Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả
C46: Tiểu đế tôn
Vài tháng sau, Trích Tâm mang thai. Cô nàng được cưng chiều hết mực. Đế tôn nhờ tài sử dụng vũ khí giỏi cho nên anh đánh bắt được rất nhiều cá. Một ít đem ra chợ bán đổi lấy gạo, một ít mang về làm thức ăn, đó cũng là nghề chính của anh. Lăng Phong ngày càng già đi, sức khỏe cũng không còn tốt như trước nữa, trời trở lạnh khiến ông ho sặc sụa. Minh Anh hằng ngày đi chữa bệnh, bán thuốc cũng phải về nhà sớm hơn mọi khi. Lúc trước Trích Tâm còn khoẻ, cô hay phụ mẹ chồng đi hái thuốc còn bây giờ mang thai, Đế tôn không cho cô làm việc cực nhọc nữa cho nên công việc của mọi người cũng vì vậy mà bị đôn thêm. Mẹ chồng Trích Tâm cũng đã có tuổi, bà không còn đủ sức để chữa bệnh cho mọi người cả ngày như lúc trước nữa mà giờ chỉ có thể làm công việc này ba đến bốn tiếng đồng hồ thôi. Bụng của cô nàng càng ngày càng to, quận chúa Tú Anh có đến chăm sóc cho cô nhưng vì dạo gần đây ở Ma giới tấu sớ hơi nhiều nên khiến cho quận chúa rất bận rộn.
Một hôm đến ngày Trích Tâm sinh, ai nấy đều luống cuống đi tìm bà đỡ đẻ đến nhưng đứa bé mãi vẫn không chịu ra, ai cũng đành bó tay. Trích Tâm thì càng lúc càng đau bụng dữ dội, cô nằm trên giường quằn quại đổ hết mồ hôi mẹ đến mồ hôi con. Mẹ chồng ngồi kế bên lau mồ hôi cho cô mà cũng lo lắng vô cùng. Đột nhiên Chấn Vương điện hạ xuất hiện, lão dùng pháp thuật đưa đứa bé ra khỏi bụng mẹ và đặt nó nằm lên người của Trích Tâm. Mọi người đều vui mừng cảm tạ Thượng thần hết lời. Tuy nhiên cả Trích Tâm và Đế tôn đều cảm nhận được nguyên thần của đứa bé này không được ổn định, linh lực rất yếu và dường như đang biến mất hoàn toàn. Thượng thần chỉ còn cách đưa đứa bé vào ở trong trứng ngọc để trứng ngọc nuôi dưỡng nguyên thần của nó giống như cách mà Đế tôn được sinh ra lần đó. Chấn Vương buộc phải mang trứng ngọc về để trong Trường An điện, ngày ngày truyền linh lực vào trong đó. Mới sinh con ra mà phải xa con, Trích Tâm đau khổ tuyệt vọng nhưng đây là cách duy nhất cứu sống con mình cho nên cả hai vợ chồng đều cam tâm tình nguyện.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lăng Phong và Minh Anh giờ đây đã bạc trắng cả đầu. Cho dù lúc trước có xảy ra những chuyện không vui gì thì bây giờ họ thật sự đã trở thành một gia đình hạnh phúc thật sự rồi. Ở hạ giới đã tròn mười năm kể từ ngày Trích Tâm hạ sinh, biết được cháu dâu của mình rất buồn vì phải xa con từ nhỏ, Ma tôn đích thân đến tìm Tần Đạo Thượng thần để xin rượu mang về cho Trích Tâm uống giải sầu. Cũng đã lâu rồi cô còn chẳng nhớ nỗi hương vị quen thuộc bấy lâu. Gia đình năm người đang quây quần ăn uống nói chuyện thì đột nhiên trên trời, Chấn Vương điện hạ dẫn theo một cậu nhóc mặc y phục màu trắng tinh xuất hiện.
Mọi người đều bái kiến điện hạ nhưng Chấn Vương nói người trong nhà cả không cần hành lễ. Sau đó cậu nhóc đã đến quỳ trước mặt ông bà nội cùng Đế tôn và Trích Tâm để hành lễ, tuy hơi ngạc nhiên nhưng chắc hai vợ chồng họ cũng nhận ra điều gì đó.
Chấn Vương bảo: "Tiểu Đế tôn mau qua bái kiến bà bà đi."
Cậu nhóc hiếu kỳ: "Ma tôn là bà bà của ta sao? Nhìn bà bà trẻ quá không giống tưởng tượng của ta."
