Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
30: Thiếp Nghi Minh Kỳ Coi Trọng Lam Lam
Phó đại nhân mới từ trong cung ra tới, đúng lúc đụng phải Nam Lăng hầu.
Hai người một người ở Hộ bộ một người là Kinh Triệu phủ doãn, kỳ thật ngày thường cũng không gặp nhau, có điều gần đây bởi vì chuyện con cái mà cũng từng nói với nhau mấy câu.
Gặp lại như thế, tất nhiên phải dừng lại nói vài lời.
Người trên quan trường lén nói chuyện riêng, thì sẽ không nói chuyện trên quan trường rồi, ngược lại muốn nói đến việc nhà một chút.
Trùng hợp hai người đều có nhi tử bị gãy chân, Phó đại nhân cười nói: "Sắp tới thọ thần của Bệ hạ, năm nay lại quyết định ngày sinh thần đó săn bắn mùa đông ở bãi săn Nam Sơn, ta vốn tưởng lần này tiểu tử ngốc kia của nhà ta vào lúc săn bắn mùa đông có thể tạo ra chút danh tiếng, kết quả lại ngã gãy chân rồi."
Nam Lăng Hầu gia: "Aiz, tiểu tử kia của nhà của ta cũng thế, cũng may không nghiêm trọng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được rồi."
.wattpad.com/user/thilathila
"Hy vọng năm nay qua đi, sang năm an khang."
Phó đại nhân đang muốn hùa theo vài câu, lại thấy gã sai vặt nhà mình té ngã lộn nhào chạy tới, Phó đại nhân giật mí mắt: "Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Gã sai vặt vội vàng nói: "Lão gia, Tam cô nương đưa Nhị thiếu gia ra ngoài rồi, nói là muốn vội đi đưa tang, chúng tiểu nhân không dám ngăn cản."
Phó đại nhân nhíu mày: "Đi đưa tang? Đi đưa tang nhà ai?"
Gã sai vặt: "Phủ Nam Lăng Hầu ạ."
Lúc này Nam Lăng Hầu gia đã muốn ngã xuống rồi, ông cực kì hoảng sợ: "Là ai trong phủ Nam Lăng Hầu qua đời?"
Sáng nay lúc ra ngoài vẫn rất ổn mà.
Gã sai vặt: "Là Đại thiếu gia của phủ Nam Lăng Hầu ạ."
Nam Lăng Hầu gia kêu khóc một tiếng: "Minh Kỳ...!Minh Kỳ qua đời?"
Ngay tức khắc ông trợn trắng hai mắt, thẳng đờ hôn mê bất tỉnh.
Phó đại nhân cao giọng kêu: "Ban huynh! Ban huynh! Ôi chao..."
Đáng thương quá, đáng thương quá.
Tuổi còn trẻ, làm sao lại mất rồi.
Ông ta vội vàng đưa người lên xe ngựa, nói: "Mau mau đến phủ Nam Lăng Hầu."
Một đường gấp rút lao đi, nhưng đến cổng rồi, lại thấy bốn phía yên bình, bên trong còn có tiếng cười nói truyền đến, nào có vẻ như đã mất đi trưởng tử chứ.
Con cái nhà mình tự mình biết, ngay lập tức ông ta đã nghĩ được rõ ràng, đây nào phải Ban Minh Kỳ qua đời, đây là Phó Lý hắn muốn chết rồi!
"Lão tử lập tức đi giết cái tên này nghiệt tử này!"
Phó đại nhân rút đai lưng xuống đi vào bên trong, gã sai vặt cũng lờ mờ, đúng lúc Nam Lăng hầu tỉnh lại, đang muốn đau buồn, thì thấy gã sai vặt bối rối nói: "Nam Lăng Hầu gia, ngài tỉnh rồi...!ngài đừng nóng vội, Ban thiếu gia không sao cả."
Nam Lăng hầu đang cực kì đau thương, lại bỗng nhiên mừng rỡ, cau mày nói: "Đây là có chuyện gì?"
Gã sai vặt: "Tiểu nhân cũng không biết...!ngài mau đi khuyên lão gia nhà tiểu nhân đi ạ, lão gia nói muốn đánh chết thiếu gia nhà tiểu nhân."
Gã sai vặt tên là Đông Thanh, hầu hạ trong thư phòng của Phó Lý, lúc này đã sợ hãi đến nỗi run không ngừng, hắn thả thiếu gia và cô nương ra ngoài, còn tự cho là thông minh đi cửa cung báo cáo láo, như vậy trở về, sợ là sẽ bị đánh chết.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn thiếu gia ổn.
