Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

C96: Vui là tay lam lam vừa mềm mại

157@-

Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là?

Thời gian cập nhật: 21/03/2024

.wattpad.com/user/thilathila

Chương 94: Vui là tay Lam Lam vừa mềm mại vừa êm ái, buồn là quả thực hắn không biết chơi

Thịnh Trường Dực trở về Đông cung thì lại bị thái giám mời đi Trường Lạc cung.

Mới vừa vào cửa, Hoàng đế đã mắng ngay: "Ngươi đã sắp thành đứa ở rể rồi đấy!". Harry Potter fanfic

Hoàng hậu lạnh tanh bổ sung một câu: "Ở rể còn có thể được chút tiền, khuê nữ Chiết gia keo kiệt cực kỳ, chẳng hề cho nó cái gì hết."

Hoàng đế giận dữ: "Vậy thì bảo Chiết Tùng Niên cho! Cái thứ gì chứ, nhi tử của ông đây bán đi còn có thể bán theo cân đấy."

Hoàng hậu lật trang sách: "Ai cần? Cứ im lìm, cũng không biết giải buồn, cũng không biết ôn tồn săn sóc, nhạt nhẽo vô cùng."

Thịnh Trường Dực rất bất đắc dĩ: "Đã nói cả rồi mà, hai người đừng nhúng tay vào."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, rót một chén trà, lúc này mới hỏi: "Hiện giờ thế nào rồi? Chiết Nhị đã chấp nhận rồi?"

Thịnh Trường Dực gật đầu, tự mình kéo ghế ngồi xuống: "Ừm, chấp nhận rồi, hai năm sau đi, nếu con còn được thì có thể thành hôn."

Hoàng đế mở to hai mắt: "Ngươi ông nội nó sẽ không đồng ý rồi chứ?"

Thịnh Trường Dực: "Đồng ý rồi."



Hoàng hậu lại cảm thấy bất ngờ: "Với tính tình Chiết cô nương mà ngươi có thể làm cho nàng ta chấp nhận thì thật là không dễ dàng."

Hoàng đế còn muốn nói nữa, Hoàng hậu lại lườm ông ấy một cái: "Coi như nó thành hôn bất lực, hai năm này vẫn luôn trị liệu là được."

Hoàng đế từ khi thành hôn đã là một kẻ sợ vợ, tất nhiên là không dám nói gì với tức phụ, đành phải mắng con trai: "Đồ vô dụng, còn bất lực nữa, bất lực gì có thể trị hai năm?"

Ông xí một tiếng: "Cho ngươi thời gian một năm! Nếu không đám lão già trên triều đình kia cũng không tha cho ngươi đâu."

Nhưng Thịnh Trường Dực lại không thỏa hiệp: "Thuận theo tự nhiên, đã đi tới bây giờ rồi thì cũng đừng dọa cho người ta chạy mất."

Hắn sau đó hỏi: "A nương, nàng vẫn muốn đến Trường Lạc cung, đến lúc đó, người dạy nàng thêm nhé."

Hoàng hậu không kiên nhẫn: "Chờ tính tình ta tốt hơn chút rồi lại nói tiếp."

Thịnh Trường Dực không hé răng, Hoàng hậu thấy hắn như thế, tức giận nói: "Biết rồi biết rồi, cút đi, đừng ở chỗ ta làm chướng mắt."

Thịnh Trường Dực cũng không đi: "Cha, cha vui chơi nhiều, cha biết cái gì chơi vui không? Con muốn dạy Lam Lam chơi."

Vẻ mặt Hoàng đế đầy khiếp sợ: "... Trước khi thành hôn, các ngươi muốn chơi?"

Thịnh Trường Dực: "..."

Hắn lạnh mặt sửa lại: "Là vui chơi đàng hoàng."

Hoàng đế nói thầm một tiếng: "Ta đã nói mà, ngay cả tay mà ngươi cũng không nắm được thì làm sao thoáng cái đã muốn chơi thú vui khuê phòng rồi chứ."

