Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Chương 69
116@-
“Sư tỷ? Mặc sư tỷ, ngươi làm sao vậy?”
“Mặc sư tỷ, sao người toàn thân toát mồ hôi vậy?”
“Mặc sư tỷ? Người kia là ai? Sao ngươi nhìn nàng như vậy?”
……
Trong tiếng gọi hốt hoảng của đồng môn, Mặc Lam Y cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nhưng lúc này, Cơ Vô Song cùng Chu Nhan đã bước thẳng vào Kim Phúc Lâu, căn bản không liếc nàng lấy một cái, giống như chưa từng quen biết.
Mặc Lam Y gượng gạo nặn ra nụ cười, nói với mấy người bên cạnh:
“Ta chợt nhớ ra có chút việc phải xử lý, các ngươi cứ ăn trước, ta lát nữa tới.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không quay đầu. Trong lòng thì gào thét:
Tiên nhân gia gia, người kia rốt cuộc có phải là Chu Nhan không?!
Lão Quỷ Tiên trầm mặc đáp:
Ta cũng không dám chắc. Nhìn thì giống hắn, nhưng khí tức hoàn toàn khác……
Chẳng lẽ là song sinh?
Không chắc, ngươi hỏi thử người Mặc gia xem.
Mặc Lam Y lập tức bóp nát truyền âm phù, liên lạc với Mặc Trần. Mặc Trần nhanh chóng đi kiểm tra, lại phát hiện cấm chế đã biến mất, bên trong trống trơn, ngay cả ngọn cỏ cũng không còn.
Nói cách khác —— Chu Nhan đã rời đi!
Mặc Lam Y tức đến mức qua phù truyền âm liền mắng ầm lên:
“Nguyên cả Mặc gia nhiều người như vậy mà toàn một lũ phế vật sao? Một đứa nhỏ tàn tật mà cũng trông không xong!”
Bị con gái chỉ thẳng mặt mắng, trong lòng Mặc Trần vô cùng khó chịu. Nhưng hiện tại Mặc gia còn phải dựa vào con gái, hắn chỉ đành nhịn xuống, dè dặt nói:
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Có cần tới đón Chu Nhan về không?”
“Đón! Dĩ nhiên phải đón!” Mặc Lam Y nghiến răng: “Ngươi lập tức qua đây. À, nhớ dẫn theo đôi mẹ con phế vật kia nữa.”
Nàng đã tính toán xong cả rồi ——
Nếu cứ trực tiếp đi tìm Cơ Vô Song “đòi người”, chắc chắn nàng ta sẽ không giao.
Cho nên phải đánh vào “tình thân”.
Năm xưa, vì sự đặc biệt và nguy hiểm của Chu Nhan, nàng không cho bất kỳ hạ nhân nào tiếp xúc hắn, sợ có người bị lực lượng hắn làm mục rữa thành “một vũng nước đục”, hoặc kẻ khác lợi dụng lừa lấy sức mạnh của hắn.
Cho nên, nàng liền sai đích tỷ của mình đến hầu hạ Chu Nhan. Nhiều năm qua, hắn thân cận nhất chính là người kia. Để nàng ta đến gọi, Chu Nhan chắc chắn sẽ đi theo.
Còn nếu Chu Nhan không chịu về……
Vậy thì tỷ tỷ kia giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì!
……
Trong chính lầu Kim Phúc, Cơ Vô Song vừa gắp thức ăn cho Chu Nhan, vừa thuận tiện thả thần thức dò xét.
Nàng nghĩ bụng: vừa rồi rõ ràng Mặc Lam Y đã nhìn thấy Chu Nhan, sao không lập tức xông tới đoạt người? Xem ra tính tình bốc đồng của ả cũng đã trưởng thành hơn ít nhiều. Thêm nữa, tu vi đã chạm tới luyện khí đại viên mãn —— không thể phủ nhận, Mặc Lam Y quả là xuất sắc.
Cơ Vô Song khẽ thở dài:
“Với thiên phú của nàng, nếu tâm tính thuần thiện, không bị dắt mũi, thì thành tựu sau này e rằng chẳng thấp đâu.”