Mặc dù mới đi theo thiếu gia không lâu, nhưng thiếu gia đối xử với hắn rất tốt, ăn ngon uống tốt, xiêm y dày bít tất dày, đều từng ban thưởng cho hắn.
Ngay cả tên bây giờ, cũng là thiếu gia đặt cho.
Thiếu gia nói với hắn, nhất định sẽ đối xử thật tốt với hắn.
Hắn không thể có lỗi với thiếu gia.
.wattpad.com/user/thilathila
Đông Thanh vội vàng xuống xe ngựa chạy theo Phó đại nhân.
Đợi lát nữa nếu lão gia đánh thiếu gia, thì Đông Thanh hắn sẽ nhào lên người thiếu gia.
Hắn là nô tài, đánh thêm mấy cái cũng không sao.
Nam Lăng hầu trông thấy vẻ mặt của hắn, thì nói một câu: "Là một đầy tớ trung thành."
Ông ta cũng nối gót xuống xe ngựa, đi vào trong viện, ông đã là một lão hồ ly, cũng có thể biết được chút trò vặt của đám con cái, lúc này cũng đã hiểu đại khái...!ắt hẳn là Phó Lý bị nhốt lại, muốn ra ngoài, chỉ có thể nói đi dự đám tang.
Nhưng lời này cũng quá xúi quẩy rồi!
Nam Lăng Hầu gia quyết định đợi lát nữa phải xem Phó Lý bị đánh một lúc rồi mới khuyên can.
Tiến vào viện của Ban Minh Kỳ, thấy bọn tiểu bối đều có mặt, thê tử và Ngũ đệ muội cũng đã đứng ở dưới hành lang.
Ông đi qua: "Sao lại thế này?"
Đại phu nhân bất đắc dĩ nói: "Nói là Phó thiếu gia cãi nhau với Phó đại nhân, hắn lại qua lại thân thiết với Minh Kỳ nhà chúng ta, muốn đến nhà chúng ta ở, nên làm càn nói dối, nói muốn tới đưa tang."
Nói tới chuyện này, bà vừa buồn cười vừa tức giận: "Trẻ con bây giờ, thật là...."
Nam Lăng hầu chậc chậc kêu kỳ lạ: "Đúng thật."
Theo hai tiếng chậc chậc này của ông, tiếng la hét của Phó Lý cũng truyền ra tới: "Cha, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Phó đại nhân tức giận đến mặt đỏ bừng: "Ta đánh chết tiểu súc sinh nhà ngươi, tiểu nghiệp chướng! Ta đánh chết ngươi!"
Phó Lý: "Vậy cha đánh con này! Đánh chết con là được rồi! Cha đừng đánh Đông Thanh!"
Phó đại nhân vốn đang không nỡ đánh nhi tử, vừa khéo gã sai vặt nhào đầu tới, ông ta làm ra vẻ một chút là được rồi, kết quả nghiệt tử này còn dám kêu gào, chọc ông ta tức đến đá văng Đông Thanh ra bằng một cước, cầm lấy đai lưng mà quất.
.wattpad.com/user/thilathila
Lúc này, Phó Lý thật sự bị đau, nhưng nghĩ đến Chiết Tịch Lam đang ở ngay bên cạnh nhìn xem, hắn không dám kêu ra tiếng, lấy tay che miệng lại, nước mắt tí tách rơi.
Phó Sư Sư lo lắng nhìn Phó Lý đang bị đánh, cũng không dám lên tiếng, tủi thân đứng ở góc tường.
Ban Minh Nhụy vừa lúc đứng ở bên cạnh nàng ta, đưa cho nàng ta một nắm hạt dưa.
"Ăn chút?"
Phó Sư Sư ngơ ngác à một tiếng: "Được...!cám ơn nhé...";
Sau đó kịp phản ứng, tức giận trả lại hạt dưa: "Ngươi xem chuyện vui gì hả!"
Nàng ta nói cực kỳ lớn tiếng, Phó đại nhân lập tức chú ý tới nàng ta, ngay tức khắc lại qua đây đánh nàng ta: "Nghiệt nữ, ngươi tới đây!"
Phó Sư Sư co quắp lại một chút, không dám đi qua, ngược lại đã nhanh như chớp trốn đến sau lưng Chiết Tịch Lam.
Chiết Tịch Lam: "...."
Mặc dù nàng không cắn hạt dưa đơn giản như vậy, nhưng vẫn xem trò cười, ai biết đã bị liên lụy vào.
Thấy Phó đại nhân đưa mắt về phía bên này, nàng cũng không sợ hãi, thoải mái cười: "Bá phụ."
Phó đại nhân sắc mặt không tốt.
Nhi tử nhà mình vì cái gì mà làm loạn thành như vậy, ông ta biết rõ.
Nhưng dù ông ta có chết, thì cũng sẽ không để cho Chiết Tịch Lam vào cửa.
Không chỉ bởi vì nàng không có mẫu thân dạy bảo và cha nàng là một kẻ như Chiết Tùng Niên, mà còn bởi vì Chiết Tịch Lam gần như trực tiếp bắt chẹt nhi tử ngốc.
Phó Lý quá nghe lời Chiết Tịch Lam.
Chuyện này không tốt, không chỉ không tốt, về sau hễ là xuất hiện chia rẽ gì đó thì Phó Lý đều sẽ đứng về phía nàng.
Cho nên, ông ta sẽ không để cho loại cô nương này vào cửa.
Ông ta lạnh mặt gật đầu: "Lam Lam à, để con chê cười rồi."
Chiết Tịch Lam cười dịu dàng: "Bá phụ nói đùa, hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy rồi mà, không sao đâu ạ."
Phó đại nhân: "...."
Ông ta hít sâu một hơi, lại nhìn về phía nữ nhi: "Sư Sư, con tới đây."
Phó Sư Sư lắc đầu, Phó đại nhân vô cùng đau đớn: "Sư Sư, lúc trước con không phải như vậy, sao lại biến thành như vậy rồi!"
Phó Sư Sư lại ấm ấm ức ức nói: "Cha, Lam Lam cũng đã nói, con và a huynh đã như vậy từ nhỏ rồi, cũng không phải đột nhiên biến thành mà."
Nam Lăng hầu không nhịn được, cười ra tiếng.
Phó đại nhân chỉ cảm thấy lại không còn mặt mũi nữa.
Nam Lăng hầu đã xem chuyện cười đủ rồi, đi ra phía trước: "Được rồi, nhìn lệnh công tử cả người đầy khí phách phong độ, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thảo, ở nhà ta thì ở đi, chờ Minh Kỳ khuyên nhủ lệnh công tử tốt rồi, ta lại đích thân đưa hắn về."
Ông cũng không để trong lòng.
Ông ta lắc đầu: "Không được, bây giờ nó không hiểu chuyện, ở đây thì sẽ gây phiền phức cho mọi ngươi."
.wattpad.com/user/thilathila
Phó Lý còn muốn nói nữa, lại thấy ánh mắt cha hắn đột nhiên nhìn về phía Đông Thanh.
Cả người Phó Lý run lên, hắn nhớ tới một Đông Thanh khác.
Đông Thanh kia đã theo hắn từ nhỏ, từ Vân Châu đến kinh đô, vẫn luôn trung thành cùng tận tâm.
Nhưng về sau thay hắn đi mua thi từ lừa gạt Ban Minh Kỳ, thay hắn gạt trong nhà tới Ban gia nên đã bị cha hắn nương bán đi rồi.
Ngày đó hắn oán hận cha nương, nhưng lại không dám nói gì, làm gì cả.
Trong lòng hắn vẫn luôn có cục tức.
Cho nên cha nương mua nô tài mới cho hắn, hắn liền đặt tên cho, cũng gọi là Đông Thanh.
Hiện giờ, cha hắn lại dùng Đông Thanh bây giờ để uy hiếp hắn.
Hắn dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn Phó đại nhân.
Phó đại nhân bị tức đến cười, đi qua túm vai hắn muốn kéo đi theo.
Phó Lý chỉ cảm thấy máu chảy ngược, trực tiếp tay trái túm một túm, túm được áo bào của Ban Minh Kỳ, tay phải túm một túm, túm lấy tay Đông Thanh, hắn ngẩng đầu lên, hung dữ nói: "Cha, cha đừng mơ bán hắn đi! Cha đã bán đi một Đông Thanh rồi, vẫn phải bán tiếp một Đông Thanh nữa sao!"
Chiết Tịch Lam vốn đang xem một trận trò cười, nghe vậy lại nhíu mày.
Đông Thanh bị bán đi rồi?
Nàng nhớ rõ Đông Thanh.
Đông Thanh là người từ bên ngoài chạy nạn đến thành Vân Châu.
Khi còn bé hắn cũng thấp, để hắn đi theo, trong lòng Phó Lý sẽ thoải mái một chút, cho nên vẫn luôn dẫn hắn theo.
Nhưng sau đó khi Đông Thanh có thể ăn cơm no thì về sau lại cao lớn lên rất nhiều.
Phó Lý còn từng lén nói với nàng, về sau hắn cũng không dám dẫn Đông Thanh ra ngoài nữa.
Lời này đúng lúc bị Đông Thanh nghe thấy, Đông Thanh sợ tới mức không dám ăn cơm, đói đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc đó Chiết Tịch Lam còn từng dạy dỗ Phó Lý: "An nguy của hắn là ngươi quyết định, tất nhiên sẽ lấy ngươi làm đầu, chẳng lẽ ngươi không biết Sở vương eo thật thon* sao?"
[*Xuất phát từ Kiêm Ái Trung của Mặc Tử.
Sở linh Vương thích những người đàn ông có vòng eo thon, Đại thần trong triều sợ eo to người mập sẽ mất đi sự tin sủng nên không dám ăn nhiều, mỗi ngày chỉ ăn một bữa để khống chế vòng eo của mình.
Mỗi ngày sau khi thức dậy vào lúc mặc quần áo sẽ nín thở trước sau đó thắt chặt đai lưng, vịn vách tường đứng lên.
Sau một năm sắc mặt của quan viên văn võ cả triều đều vàng vọt.
=>Đối với nhân vật quyền cao chức trọng mà nói, khuyến khích ủng hộ cái gì, phản đối cái gì, cần cẩn thận làm việc, nếu không thì sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng.]
Phó Lý lập tức nghĩ lại, nói Đông Thanh ăn nhiều chút, về sau lớn lên cao cao to to tiện bảo vệ hắn.
Lúc này Đông Thanh mới dám ăn cơm.
Về sau, a nương a tỷ qua đời, Đông Thanh đã lấy hết bạc dành dụm được để mua tiền vàng đưa đến.
Cho nên, Đông Thanh đã bị bán đi rồi sao?
Nàng nhìn về phía Phó Lý, vừa lúc Phó Lý cũng nhìn về phía nàng, nhìn thấy ánh mắt thất vọng chất vấn của nàng, hắn lập tức rụt ra sau một chút.
Rồi sau đó bật lên một sức mạnh khổng lồ, dù cho Phó đại nhân có kéo hắn đi thế nào, thi hắn vẫn không muốn rời đi.
Hắn cảm thấy lúc này ít nhất mình phải bảo vệ Đông Thanh mới được, hắn không thể về, Đông Thanh cũng không được.
Phó Lý nghiến răng nghiến lợi, hai cánh tay dùng sức lực lớn, sống chết không đi.
Nhưng mà...
Soạt một cái...
Ban Minh Kỳ nhìn xuống nửa người dưới của mình, quần hắn đã bị Phó Lý xé rách.
May mà hôm nay hắn mặc một bộ ngoại sam viên bào, lại nằm ở trên giường, mặc dù quần bị xé rách, nhưng da thịt trắng muốt vẫn chưa lộ ra.
*Viên bào
Chẳng qua là, trông khó coi.
Tổn thọ quá tổn thọ quá!
Ban Minh Kỳ đỏ bừng mặt, ngay lập tức nhìn xem Chiết Tịch Lam, chỉ thấy nàng rất có hứng thú chớp chớp mắt, hắn ngẩn ngơ, mặt lại càng đỏ hơn nữa.
Chiết Tịch Lam khụ một tiếng, quay lưng đi.
Ánh mắt của mọi người quay vòng một vòng trên người Ban Minh Kỳ, nhìn nhìn lại Phó Lý lúc này đã ngây người, đều trợn tròn mắt.
Phó đại nhân cảm thấy cái mặt mo của mình đã hoàn toàn mất sạch rồi.
Ông ta hít sâu một hơi: "Phó Lý, ngươi có theo ta về không?"
Phó Lý lắc đầu, "Không theo.
Cha, Cha để cho con làm chủ một lần đi.
Cha đừng bán người của con, lần này, con nhất định phải bảo vệ hắn."
Phó đại nhân tát một cái lên mặt Phó Lý, Phó Lý bị đánh đến đầu váng mắt hoa, đập thẳng lên cái bàn bên cạnh, tốt rồi, đập gãy mất một cái răng, may mắn không phải răng cửa, nếu không thì cái này tuổi này rồi, cũng không mọc ra được nữa.