Ông ho khan một tiếng: "Vui chơi đàng hoàng?"


Thịnh Trường Dực nghiêm túc gật đầu: "Vâng."


Hoàng đế khà khà: "Vậy ta cũng không biết."

Tất cả những gì ông ấy biết làm đều là chuyện không đứng đắn.

Hoàng hậu trợn mắt với ông ấy một cái. Hoàng đế cũng không dám khà nữa, chỉ làm bộ làm tịch răn dạy Thịnh Trường Dực: "Ngươi cũng quá không thú vị rồi đấy, ở trước mặt cô nương cũng như vậy hả?"

Thịnh Trường Dực cãi lại: "Con cũng đã nói một chút. Trồng hoa, trồng rau, mở cửa hàng. Còn có son phấn bột nước…"

Hoàng đế cười ngay: "Hèn chi đến tận cuối cùng ngươi mới có được trái tim cô nương."

Thịnh Trường Dực không cãi lại nữa. Hôm nay đến đây cũng là tính xin chỉ dạy. Đừng nhìn hắn ở trước mặt tiểu nha đầu nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy, nhưng nói dẫn nàng đi chơi những thứ đồ chơi của trẻ con kia thì hắn không biết đâu.

Hắn cũng chưa từng chơi.

Thời niên thiếu hắn khắc khổ đọc sách, tập võ, mười bốn mười lăm tuổi đã lên chiến trường, chưa từng chơi bao giờ.

Đương nhiên hắn không ngốc, lúc ở Chiết gia nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy, có thể nói ra chút đạo lý, nhưng ngươi nói cái nào có thể làm cho tiểu nha đầu coi trọng thì hắn cũng không dám bảo đảm.

Hắn chỉ có thể bắt nạt nàng còn không có kiến thức bằng hắn thôi.

Thậm chí hắn còn sợ lúc bản thân bận rộn bị người khác trộm mất tức phụ… Hắn là Thái tử, thật sự bận rộn, cũng không thể mỗi ngày canh giữ ở Chiết gia được.

Không nói những người khác, chỉ tiểu tử Phó Lí kia đã biết chơi nhiều hơn hắn rồi.

Hắn chỉ có thể thấy may mắn vì Lam Lam là người không thích chơi, không chú trọng chơi. Nàng thích yên tâm, chú trọng ngày lành, vừa khéo hắn có thể cho nàng.


May mắn biết bao.

Nghĩ tới đây, lòng hắn đã nhẹ nhõm một nửa, một nửa còn lại vẫn căng thẳng: "Chờ con dẫn nàng đi chơi mấy ngày thì mẫu thân, người gọi nàng tiến cung đi."



Hoàng hậu: "Dù sao thì cũng đều là xử lý chính sự."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Nó cũng không dễ dàng gì, cực kỳ không thú vị, còn muốn trở nên thú vị đi theo đuổi cô nương."

Mà một bên khác, bên trong Chiết phủ, bầu không khí lại hoàn toàn khác với Hoàng cung. Ban Minh Nhụy đang lén lút như kẻ trộm kéo tay áo Chiết Tịch Lam hỏi: "Muội với thái tử thế nào rồi?"

Hai tiểu cô nương trốn ở trong góc, Mỗi người bưng một đĩa hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa thì thầm.

Vẻ mặt Chiết Tịch Lam vui vẻ vô cùng: "Rất tốt rất tốt, ngài ấy nghe lời lắm. Muội nói cái gì thì ngài ấy nghe cái đó."

Ban Minh Nhụy thở dài: "Sao muội tìm nam nhân lại cứ luôn phải tìm người nghe lời chứ."

Phó Lí là như thế, đại ca ca là như thế, có lẽ tướng quân cũng nghe lời muội ấy, về phần Tùy Du Chuẩn không nghe lời, khi đó bị muội ấy coi là kẻ địch."

Nàng nói: "Ta sợ cảm giác muội tìm sai lắm… Tôi tớ thị vệ cũng nghe lời muội mà."

