Tại Hạ Rất Bình Thường
C12: Đừng nổi điên
“Được rồi, ngươi không tức giận.” Cửu Hồi leo lên cành cây mà nàng ngồi ngày hôm qua, chọn một tư thế thoải mái dựa vào: “Hai ngôi sao kia hình như càng gần nhau hơn.”
“Ừ.” Chỉ Du mở hộp đồ ăn ra, lấy cá khô nếm thử.
Hai người không nói gì nữa, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa rào rạt rơi xuống, Cửu Hồi giơ tay, những cánh hoa rớt xuống giữa kẽ ngón tay.
“Hai đứa không ngủ, leo lên cây làm gì?” Ngọc Kính đi ngang qua, thấy hai đồ đệ đều ở trên cây, bà cũng nhảy lên.
“Sư phụ.” Cửu Hồi ngồi thẳng dậy, Chỉ Du đóng hộp đồ ăn.
“Ngắm sao?” Ngọc Kính mỉm cười: “Nếu ngày thường các con buồn chán thì có thể đi dạo trong Vọng Thư Các, hoặc tìm các sư huynh và sư tỷ chơi. Vọng Thư Các không có cấm địa, các con muốn đi đâu thì đi, nếu nhớ người nhà thì tìm tiên hạc trong Các truyền tin cho bọn họ.”
“Con nghe nói người tu luyện phải học cách cắt đứt sự ràng buộc, chỉ có chặt đứt trần duyên, vô tình vô dục, mới có thể tu được đại đạo.” Chỉ Du nhìn Ngọc Kính: “Vì sao sư phụ cho phép bọn con viết thư cho người thân?”
“Cắt đứt quan hệ với người thân, chặt đứt duyên cái gì, theo ý ta những lời đó đều là nhảm nhí.” Ngọc Kính khịt mũi coi thường cách nói này: “Nếu người tu luyện có thể vô tình vô dục, cần gì phải tham lam trở thành tiên và trường sinh bất tử? Muốn thành tiên là dục, sợ chết muốn sống lâu cũng là dục. Trên thế gian này, chỉ có người chết mới có thể thực sự vô tình vô dục.”
“Quý trọng sự ấm áp của người thân, trân trọng vẻ đẹp của phong cảnh, cảm nhận sự tốt đẹp trên thế gian, mới có thể kéo dài cuộc sống.” Vẻ mặt Ngọc Kính lộ ra sự hoài niệm: “Đừng bỏ qua sự ấm áp và tình thân, tu chân không có năm tháng, không ai biết lá thư hồi âm nào là lá thư cuối cùng.”
“Ta……” Ngọc Kính cười: “ Nhận được lá thư hồi âm cuối cùng của người thân là 481 năm trước.”
Cửu Hồi nhìn sư phụ đang mỉm cười, lấy giấy viết thư trong nạp giới ra, viết nguệch ngoạc một loạt chữ, bỏ vào phong bì, nhét một cây trâm ngọc ở trong. Nàng bấm thủ quyết, phong thư bay lên không trung, xuyên qua biển hoa nhảy múa, xuyên qua cổng của Vọng Thư Các, cuối cùng xoay một góc trở lại trước mặt Ngọc Kính.
“Sư phụ, thư của người đã tới.” Nàng cười tủm tỉm nhìn Ngọc Kính.
Ngọc Kính sững người, duỗi tay chậm rãi cầm lá thư, trên phong bì có mấy chữ nguệch ngoạc.
【Kính gửi sư phụ Ngọc Kính】
“Bây giờ lá thư cuối cùng mà sư phụ nhận được ở ngay trước mắt.” Cửu Hồi bò tới bên cạnh Ngọc Kính, ngồi cùng bà: “Sư phụ vẫn còn người thân, đó là con và Chỉ Du. Đúng không, Chỉ Du?”
Chỉ Du ngơ ngác gật đầu, hắn ngẫm nghĩ, lấy một cái gói nhỏ trong nạp giới ra, đưa cho Ngọc Kính.
“Đây là gói hàng mà người thân tặng cho người.” Cửu Hồi nhận gói hàng giùm Ngọc Kính, “Để đồ nhi coi thử sư phụ nhận được thứ tốt gì.”
Gói hàng được mở ra, bên trong là một chiếc áo choàng trắng như tuyết.
“Trời lạnh đừng quên mặc thêm áo.” Cửu Hồi giũ áo choàng, khoác cho Ngọc Kính: “Xem ra một người thân khác của sư phụ tuy không thích nói chuyện, nhưng rất quan tâm đến sư phụ.”
Ngọc Kính cầm phong thư, nhìn áo choàng trên người, cẩn thận mở phong bì, cài cây trâm lên tóc, chậm rãi mỉm cười: “Ừ, sư phụ có hai người thân rất tốt.”