Tú Anh cười đi lại hỏi cậu: "Vậy trong tưởng tượng của tiểu Đế tôn ta là người như thế nào?"
Nghe điện hạ nói là bà bà chắc cậu nghĩ sẽ là một bà lão già nua, giống như bà nội vậy, ai ngờ đâu lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Cậu ngạc nhiên không lẽ bà bà không già đi sao.
"Vậy cháu có thích một lão bà bà trẻ như ta không?" Tú Anh hỏi.
Cậu nhóc cười rồi gật gật đầu chạy lại ôm chầm lấy Ma tôn. Chưa từng có tiền lệ Ma giới và Thiên giới có huyết mạch chung với nhau. Tiểu Đế tôn đặc biệt hơn ai hết, cậu nhóc sử dụng được sức mạnh cả ma và tiên. Khắp tam giới cậu là người duy nhất trồng được hoa sen hai màu, không như xưa hoa sen hai màu là do trời đất sinh ra. Bây giờ chỉ cần đợi ngàn năm tiểu Đế tôn có thể trồng ra một hoa sen hai màu cao quý của Hoa giới.
Đế tôn hỏi: "Sao hôm nay con lại xuống đây?"
"Thế con có muốn xuống đây gặp phụ thân và mẫu thân không?" Trích Tâm hỏi.
Tiểu Đế tôn không những đến gặp đấng sinh thành của mình mà cậu còn muốn ở lại đây sống vài ngày. Dù gì cả năm cậu cũng đã ở trên Thiên giới học hành để hoàn thiện hơn bản thân của mình rồi. Tiểu Đế tôn đang đợi đến sinh nhật thứ một ngàn sẽ chính thức lên làm Đế tôn của Thiên giới, cậu muốn nối nghiệp Chiến thần của cha mình cho nên đã tập luyện võ thuật ngày đêm không ngừng nghỉ.
Tối hôm đó, sau khi tiễn Chấn Vương Thượng thần về Thiên giới, tiểu Đế tôn cầm kiếm đánh vài đường thì mẹ của cậu đi ra gọi cậu lại nói chuyện. Trích Tâm muốn con của mình được làm những gì mình thích, được trở thành người mà cậu muốn, không cần phải gượng ép bản thân mình chuyện gì hết. Hồng Dịch kiếm liền biến thành người bái kiến tiểu Đế tôn, cậu nhóc ngạc nhiên hỏi là ai thì Trích Tâm giải thích cho cậu biết. Không ngờ mẹ của cậu lại có được một cây kiếm có sức mạnh to lớn như vậy, bản thân Hồng Dịch cũng đã mang tu vi của Đế tôn trước đó rồi. Trích Tâm nói: "Nếu con thích ta sẽ tặng Hồng Dịch kiếm cho con."
Hồng Dịch bối rối: "Nhưng mà ta chỉ nhận chủ mới khi chủ nhân cũ không còn thôi."
Trích Tâm cười: "Vậy sao ngươi không chấp nhận lời tỏ tình của Huyền Nhi đi để cô ấy sinh ra một pháp khí mới ban cho tiểu Đế tôn."
Hồng Dịch gãi đầu ngại ngùng. Huyền Nhi chính là hóa thân của Huyền Khương, cô ấy được ban cho máu tươi lẫn Tiên khí của Đế tôn cho nên dần dần tích tụ biến thành người giống như Hồng Dịch kiếm. Hiện tại Huyền Nhi chính là thần canh giữ Trường An điện ở trên Thiên giới. Trích Tâm trách Hồng Dịch suốt ngày cứ quanh đi quẩn lại ở hạ giới không có việc gì làm. Chỉ có những thần tiên không màng thế sự, muốn có một cuộc sống an nhàn, giúp đỡ bá tánh thì họ mới sống ở hạ giới thôi. Cô khuyên anh nên thường xuyên trở về Thiên giới phụ giúp Chấn Vương được việc gì hay việc đó. Mục đích chủ yếu là để cho Hồng Dịch và Huyền Nhi được thường xuyên gặp nhau.
Anh nói: "Vậy khi nào tiểu Đế tôn quay về Thiên giới, ta sẽ đi cùng cậu ấy." Vậy là sau này tiểu Đế tôn sẽ có một pháp khí mới rồi, hứa hẹn pháp khí này sẽ rất uy lực khi có sự kết hợp giữa kiếm trấn giữ phủ và Huyền Khương thương trượng.
Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả