Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?

Chương 81

71@-

Mặc Lam Y vốn định dùng “dư luận” ép Cơ Vô Song giao ra Hồ Đào Chu, ai ngờ lại bị mắng ngược thành không có giáo dưỡng. Đã thế, lão già trước mắt còn hung hăng, mà sư huynh sư tỷ xung quanh cũng chẳng ai có ý định mở miệng giúp nàng.


Nàng rưng rưng nước mắt, quay sang cầu cứu hai vị sư huynh của Vạn Luyện Phong – những người dẫn đường cho mình.


Nào ngờ hai người kia sớm đã cúi gằm đầu xuống đất, không những không dám nhìn nàng mà còn gật gù đồng ý với lời mắng.


Tựa như nàng thật sự là loại không có giáo dưỡng vậy.


Mặc Lam Y: “???”


Chuyện quái gì thế này?


Không phải hai người này lúc nào cũng nghe lời nàng, giống như hai con chó trung thành sao?


Nàng mím môi, nức nở:


“… Hai vị sư huynh, giúp ta một chút đi…”


Hai người kia hận không thể bịt miệng nàng ngay lập tức!


Quả nhiên, ánh mắt Lạc Cửu Dương liền xoáy về phía bọn họ:


“Các ngươi là đệ tử Vạn Luyện Phong? Tên gì? Các ngươi quen con bé này à? Nó là đệ tử của phong nào?”


Hai người run rẩy, vội vàng tự báo tên tuổi, đồng thời nhanh chóng phủi sạch quan hệ:



“Bẩm Thái Thượng Trưởng Lão, nàng ta tên là Mặc Lam Y, là đệ tử thân truyền mới nhận của Chân Nhân Tử Dẫn – phong chủ Tử Lâm Phong. Nàng ta không biết đường nên chúng đệ tử chỉ tiện dẫn tới đây, chứ thực sự không quen thân gì cả.”


“Đúng đúng, chúng ta không thân thiết gì.”


Vừa nghe đến ba chữ Thái Thượng Trưởng Lão, nước mắt Mặc Lam Y suýt nữa vỡ òa.


Tại sao mệnh của Cơ Vô Song lại tốt đến thế?!


Đi đến đâu cũng có trưởng lão hậu thuẫn!


Nàng cắn răng:


“Cho dù ngài là Thái Thượng Trưởng Lão thì cũng nên công bằng, linh khí này vốn dĩ phải để ta chọn trước, rồi mới đến lượt Cơ Vô Song chọn.”


Cơ Vô Song cười tủm tỉm:


“Ngươi chọn của ngươi, có ai không cho ngươi chọn đâu.”


Mặc Lam Y nghẹn họng:


“Thế còn cái linh chu này…”


“Ồ, cái đó không phải của ta, mà là của tông môn.”


Lạc Cửu Dương đảo mắt nhìn Mặc Lam Y từ trên xuống dưới. Hắn sớm nghe nói đây chính là đệ tử từng vu oan cho tiểu Vô Song. Ban đầu hắn còn nghĩ chắc chắn là tiểu nha đầu đáng ghét, không ngờ lại mang một loại khí chất tự nhiên hiếm thấy.


Khó trách có thể trở thành thân truyền đệ tử của Tử Lâm Phong.



Đáng tiếc, tâm tính lại không chính.


Ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh giọng:


“Đúng là linh chu thuộc về tông môn. Nhưng… làm sao ngươi biết nó là linh chu?”


Phải biết rằng, nếu linh khí chưa luyện hóa, thì không ai có thể xác định nó là gì. Có loại trông như lụa, luyện ra lại thành đại đao; có loại tưởng cái chuông, luyện xong lại biến thành linh khí phi hành.


Nói chung đều hoa hòe loè loẹt, chẳng thể đoán mò.


Người đến linh khí khố đều phải xem sổ ghi chép trước rồi mới chọn lựa.


Mà hiển nhiên, Mặc Lam Y chưa từng xem qua.


Ánh mắt sắc bén của Lạc Cửu Dương như muốn nhìn xuyên vào tận linh hồn nàng.


Tim Mặc Lam Y chợt lạnh buốt, vội lắp bắp:


“Ta… ta chỉ là thấy nó giống cái thuyền hạch đào, nên đoán bừa thôi…”


“Hừm, vận khí cũng tốt đấy.”