Chỉ Du nhìn Ngọc Kính đang cười nhưng đôi mắt đỏ hoe, hắn không hiểu, sư phụ như vậy là đang vui hay là không vui?
Cười là vui, khóc là buồn.
Cười mà đỏ mắt có nghĩa là gì?
Trời vừa sáng, Tức trưởng lão mở cửa ra, giật mình khi thấy chưởng môn đứng bên ngoài, bà nghi ngờ hỏi: “Sư tỷ, tỷ không đi dạy hai đồ đệ mà tới chỗ ta làm gì?”
“Ồ.” Ngọc Kính sờ cây trâm trên tóc, vuốt áo choàng: “Sao ngươi biết đồ đệ của ta tặng ta cây trâm và áo choàng?”
Tức trưởng lão: “Hả?”
“Cũng muộn rồi, ta đến chỗ khác xem thử.” Ngọc Kính xoay người rời đi, để lại Tức trưởng lão với khuôn mặt mờ mịt.
Cát Tường Cư.
Mạc trưởng lão giơ kiếm rượt theo hai đồ đệ chẳng ra gì của mình, thấy Ngọc Kính đi ngang qua, ông dừng lại: “Sư tỷ, hôm nay dậy sớm vậy?”
“Trường Hà và Lạc Yên là hai đứa nhỏ hiếu thuận, ngươi làm sư phụ phải kiên nhẫn.” Ngọc Kính sờ tóc: “Không giống như hai đồ đệ của ta, không nghe lời gì cả. Ta bảo bọn họ lo nghỉ ngơi đi, nhưng bọn họ cứ muốn tặng ta cây trâm và áo choàng này nọ, ta cản cũng không được. Ngươi nói xem, hai đứa nhỏ này trông ngoan ngoãn mà sao tính tình bướng bỉnh như thế?”
Mạc trưởng lão: “……”
“Từ từ dạy dỗ đồ đệ, ngươi phải học hỏi sư tỷ nhiều hơn.” Ngọc Kính vỗ vai Mạc trưởng lão, vuốt ve cây trâm rồi duyên dáng rời đi.
Gió thổi tung mái tóc rối bù của Mạc trưởng lão, nhưng tâm trạng của ông còn rối bời hơn mái tóc bay trong gió.
Ba tháng trôi qua như chớp mắt, Cửu Hồi không những thân thiết với các sư huynh và sư tỷ như người một nhà, ngay cả các động vật trong tông môn cũng chơi với nàng. Ô thừa tướng trong hồ đã kể cho nàng nghe mấy chục câu chuyện tung hoành khắp đại dương ngày xưa, tiên hạc thanh cao sẵn sàng truyền tin miễn phí cho nàng, ngay cả con cầy hương mặt hoa trong rừng hái trái cây tươi cũng tự nguyện chia cho nàng nếm thử.
Kể từ khi con mèo béo trên đảo đánh nhau với mèo hoang bên ngoài bị thua, Cửu Hồi đi cùng nó tìm lại mặt mũi, Cửu Hồi đã trở thành lão đại của toàn bộ động vật có lông trong Vọng Thư Các.
“Tiểu sư muội.” Đồ đệ Tịch Nguyên của Lâm trưởng lão ngự kiếm xuống, thấy Cửu Hồi đang đào hố trong sân, tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Tịch Nguyên sư tỷ mau tiến vào.” Cửu Hồi tiếp đón Tịch Nguyên vào sân, “Sân lớn quá, nhưng ta không muốn trồng rau hay thảo dược nên tùy tiện trồng hai cây ăn quả.”
Ít nhất có vẻ nàng không lười biếng.
Tịch Nguyên nhìn những loại thảo dược chỉnh tề và tươi tốt trong sân của Chỉ Du bên cạnh, rồi nhìn sân của Cửu Hồi, ghế bập bênh, ghế nằm, bàn đu dây, không thiếu cái nào, nhưng không có linh dược hay tiên thảo nào cả.
“Cây mọc chậm lắm, ngươi trồng thì e rằng phải hai ba năm mới có trái.” Tịch Nguyên giúp Cửu Hồi cầm cây giống để nàng lấp đất vào hố dễ dàng hơn.
“Không sao, ta không vội ăn trái cây.” Cửu Hồi lấp đất xong, nhảy lên giẫm hố đất tơi xốp, bấm tay niệm thần chú để dẫn nước trong hồ tưới rễ cây.
“Hay là ta phụ ngươi trồng chút linh thảo, có lẽ sẽ có ích cho lớp luyện đan.”
Cửu Hồi dẫn nước rửa tay: “Không sao, Chỉ Du trồng rất nhiều, hắn hứa sau này sẽ chia dược liệu cho ta, ta cũng chia trái cây cho hắn.”