Nhưng trong miệng còn chảy máu, mặt bị đánh đến sưng vù lên một cục.
Ban Minh Kỳ vội vàng nói: "Bá phụ..."
Nam Lăng hầu cảm thấy tiểu hài tử gia gia, làm loạn thành như vậy, còn làm cho con trai mình xấu mặt, lại làm loạn tiếp nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông ta vội vàng khuyên can lần nữa: "Được rồi, được rồi, A Lý cũng đã nói như thế rồi, để cho hắn ở đây mấy ngày lại nói đi."
Phó đại nhân đi xem Phó Lý, Phó Lý sưng đã thành một cái đầu heo, nhưng vẫn ngửa đầu trợn mắt nhìn ông ta.
Lần đầu tiên ông ta thấy nhi tử kiên quyết như vậy, thật ra trong lòng cũng có hơi chấn động, tiếp tục đánh nữa là không được rồi, ông ta quay người tức giận rời đi.
Nam Lăng Hầu gia hóng chuyện xem kịch, tâm trạng rất tốt...!đối lập lại, Minh Kỳ nhà ông thật sự là quá tốt, luôn cách ứng xử luôn có phong thái quý công tử.
Hai người vừa đi, Đại phu nhân và Ngũ phu nhân mới đến, lúc này, Ban Minh Kỳ đã muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hắn cầm chăn che trên người, lại kìm lòng không được nhìn về phía Chiết Tịch Lam.
Lần này Đại phu nhân đã nhìn thấy rồi! Bà khiếp sợ nhìn nhìn nhi tử, lại nhìn nhìn Chiết Tịch Lam, ý nghĩ trong lòng dần dần rõ ràng.
...!Cho nên, Minh Kỳ coi trọng Lam Lam sao?
Bà lập tức vui mừng.
Việc này thật sự là việc vui.
Từng đính hôn ba cửa hôn sự, ba cô nương đều qua đời, trong lòng bà không phải là không lo lắng.
Một là sợ thật sự có mệnh khắc thê, hai là về sau cho dù khuyên như thế nào đi nữa, nhi tử cũng không chịu làm mai tiếp nữa.
Bây giờ cũng đã hai mươi hai tuổi rồi! Nhi tử nhà người ta đều đã sinh con dưỡng cái, chỉ có hắn, ngay cả một nữ nhân cũng không có.
Nói đến vấn đề này, Đại phu nhân càng buồn.
Lúc đầu, nhi tử một lòng say mê thi thư, thông suốt muộn, không hiểu chuyện nam nữ.
Bà cảm thấy cũng không sao cả, không đụng tới nữ sắc là tốt, kết quả mười sáu tuổi vừa muốn thành hôn, cô nương kia lại bị bệnh cấp tính qua đời.
Vừa xảy ra việc này, Ban Minh Kỳ càng thêm thanh tâm quả dục, bà cũng không tiện nhét nữ nhân đến.
Không thể khuê nữ người ta vừa mới chết, hắn lại trở mình cuộn sóng trên giường nhỉ?
Chuyện này không nên.
Thế là đợi chừng một năm, đợi đến lúc lại đính hôn tiếp, bà mới đưa nha hoàn qua.
Đại phu nhân không đành lòng, lại đưa nha hoàn về, cứ như vậy chờ đến người thứ ba, lại vẫn lặp lại vận mệnh lúc trước.
Ban Minh Kỳ lại càng sống giống như hòa thượng, ngựa bên người đều là ngựa đực, bà nhìn trong mắt sốt ruột trong lòng, nào còn so đo dòng dõi gì nữa.
Nếu như bản thân Minh Kỳ muốn, vậy thì tốt quá rồi.
Nhưng mà...!mệnh khắc thê của Minh Kỳ, không biết Lam Lam có để bụng hay không.
Trong lòng bà vừa vui mừng vừa lo lắng, Ngũ phu nhân vẫn luôn đứng ở một bên nhìn, bà đã biết hôm nay Minh Kỳ sẽ không nhịn được, bây giờ quả nhiên đúng như bà dự đoán
Bà cười lên, rất hài lòng nhìn về phía Phó Lý.
Làm loạn đi, làm loạn đi, ngươi càng làm loạn, Minh Kỳ lại càng cảm thấy khủng hoảng, không nói được liền đồng ý.