“…”


Nhưng làm sao nàng có thể chịu nổi thần thức của một tu sĩ Hợp Thể Kỳ?


Toàn thân toát mồ hôi lạnh, Mặc Lam Y cuống quýt buông lời:



“Đệ tử còn có việc, lần sau lại đến… cáo từ!”


Nói xong nàng gần như bỏ chạy trối chết, sợ chậm một chút thôi sẽ bị Lạc Cửu Dương nhìn thấu hết mọi thứ.


Lạc Cửu Dương thu ánh mắt, khẽ nhíu mày. Hắn quyết định phải tìm Nhạc Thanh bàn kỹ lại, bởi đệ tử này rõ ràng có chỗ không ổn.


Lại một lần nữa, cơ duyên của Mặc Lam Y bị cắt ngang, còn Cơ Vô Song thì cười đến suýt bật tiếng.


Theo Lạc Cửu Dương vào nội phong Vạn Luyện Phong, nàng cẩn thận kiểm tra Hồ Đào Chu, rồi chậm rãi nói:


“Đúng là bán bộ tiên khí, nhưng đã bị hư hại. Còn làm thế nào để tu bổ thì ta cũng chưa chắc.”


Lạc Cửu Dương lại vô cùng thỏa mãn:


“Chỉ cần xác định được nó là bán bộ tiên khí là đủ rồi. Thứ này đủ để chúng ta nghiên cứu rất lâu. Lần này đều nhờ có tiểu Vô Song ngươi.”


Nếu không có nàng, bán bộ tiên khí này chắc đã bị Mặc Lam Y đổi đi mất.


Hắn thoáng trầm ngâm rồi nhắc nhở:


“Ta thấy con bé Mặc Lam Y kia tâm tính bất chính, nhưng khí chất lại vô hại, rất mâu thuẫn. Ngươi tuyệt đối đừng coi thường.”


Cơ Vô Song càng thêm bội phục, không ngờ hắn lại thô trung hữu tế đến thế.


Dĩ nhiên, cái gọi là “thân cận lực” kia vốn chẳng thuộc về Mặc Lam Y, mà là của quang linh căn – tức của Cơ Hoán ngày trước.


Lạc Cửu Dương muốn triệu tập lão hữu đến nghiên cứu Hồ Đào Chu, nhưng ngại không tiện đuổi khách, bèn cười ha hả:



“Thời gian cũng không còn sớm, để Dung Dung tiễn ngươi một đoạn nhé? Đừng nhìn nó có vẻ ngốc ngốc, nhưng chạy nhanh lắm đó! Cưỡi Dung Dung trở về, tuyệt đối phong cách! Còn có thể để tiểu Chư Nhan cảm nhận một chút cảm giác phiêu bạt trên lưng thú.”


Cơ Vô Song: “…”


Nàng có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối, thuận miệng đáp:


“Được thôi.”


Đáng thương cho bảo vật trấn phong, vừa phải hành lễ, giờ lại phải làm thú cưỡi.


Nhưng Dung Dung – Địa Hỏa Thú – lại có thiện cảm với nàng, liền ngoan ngoãn cho cưỡi lên lưng. Ngoài Cơ Vô Song, cả Chư Nhan cũng được ngồi. Còn Cơ Hoán thì tự mình đi bộ.


Cơ Hoán: “Ngài thật sự quá khách khí rồi, có cho ta ngồi ta cũng không dám đâu…”


Ngồi trên lưng Địa Hỏa Thú, Cơ Vô Song đưa tay v**t v* lớp vảy nóng rực của nó. Ngọn lửa bên trong lại dịu dàng quấn quanh nàng, phát sáng rực rỡ mà chẳng hề làm tổn thương.


Nàng lấy làm kỳ lạ, vì bình thường Địa Hỏa Thú đều tính tình nóng nảy, khó thuần phục.


Vì thế, nàng âm thầm mở Thiên Diễn Đồ để dò xét lai lịch của nó.


Ai ngờ, hình ảnh ập thẳng vào thần thức khiến nàng sững sờ.


Cơ Vô Song: “???”


Hảo gia hỏa!


Mặc Lam Y cái đồ này, không chỉ lợi dụng người, mà ngay cả linh thú cũng không tha sao?!


Mẹ nó, đúng là cầm thú!!! 


Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Story Chương 81
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...