Chiết Tịch Lam lại cảm thấy mình thấy rất rõ ràng: "Cái đó không giống."

Ban Minh Nhụy: "Khác chỗ nào?"

Chiết Tịch Lam: "Tôi tớ thị vệ có thân phận của Điện hạ sao? Có tiền của Điện hạ sao? Có sự tuấn tú của Điện hạ sao?"

Nàng nhai nhai lại nuốt xuống một nắm nhân hạt dưa: "Thắt lưng Điện hạ tỷ xem qua chưa? Nhỏ thôi nhé."

Ban Minh Nhụy mở to hai mắt: "Tính tình này của muội, muội còn từng nhìn thắt lưng ngài ấy!"


Chiết Tịch Lam gật đầu: "Từng lén nhìn qua."

Bốn người lúc đầu mình ném khăn tay thì chưa từng nhìn qua, lúc đó thứ nàng chú trọng cũng không phải thắt lưng của bọn họ.


"Nhưng lúc thật sự cân nhắc đến điện hạ, muội đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc đó tuy rằng cha ở trong nhà lao, dù có ngài ấy thì ban ngày muội cũng căng thẳng, buổi tối tự chuốc khổ, trong lòng rất khó chịu."

"Những ngày đó lăn qua lộn lại không ngủ được, muội lại không muốn vì chuyện này mà khóc, cứ nghĩ đến chuyện tốt để vui vẻ."

Nên đã nghĩ tới Thịnh Trường Dực.

"Lúc đó... Chỉ có ngài ấy ở bên cạnh muội."

Nghĩ đến hắn cũng là chuyện rất hiển nhiên. Nàng đã nghĩ, nghĩ tính tình người này… Nghĩ cả buổi, cảm thấy ngoại trừ ôn hòa kiên nhẫn ra thì cũng không có gì nữa.

Phó Lí có thêm một phần yếu ớt và nhu nhược, tướng quân có thêm một phần đại nghĩa gia quốc cùng trọng trách gia tộc, Tùy Du Chuẩn trên người có huyết hải thâm thù, cố chấp cay nghiệt, biểu huynh đọc sách thành si, cẩn thận dịu dàng, yêu thích Chu Dịch, thường thường tính một quẻ, có một loại hồn nhiên ngây thơ.

Nhưng Thịnh Trường Dực lại giống như cái gì cũng có, lại cái gì cũng không có, hắn ở trước mặt nàng giống như một người giả. Hắn thật sự tự tin và hùng mạnh, bắt đầu từ lúc gặp được hắn kia, hắn đã là một ngọn núi cao.

Núi cao thấy nàng leo lên, lộ ra thương xót, sau đó cúi đầu nói với nàng: "Nàng đi đường vất vả như vậy, để ta giúp nàng."

Từ trước đến nay nàng luôn cảm thấy con người ta thu được gì đó đều phải trả lại. Không ai sẵn lòng vô duyên vô cớ giúp ngươi… Cho dù có người như Chiết Tùng Niên tồn tại, nàng vẫn tin chắc quan niệm của mình mà không hề nghi ngờ.

Chiết Tùng Niên đang đi về phía tiên cung trên trời, nhưng nàng vẫn là một người cố gắng leo núi.

Là người, nên là một người có lương tâm, tri ân báo đáp.

Nàng nói với Ban Minh Nhụy: "Nhưng muội đã lấy đồ của điện hạ rồi lại chưa bao giờ nghĩ sẽ trả đại ân."

Ban Minh Nhụy: "Vì sao chứ?"

Chiết Tịch Lam: "Lúc trước muội không hiểu, đêm hôm đó muội đã suy nghĩ rõ ràng rồi... Tỷ nói xem, nếu tỷ đốn củi trên núi thì tỷ sẽ nói một câu xin lỗi với thần núi sao?"

Sẽ không. Còn ước gì có thể đốn nhiều thêm ấy chứ.



Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ Truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ Story C96: Vui là tay lam lam vừa mềm mại
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...