Chu Nhan nghiêng đầu, nghi hoặc:
“Nàng?”
Cơ Vô Song gật:
“Ừ, Mặc Lam Y.”
Chu Nhan ngơ ngác:
“Ai?”
Cơ Vô Song: “……”
Nhìn ánh mắt trong veo kia, hiển nhiên hắn thật sự không nhớ nổi cái tên đó. Cơ Vô Song bật cười:
“Ngươi cùng nàng ở bao nhiêu năm, vậy mà không nhớ được tên?”
Chu Nhan thản nhiên đáp:
“Ngươi nói kẻ lừa gạt kia à?”
“Ừ.”
“Lừa gạt thì là lừa gạt. Thiên phú của nàng cũng chẳng phải của nàng.”
Cơ Vô Song ngẩn ra:
“Ý là sao?”
Chu Nhan chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói:
“Nàng…… linh căn…… đào từ kẻ khác…… mang tới……”
Lời lẽ ngập ngừng đứt quãng, nhưng Cơ Vô Song đã hiểu.
“Ý ngươi là —— linh căn của Mặc Lam Y vốn là đào từ thân thể người khác?”
Chu Nhan khẽ gật.
Trong đầu Cơ Vô Song chợt lóe qua kiếp trước của mình —— vì bị người ta đào mất linh cốt, nên cả đời không thể tu hành, mấy vị sư phụ đều tiếc nuối thở dài, ngay cả khi nàng đã hóa thành quỷ cũng còn đau lòng cho nàng.
Khó trách ngay từ đầu, vừa nhìn Mặc Lam Y, nàng liền thấy chướng mắt!
Thì ra ả vốn là kẻ trộm cắp!
Ở trong mắt nàng, trộm linh căn cũng đáng hận như trộm linh cốt, còn ghê tởm hơn cả trộm khí vận!
Hệ thống Thiên đạo tử khí: ……
Mắng đi mắng đi, cứ mắng thoải mái, ta mà đáp lại thì tính ta thua.
Cơ Vô Song bỗng nhớ tới gì đó, liền nắm lấy bàn tay Chu Nhan, chau mày hỏi:
“Cho nên ngươi thường xuyên phải nhường máu cho ả, để củng cố linh căn? Vì vậy mới yếu ớt thế này?”
Chu Nhan nhìn bàn tay bị nàng nắm chặt, ngây ngốc chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cơ Vô Song đối với Mặc Lam Y lập tức lại thêm mấy phần chán ghét:
“Con mẹ nó, cặn bã!”
Chu Nhan nắm tay thành quyền, nghiêm túc phụ họa:
“Ừ, cặn bã.”
Cơ Vô Song nghẹn họng, vội lấy tay che miệng hắn, ngượng ngùng nói:
“Ha ha ha, trẻ con không được nói bậy.”
Chu Nhan chớp hàng mi dài cong như quạt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Vậy Vô Song cũng không được nói.”
Cơ Vô Song: “……”
Ta đâu phải trẻ con thật sự!
Nhưng đối diện ánh mắt trong sáng mềm mại ấy, nàng vẫn chỉ đành gật đầu, quyết định phải làm tấm gương tốt.
(Thực ra, Chu Nhan không nói ra —— chính hắn mới là người chủ động đưa máu cho Mặc Lam Y. Khi ấy, hắn tưởng ả chính là “nàng”. Trước khi gặp Cơ Vô Song, lời nói dối của Mặc Lam Y chưa từng bị bóc trần, hắn cho rằng tất cả những gì ả làm —— đào linh căn, cướp khí vận —— đều là đúng, bởi nếu không có thì ả chẳng thể tu luyện.
Chỉ đến khi nhận ra Mặc Lam Y không phải “nàng”, mọi thứ của ả mới trở thành sai trái, biến thành kẻ xấu xa triệt để.
Bởi trong mắt hắn, thiện ác phải quấy vốn chẳng tồn tại.
Chỉ có một chuẩn mực —— “nàng”.
Nàng tốt, tất cả đều đúng.