Nghĩ đến tiểu sư đệ không thích nói chuyện, Tịch Nguyên dừng một chút: “Vậy cũng được.”
Tiểu sư đệ có vẻ khó gần, nhưng tính tình khá hào phóng.
“Hôm qua ngươi nhờ động vật trên đảo tìm vòng tay bị mất giùm ta, hôm nay ta tới để tặng quà cảm tạ.” Tịch Nguyên lấy một gói lớn trong tay áo ra, trong đó có cá khô, trái cây, thịt và những thứ khác: “Không biết chúng nó thích ăn cái gì, nên chuẩn bị mỗi thứ một chút.”
“Cảm ơn Tịch Nguyên sư tỷ.” Cửu Hồi đưa tay lên miệng huýt sáo, trong phút chốc chim bay, thú chạy, khỉ nhảy nhót, chó sủa, mười mấy loại động vật nhỏ chạy vào sân như cơn gió, tự chọn đồ ăn yêu thích.
“Chi chi, cạc cạc, meo meo.”
“Gâu gâu, chít chít, oa oa.”
Các động vật nhỏ tới như gió, rồi rời đi như gió. Tịch Nguyên ngơ ngác gỡ lông chim trên tóc: “Chúng nó vừa rồi có nói gì với ta không?”
“Chúng nó cảm ơn ngươi.” Cửu Hồi nắm tay Tịch Nguyên đến ghế ngồi, rót chén trà cho nàng.
Tịch Nguyên là đứa trẻ mồ cô. Năm đó Lâm trưởng lão tìm thấy nàng ở nơi hoang dã, hỏi các thôn trong phạm vi mấy dặm nhưng không có ai thừa nhận là phụ mẫu của nàng, cuối cùng Lâm trưởng lão đành mang nàng về tông môn nuôi nấng, tình cảm thầy trò như cha con.
“Cho ngươi cái này.” Tịch Nguyên lấy một con dao găm có vỏ cỡ bàn tay ra, “Ta đã luyện chế cái này mấy ngày trước, không có dùng vật liệu quý giá nào. Hai ngày nữa, ngươi và chưởng môn sư bá sẽ tham gia đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân, mang theo bên mình khi ra ngoài cũng tiện cắt trái cây.”
“Cảm ơn Tịch Nguyên sư tỷ.” Cửu Hồi vui vẻ nhận con dao găm: “Con dao găm này thật đẹp.”
“Không cần khách sáo.” Tịch Nguyên thấy Cửu Hồi thích, trên mặt hiện lên nụ cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Vọng Thư Các ít đệ tử, hơn nữa mọi người đều do các trưởng bối cùng dạy dỗ, cho nên mối quan hệ giữa các đồng môn rất thân thiết. Tông môn không nhận đệ tử gần mấy chục năm, hiện giờ có tiểu sư đệ và tiểu sư muội, khó tránh khỏi muốn chăm sóc bọn họ nhiều hơn.
“Có vài đệ tử của đại tông môn khá kiêu ngạo, nếu bọn họ dám xúc phạm ngươi, ngươi đừng sợ hãi, cũng đừng nén giận, nhất định phải nói cho chưởng môn sư bá biết.” Thấy Cửu Hồi còn đang vui vẻ thưởng thức con dao găm, Tịch Nguyên cũng giao cho nàng con dao găm mà nàng luyện chế cho Chỉ Du: “Cái này là luyện chế cho Chỉ Du sư đệ, ngươi cất giùm hắn đi. Khi nào hắn trở về thì đưa cho hắn.”
“Được, ta thay hắn cảm tạ sư tỷ trước.” Cửu Hồi hứa: “Chút nữa hắn về, ta sẽ đưa cho hắn.”
Tịch Nguyên mỉm cười gật đầu, nàng sờ đầu Cửu Hồi, nhắc nhở lần nữa: “Ngươi nhớ kỹ nhé, nếu bị ấm ức thì nhất định phải nói cho chưởng môn sư bá biết. Có bà ở đó, bà sẽ không để ngươi và Chỉ Du chịu thiệt thòi.”
“Sư phụ hiền lành như vậy, liệu có gây phiền toái cho bà không?” Cửu Hồi cười tủm tỉm: “Nhưng sư tỷ cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để cho mình bị uất ức.”
Nghe hai chữ “hiền lành”, nụ cười của Tịch Nguyên trở nên cứng đờ: “Trưởng bối của Vọng Thư Các chưa bao giờ sợ phiền toái khi bảo vệ các vãn bối.”. Được ?ại ⩶ ?Ru??R?Y? N.v? ⩶
“Cảm ơn sư tỷ đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ.” Nếu Cửu Hồi ý thức được, có lẽ đây là đánh tiểu nhân trong truyền thuyết, người lớn sẽ tới.
