Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
C92: Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ rồi
Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là?
Thời gian cập nhật: 31/03/2024
.wattpad.com/user/thilathila
Chương 90:
Vụ án của Chiết Tùng Niên được lật lại lần nữa. Rồi theo đó, công tích trước đây của ông ấy được đầu đường cuối ngõ biết được.
Làm người làm quan, bản tâm chính là vì nước vì dân, nhiều năm như vậy, cũng không hiếm thấy quan thanh liêm làm chuyện tốt. Nhưng giống như Chiết Tùng Niên, cái tốt của ông ấy chỉ có dân chúng Vân Châu thấy được, người kinh đô, người Đại Lê đều không biết quá khứ của ông.
Ai rảnh đi tìm tòi công tích của một quan nhỏ chứ?
Vì thế, một quan nhỏ tham ô cũng không thu hút được sự chú ý của mọi người. Nhưng khi công tích của ông được người ta cố ý truyền đến mức người người đều biết thì lại là một loại tình hình khác.
Có người nghiên cứu thảo luận vì sao ông ấy có thể thanh liêm như thế, có người mắng Phủ châu Vân Châu và Tần gia đáng chết, có người nói ông ấy là Bồ Tát sống, có người nói ông ấy đáng thương nhưng chỉ không có ai nói ông ấy tham ô cả.
Ông ấy tham ô cái gì chứ?
Một trăm vạn lượng chẳng hề động đến một xu, bản thân vẫn chịu khổ chịu cực, con cái chưa từng được hưởng phúc.
Ông ấy sẽ không tham ô, sao ông ấy có thể tham ô được?
Loại thanh âm này một truyền mười, mười truyền trăm, khi truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, nói nếu ông ấy bị chém thì chắc chắn trời sẽ rơi xuống tuyết lớn để chứng tỏ trong sạch, đã dọa cho Chu Bình Yếu nhảy dựng.
Bởi vì ngay sau đó đã truyền ra chuyện ông ta vì thù riêng mà hãm hại Chiết Tùng Niên.
Thù riêng gì chứ?
Có người nhớ lại lúc ở Thanh Châu, một ngày nào đó Chu Bình Yếu đi trên đường phố chào hỏi Chiết Tùng Niên, nhưng Chiết Tùng Niên lại không nhìn thấy ông ta, đi thẳng qua luôn nên đã bởi vậy mà bị thù hận.
Sau khi Chu Bình Yếu biết được đã tức đến mức ngứa răng nhưng cũng không làm sao được. Ông ta cũng quá hiểu cơn gió này do ai thổi ra.
Vì thế cơn gió này ở kinh đô lại bắt đầu thổi ào ào xào xạc, mấy ngày nay Chiết phủ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng còn có người tới cửa đưa thiếp mời.
Chiết Tịch Lam cũng không dám nhận, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ người nhà mình thì không gặp ai cả.
Người nhà mình cũng chỉ là chỉ Tiêu Chước Hoa và Ban Minh Nhụy.
Ban Minh Nhụy sẽ xuất giá vào mùa đông năm nay, Tiêu Chước Hoa rất bận rộn, lại còn phải chiếu cố chuyện cả nhà Chiết gia nên cực kỳ vất vả.
Chiết Tịch Lam rất cảm kích bà, cúi người ở trong lòng bà, cười nói: "Cuộc sống sau này sẽ tốt thôi, chỉ cần cha và a huynh không sao thì nhất định có thể đại cát đại lợi."
Tiêu Chước Hoa lo lắng hãi hùng nhiều ngày, đã hơi gầy đi, thấy nàng lại khóc ngay: "Số mệnh cả nhà các con sao lại gian nan như thế chứ."
Chiết Tịch Lam cười khanh khách: "Có thể là phần mộ tổ tiên không tốt, con còn muốn về dời mộ đấy ạ."
Tiêu Chước Hoa xua xua tay: "Con còn tin những thứ đó."
Nhưng cuối cùng cũng thở ra một hơi khí đục, nói: "Có thể sống sót.chính là vô cùng may mắn."
Sau đó do dự hỏi: "Con với Minh Kỳ... Còn có khả năng không?"
Bà cũng nhìn Ban Minh Kỳ lớn lên, nghĩ đến dáng vẻ yên lặng của hắn hiện giờ lại không đành lòng.
Nhưng Chiết Tịch Lam lại lắc đầu ngay: "Con không hề oán hận hay trách móc gì huynh ấy cả, con cũng cảm thấy có lỗi với huynh ấy, nhưng... Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ rồi."
Nàng có lỗi với biểu huynh nhưng nàng không muốn quay đầu lại. Người như nàng, không bao giờ quay đầu nhìn lại, nếu nàng nhìn lại, trong lòng cũng sẽ sinh ra ấm ức.
Nàng sẽ chỉ bước từng bước về phía trước, chấp nhận bản thân bị vứt bỏ, chấp nhận bản thân được yêu thích, mà cho dù họ yêu thích hay là vứt bỏ thì nàng cũng vẫn luôn là chính mình.
Nàng có con đường nàng phải đi.
Con đường của nàng, chính là vui vẻ sống tiếp.
Nàng muốn mang theo sự vui vẻ của a nương và a tỷ để cùng sống.
Cho nên, nàng không có khả năng nhìn về phía sau. Nàng nói với Tiêu Chước Hoa: "Con tin biểu huynh có thể vì con mà đi liều mạng. Nhưng người mà huynh ấy cần liều mạng vì họ không chỉ có con, còn có những người khác nữa."
"Con cũng giống vậy."
Nàng cảm thấy bản thân mình luôn rất rõ ràng.
"Trong cả đời người, sao sẽ chỉ có tình cảm yêu thích chứ? Còn có nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, chúng ta không thể ngăn chúng nó phát sinh được, chỉ có thể chấp nhận."
Chiết Tịch Lam ngửa đầu, nhìn về phía cái cây lớn trong sân: "Di mẫu, bảo biểu huynh nhìn thoáng một chút đi ạ, huynh ấy cứ ủ rũ uể oải, ngoại trừ tổn thương người quan tâm huynh ấy thì kỳ thực cũng chẳng ai để ý đến."
Tiêu Chước Hoa nghe xong im lặng thật lâu, sau đó thở dài một tiếng: "Được, ta nói với nó."
Cũng biết, đoạn nhân duyên này đã dừng lại ở đây.
Tiêu Chước Hoa trở về vẫn chuyển lời của Chiết Tịch Lam cho Ban Minh Kỳ, sau khi Ban Minh Kỳ nghe xong, thật lâu không nói gì, sau đó khẽ thở dài một hơi, nói: "Có thể là số mệnh."
Đến khi Tiêu Chước Hoa đi rồi, hắn lấy đồng tiền mà đã lâu rồi mình không dùng tới ném sáu lần, sau đó cười cười.
"Lại là đại hung."
………
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