranh con này suýt nữa xé nát sổ hộ khẩu, còn bám cổng đồn công an không chịu đi, cứ đòi người ta đổi tên cho bằng được, người ta còn tưởng ba là kẻ buôn người ấy chứ! Ba đánh con còn nhẹ đấy!"


"Con chỉ muốn mang họ của anh con thôi mà, không được à?" Triều Ngạn Ninh vẫn còn rất tủi thân.


Cậu vừa tránh chổi lông gà của ba, vừa rón rén men đến mép giường, sau đó nhảy một cái bám chặt lên người Thê Nam như con khỉ nhỏ, hai tay quàng lấy cổ anh, hai chân cũng quặp chặt.


Thê Nam sợ cậu ngã, một tay ôm eo, một tay đỡ chân, nước mắt nước mũi của Triều Ngạn Ninh đã chùi đầy áo anh.


Trên mặt Thê Nam lộ ra vẻ ghét bỏ, nhưng tay thì vẫn giữ chặt, còn nói: "Chú, thím, tối nay để Tiểu Ninh ngủ với cháu đi, đừng giận nó nữa, cháu sẽ nói chuyện với nó, nó chỉ làm loạn thôi, mai là hết."


Thê Nam cố ý che chắn cho Triều Ngạn Ninh, ba cậu cũng không tiện ra tay nữa.


Cả khu này, thậm chí cả thầy cô và bạn học của Triều Ngạn Ninh đều biết, cậu không nghe ai, chỉ nghe mỗi lời anh trai Thê Nam, lời Thê Nam chính là thánh chỉ.


Trước khi Thê Nam bế Triều Ngạn Ninh rời đi, mẹ cậu còn nhét cho anh một tuýp thuốc, dặn anh bôi cho cậu.


Thê Nam bế Triều Ngạn Ninh về phòng mình, Triều Ngạn Ninh ôm mông nằm sấp trong chăn của Thê Nam, vì không đổi được họ mà vẫn còn ấm ức đến mức rớt nước mắt, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Em chỉ muốn đổi họ thì sao chứ."


"Không được làm loạn nữa," Thê Nam đã dỗ cậu nửa ngày, qua lớp chăn vỗ lên lưng Triều Ngạn Ninh một cái, "Em muốn đổi họ thành họ Thê, ba em đồng ý không? Ông nội em đồng ý không? Cụ nội em đồng ý không?"


Trẻ con chẳng nghe lọt gì, cổ vẫn ưỡn lên bướng bỉnh: "Em chỉ muốn mang họ anh, em muốn làm em trai ruột của anh cơ."


Thê Nam dỗ dành: "Anh là anh trai của em mà, được chưa, anh là anh ruột của em."


Triều Ngạn Ninh nghe xong mới hài lòng mà ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nắm chặt lấy ngón tay của Thê Nam.


Thê Nam phải gỡ mãi mới rút tay ra được, nhìn cái mặt mèo khóc đến nhem nhuốc kia, vừa bực vừa buồn cười, anh lấy khăn ấm lau tay và mặt cho Triều Ngạn Ninh, rồi vén chăn lên, bôi thuốc vào cái mông sắp nở hoa vì đòn của cậu.


Trong mơ, Triều Ngạn Ninh cảm thấy đau, đau đến mức sống mũi run run, khoé mắt còn vương nước mắt, vừa nức nở vừa nói: "Anh, anh là anh ruột của em."


Thê Nam nhớ lại chuyện hồi xưa, vừa buồn cười vừa thấy chua xót, nhưng nhớ đến cái ôm của Triều Ngạn Ninh ở sân bay sáng nay, trong lòng chỉ còn lại một nỗi xót xa.


"Biết bao người không thích, lại cứ nhìn trúng anh mình," Thê Nam nhìn chằm chằm vào ổ khoá sắt ở căn phòng nhỏ, thì thầm: "Anh là anh trai em, và chỉ có thể là anh trai em mà thôi."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 11: Anh là anh của em, cũng chỉ có thể là anh của em
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...