Bà khụ một tiếng, đến đỡ Đại phu nhân: "Tẩu tẩu, chúng ta đi thôi, để lại tiểu bối bọn nó tự mình khuyên giải, chúng ta ở chỗ này, tiểu thiếu gia Phó gia lại ngượng ngùng."
.wattpad.com/user/thilathila
Đại phu nhân à à hai tiếng: "Được, chúng ta đi."
Tất cả mọi người đều rất hài lòng, Chiết Tịch Lam cũng rất hài lòng.
Nàng cũng nhìn thấy ánh mắt của Đại phu nhân, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Tâm trạng tốt, nên cũng bằng lòng nói với Phó Lý mấy câu.
Nàng nhìn về phía Phó Lý mặt đã biến thành đầu heo: "Ngươi biết, quẻ Lý có nghĩa là gì không?"
Phó Lý mù mờ lắc đầu, hắn không thích vị đạo sĩ kia, cũng không tin những thứ này, mặc dù cha hắn nói đạo sĩ sửa phong thuỷ nhà hắn mới khá lên, nhưng hắn vẫn không muốn tin.
Cho nên, hắn chưa từng đi tìm hiểu.
Chiết Tịch Lam lại nói: "Lý, lý hổ vĩ, bất hí nhân, hanh."
Nàng nhìn về phía Ban Minh Kỳ: "Biểu huynh, hắn không có học thức gì đâu, huynh giải thích cho hắn nghe đi."
Ban Minh Kỳ nhìn lên, thời điểm để khoe khoang đã đến rồi, lập tức nói: "Đại khái là nói, giẫm phải đuôi hổ, nhưng hổ không cắn người, là điềm lành."
Chiết Tịch Lam rất nghiêm túc nhìn Phó Lý: "A Lý, ngươi biết dạng người gì, mới có thể dẫm đuôi hổ mà khiến nó không dám cắn người không?"
Phó Lý ngơ ngác lắc đầu.
Chiết Tịch Lam: "Là người lợi hại."
"Ngươi chỉ có biến thành người lợi hại, mới làm cho con hổ cam chịu bị dẫm đuôi."
"Tự ngươi suy nghĩ thật kỹ lại đi."
Nàng không muốn nhiều lời, sau khi nói xong thì kéo Ban Minh Nhụy rời đi, Phó Sư Sư Lẽo đẽo đuổi kịp, nàng ta muốn ở cùng Chiết Nhị mấy ngày lại về.
Ban tam cô nương và Tứ cô nương xem kịch hay vừa ra, cảm thấy mỹ mãn đi về, trong phòng, chỉ còn lại hai người Ban Minh Kỳ và Phó Lý.
Ban Minh Kỳ hắng giọng một cái, nói: "A Lý, biểu muội vừa mới nói, đúng là đạo lý này."
Nhưng Phó Lý trở mặt không nhận người, Lam Lam nói hắn thì được, người khác thì không được.
Hắn hừ một tiếng: "Ban cẩu! Câm miệng đi!"
Ban Minh Kỳ lại không hề tức giận, mà nói: "Biểu muội là một người có học thức uyên bác, ngươi xem, ngay cả Kinh Dịch muội ấy cũng biết."
Hắn cảm khái: "Trách không được ngươi như vậy, biểu muội sẽ không thích."
"Quá thô lỗ, quá không có học thức."
Phó Lý: "Vậy thì thế nào, ta như vậy còn có thể sửa, ngươi khắc vợ có thể sửa sao!"
Vẻ mặt Ban Minh Kỳ trở nên cứng đờ, cúi đầu lặng im không nói.
Mà lúc này, Nam Lăng hầu vừa tiễn Phó đại nhân bị Đại phu nhân vội vã gọi vào trong phòng, nhỏ giọng nói: "Thiếp nói với Hầu gia một bí mật, Hầu gia đừng bị doạ sợ."
Nam Lăng hầu ngồi ở trên ghế, bưng một ly trà, cười nói: "Phu nhân nói xem, ta ngược lại muốn xem xem là bí mật gì.
"
Đại phu nhân: "Thiếp nghi Minh Kỳ coi trọng Lam Lam!"
Nam Lăng hầu trực tiếp ngã từ trên ghế xuống.
"Thật hả?"
Đại phu nhân gật đầu: "Thật."
Nam Lăng hầu bò dậy liền hừng hực khí thế: "Trời xanh phù hộ, trời xanh phù hộ mà.".
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