Nàng không tốt, tất cả đều đáng diệt.)
……
Ăn uống no nê, hai người còn không quên gói phần cho mèo và gà ở nhà. Đến lúc thanh toán mới biết Kim gia đã miễn toàn bộ chi phí.
Cơ Vô Song giờ cũng coi như tiểu phú bà, tất nhiên không thiếu chút linh thạch ấy. Nhưng Kim gia là thân tộc của Kim Phúc Hỉ, tấm thịnh tình này nàng cũng không tiện từ chối, chỉ mỉm cười nói với chưởng quỹ:
“Nếu chủ nhân các ngươi muốn gặp ta, thì cứ đến đi.”
Chưởng quỹ vội vàng cúi người đáp ứng, rồi nhanh chóng chạy đi bẩm báo Tam gia.
Dù nghĩ thế nào hắn cũng không hiểu nổi —— cô bé này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến Tam gia phải kiêng kỵ đến thế. Không chỉ khoản đãi rượu ngon món quý, còn miễn cả tiền, chẳng đặt ra điều kiện gì, chờ đến khi nàng mở miệng mới thôi.
Đúng là gặp quỷ!
……
Tam gia Kim Thọ Hỉ vừa nghe tin Cơ Vô Song chịu gặp mình, lập tức chạy một mạch, vào cửa còn không quên hỏi chưởng quỹ:
“Quần áo của ta có chỉnh tề không?”
Chưởng quỹ: “……”
Không biết còn tưởng ngài đi gặp tổ tông đấy.
“Tiểu nhân Kim Thọ Hỉ, bái kiến Cơ các hạ.”
Người đàn ông trước mắt có vài phần giống Kim Phúc Hỉ, nhưng vì sống sung túc nên trắng trẻo mũm mĩm hơn, rõ ràng là kim đan kỳ, song lại có dáng vẻ một ông chủ giàu có nhiều hơn tu sĩ.
Cơ Vô Song cười:
“Quả nhiên Kim Tam Thúc và Kim chấp sự là huynh đệ. Cái tên thật hay, vừa nghe đã biết trong nhà có ba anh em Phúc – Lộc – Thọ, vô cùng cát tường.”
Nghe nàng gọi mình là “Tam Thúc”, Kim Thọ Hỉ mừng rỡ như nở hoa:
“Đúng đúng đúng, đều là người một nhà cả!”
Cơ Vô Song khẽ gật, lại nói:
“Ta thấy Kim Tam Thúc làm ăn phát đạt, nhưng thương thì vẫn là thương. Số linh thạch này, hay là Tam Thúc cứ nhận đi?”
Kim Thọ Hỉ gãi đầu, cười nịnh nọt:
“Không không không, những món linh thiện kia, các hạ cứ nhận…… là được rồi……”
“Vô công bất thụ lộc.”
Đối diện ánh mắt trong trẻo, bình thản của thiếu nữ, Kim Thọ Hỉ chỉ đành thành thật khai báo:
“Thực ra là thế này…… ta từ nhỏ đã chẳng có chút thiên phú chế phù, nói thẳng ra là hoàn toàn mù tịt.
Nhưng lần trước tình cờ, ta trộm được mấy tờ phù lạ từ chỗ đại ca. Thấy chúng chẳng có chút linh khí, còn tưởng là giấy thường, nên lén thử đưa linh khí vào…… ai ngờ lại mở ra được một khiếu —— à không, bảy khiếu!
Từ đó, chế phù với ta lại dễ như trở bàn tay. Không chỉ phù nhất cấp, nhị cấp, mà ngay cả phù tam cấp, ta cũng có thể họa ra!
Vậy nên…… hì hì, ta liền vụng trộm mở cửa hàng phù lục, kiếm bộn tiền. Sau đó bị đại ca phát hiện, đánh cho một trận tơi tả, rồi nói hết thảy đều là nhờ công lao của ngài. Ông ấy dặn ta nhất định phải cảm tạ……
Cho nên, vừa nghe tin ngài tới đây, ta lập tức chạy tới!”