Tựa như con mèo béo không đánh lại mèo hoang bên ngoài, nhờ nàng giúp đỡ tìm lại mặt mũi.
“Nhớ kỹ nhé.” Tịch Nguyên đứng dậy: “Mấy ngày nay sư phụ đang đột phá tu vi Hóa Thần kỳ, ta phải đi về canh giữ mới yên tâm.”
“Ừ” Cửu Hồi đứng dậy đưa Tịch Nguyên ra ngoài sân, cho đến khi nàng ngự kiếm rời đi mới ngồi lại trên ghế xem con dao găm mà Tịch Nguyên luyện chế cho nàng và Chỉ Du.
Tịch Nguyên rất tinh tế, biết nàng thích hoa cỏ cho nên phù văn trên dao găm đều là hoa cỏ xinh đẹp, trên chuôi còn khảm mấy viên đá quý nho nhỏ rất xinh.
Nhẹ nhàng vuốt ve mấy viên đá quý này, Cửu Hồi treo dao găm lên thắt lưng, nửa nheo mắt phơi nắng. Mãi đến khi tiếng bước chân vang lên, nàng mới chậm rãi mở mắt.
“Chỉ Du.” Nàng gọi Chỉ Du, ném con dao găm ở trên bàn qua hàng rào cho hắn: “Đây là dao găm do tự tay Tịch Nguyên sư tỷ luyện chế, vừa rồi nàng tới đây nhưng ngươi không có mặt, nàng bảo ta giữ nó trước.”
Chỉ Du chụp con dao găm, rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vật liệu không phải là bảo vật quý hiếm, nhưng luyện chế rất tỉ mỉ, hắn ngẩng đầu nhìn Cửu Hồi.
“Ta cũng có một cái.” Cửu Hồi vỗ con dao găm trên eo: “Ta đã cảm tạ Tịch Nguyên sư tỷ giùm ngươi.”
Chỉ Du do dự một lát, bắt chước Cửu Hồi, treo con dao găm vào thắt lưng.
Nhận quà của đồng môn cũng là một loại lễ nghi?
Sáng sớm hôm sau, Cửu Hồi và Chỉ Du đi theo Ngọc Kính lên đường đến Cửu Thiên Tông. Vì cần mua một ít đồ, ba thầy trò đi đến Đào Lâm thành thuộc phạm vi ảnh hưởng của Vọng Thư Các.
Tuy Vọng Thư Các không phải là đại tông môn, nhưng có sự che chở của nó, cuộc sống của người dân ở Đào Lâm thành rất yên bình.
Đây là lần đầu tiên Cửu Hồi tới Đào Lâm thành, thấy cái gì cũng tò mò, một mình chậm rãi dạo qua các quán nhỏ ở phía sau.
Cho đến khi một tiếng ồn ào chói tai lọt vào tai nàng, nàng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chắc con thứ hai của thành chủ đại nhân lại nổi điên.” Chủ quán thở dài, “Thành chủ của chúng ta cái gì cũng tốt, nhưng có tật xấu nuông chiều con. Nhị thiếu thành chủ được cưng từ nhỏ, chỉ cần có chuyện gì làm hắn không hài lòng, hắn sẽ nổi điên đánh người và đập phá đồ đạc, lăn lộn bò dưới đất, không ai dám chọc hắn.”
Chủ quán vừa dứt lời, Cửu Hồi đã nhìn thấy một nam nhân khoảng hai mươi tuổi lao ra khỏi đám đông, sau đó tông vào các quán nhỏ ven đường, còn đụng ngã một đứa trẻ.
“Cô nương, cẩn thận!” Chủ quán thấy nhị thiếu thành chủ đang chạy như điên về phía ông, ông hoảng sợ chui xuống dưới sạp trốn.
“A a a a!” Sắc mặt của nhị thiếu thành chủ dữ tợn, đâm thẳng vào Cửu Hồi.
Cửu Hồi không né tránh, giơ tay tát vào má trái của nhị thiếu thành chủ. Nhị thiếu thành chủ đang la hét lập tức sững người, tựa như không tin mình sẽ bị đánh.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, Cửu Hồi lại tát vào má phải của nhị thiếu thành chủ. Cái tát này đã tiêu hao năm phần sức lực của nàng, nhị thiếu thành chủ bị tát quay cuồng hai vòng trên không mới ngã thật mạnh xuống đất.
Cả con phố yên tĩnh trong giây lát, trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Cửu Hồi.
Cửu Hồi xoay cổ tay: “Trẻ con nổi điên dễ chữa lắm.”
Không phải chỉ hai cái tát thôi sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Không ai có thể nổi điên trước mặt ta, kể cả chó!
Tại Hạ Rất Bình Thường