Nói xong, Kim Thọ Hỉ thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ giọt, nhưng ánh mắt sáng rực.
Cơ Vô Song nghe xong thì trợn mắt ——
Một kẻ trước giờ chẳng biết gì về chế phù?
Chỉ trong chớp mắt đã có thể làm ra phù tam cấp?
Chẳng lẽ…… trước mặt nàng, cái ông chú mập mạp trắng trẻo này thật sự là một thiên tài chế phù trời sinh?!
Nhìn thấy thiếu nữ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, Kim Thọ Hỉ càng thêm kích động, rốt cuộc không nhịn được nữa ——
“Cơ các hạ! Xin người thu ta làm đồ đệ đi! Ta nhất định sẽ cố gắng học chế phù!!!”
Cơ Vô Song: “…………”
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
“Sư tỷ? Mặc sư tỷ, ngươi làm sao vậy?”
“Mặc sư tỷ, sao người toàn thân toát mồ hôi vậy?”
“Mặc sư tỷ? Người kia là ai? Sao ngươi nhìn nàng như vậy?”
……
Trong tiếng gọi hốt hoảng của đồng môn, Mặc Lam Y cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nhưng lúc này, Cơ Vô Song cùng Chu Nhan đã bước thẳng vào Kim Phúc Lâu, căn bản không liếc nàng lấy một cái, giống như chưa từng quen biết.
Mặc Lam Y gượng gạo nặn ra nụ cười, nói với mấy người bên cạnh:
“Ta chợt nhớ ra có chút việc phải xử lý, các ngươi cứ ăn trước, ta lát nữa tới.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không quay đầu. Trong lòng thì gào thét:
Tiên nhân gia gia, người kia rốt cuộc có phải là Chu Nhan không?!
Lão Quỷ Tiên trầm mặc đáp:
Ta cũng không dám chắc. Nhìn thì giống hắn, nhưng khí tức hoàn toàn khác……
Chẳng lẽ là song sinh?
Không chắc, ngươi hỏi thử người Mặc gia xem.
Mặc Lam Y lập tức bóp nát truyền âm phù, liên lạc với Mặc Trần. Mặc Trần nhanh chóng đi kiểm tra, lại phát hiện cấm chế đã biến mất, bên trong trống trơn, ngay cả ngọn cỏ cũng không còn.
Nói cách khác —— Chu Nhan đã rời đi!
Mặc Lam Y tức đến mức qua phù truyền âm liền mắng ầm lên:
“Nguyên cả Mặc gia nhiều người như vậy mà toàn một lũ phế vật sao? Một đứa nhỏ tàn tật mà cũng trông không xong!”
Bị con gái chỉ thẳng mặt mắng, trong lòng Mặc Trần vô cùng khó chịu. Nhưng hiện tại Mặc gia còn phải dựa vào con gái, hắn chỉ đành nhịn xuống, dè dặt nói:
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Có cần tới đón Chu Nhan về không?”
“Đón! Dĩ nhiên phải đón!” Mặc Lam Y nghiến răng: “Ngươi lập tức qua đây. À, nhớ dẫn theo đôi mẹ con phế vật kia nữa.”
Nàng đã tính toán xong cả rồi ——
Nếu cứ trực tiếp đi tìm Cơ Vô Song “đòi người”, chắc chắn nàng ta sẽ không giao.
Cho nên phải đánh vào “tình thân”.
Năm xưa, vì sự đặc biệt và nguy hiểm của Chu Nhan, nàng không cho bất kỳ hạ nhân nào tiếp xúc hắn, sợ có người bị lực lượng hắn làm mục rữa thành “một vũng nước đục”, hoặc kẻ khác lợi dụng lừa lấy sức mạnh của hắn.
Cho nên, nàng liền sai đích tỷ của mình đến hầu hạ Chu Nhan. Nhiều năm qua, hắn thân cận nhất chính là người kia. Để nàng ta đến gọi, Chu Nhan chắc chắn sẽ đi theo.
Còn nếu Chu Nhan không chịu về……
Vậy thì tỷ tỷ kia giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì!
……
Trong chính lầu Kim Phúc, Cơ Vô Song vừa gắp thức ăn cho Chu Nhan, vừa thuận tiện thả thần thức dò xét.
Nàng nghĩ bụng: vừa rồi rõ ràng Mặc Lam Y đã nhìn thấy Chu Nhan, sao không lập tức xông tới đoạt người? Xem ra tính tình bốc đồng của ả cũng đã trưởng thành hơn ít nhiều. Thêm nữa, tu vi đã chạm tới luyện khí đại viên mãn —— không thể phủ nhận, Mặc Lam Y quả là xuất sắc.
Cơ Vô Song khẽ thở dài:
“Với thiên phú của nàng, nếu tâm tính thuần thiện, không bị dắt mũi, thì thành tựu sau này e rằng chẳng thấp đâu.”
Chu Nhan nghiêng đầu, nghi hoặc:
“Nàng?”
Cơ Vô Song gật:
“Ừ, Mặc Lam Y.”
Chu Nhan ngơ ngác:
“Ai?”
Cơ Vô Song: “……”
Nhìn ánh mắt trong veo kia, hiển nhiên hắn thật sự không nhớ nổi cái tên đó. Cơ Vô Song bật cười:
“Ngươi cùng nàng ở bao nhiêu năm, vậy mà không nhớ được tên?”
Chu Nhan thản nhiên đáp:
“Ngươi nói kẻ lừa gạt kia à?”
“Ừ.”
“Lừa gạt thì là lừa gạt. Thiên phú của nàng cũng chẳng phải của nàng.”
Cơ Vô Song ngẩn ra:
“Ý là sao?”
Chu Nhan chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói:
“Nàng…… linh căn…… đào từ kẻ khác…… mang tới……”
Lời lẽ ngập ngừng đứt quãng, nhưng Cơ Vô Song đã hiểu.
“Ý ngươi là —— linh căn của Mặc Lam Y vốn là đào từ thân thể người khác?”
Chu Nhan khẽ gật.
Trong đầu Cơ Vô Song chợt lóe qua kiếp trước của mình —— vì bị người ta đào mất linh cốt, nên cả đời không thể tu hành, mấy vị sư phụ đều tiếc nuối thở dài, ngay cả khi nàng đã hóa thành quỷ cũng còn đau lòng cho nàng.
Khó trách ngay từ đầu, vừa nhìn Mặc Lam Y, nàng liền thấy chướng mắt!
Thì ra ả vốn là kẻ trộm cắp!
Ở trong mắt nàng, trộm linh căn cũng đáng hận như trộm linh cốt, còn ghê tởm hơn cả trộm khí vận!
Hệ thống Thiên đạo tử khí: ……
Mắng đi mắng đi, cứ mắng thoải mái, ta mà đáp lại thì tính ta thua.
Cơ Vô Song bỗng nhớ tới gì đó, liền nắm lấy bàn tay Chu Nhan, chau mày hỏi:
“Cho nên ngươi thường xuyên phải nhường máu cho ả, để củng cố linh căn? Vì vậy mới yếu ớt thế này?”
Chu Nhan nhìn bàn tay bị nàng nắm chặt, ngây ngốc chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cơ Vô Song đối với Mặc Lam Y lập tức lại thêm mấy phần chán ghét:
“Con mẹ nó, cặn bã!”
Chu Nhan nắm tay thành quyền, nghiêm túc phụ họa:
“Ừ, cặn bã.”
Cơ Vô Song nghẹn họng, vội lấy tay che miệng hắn, ngượng ngùng nói:
“Ha ha ha, trẻ con không được nói bậy.”
Chu Nhan chớp hàng mi dài cong như quạt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Vậy Vô Song cũng không được nói.”
Cơ Vô Song: “……”
Ta đâu phải trẻ con thật sự!
Nhưng đối diện ánh mắt trong sáng mềm mại ấy, nàng vẫn chỉ đành gật đầu, quyết định phải làm tấm gương tốt.
(Thực ra, Chu Nhan không nói ra —— chính hắn mới là người chủ động đưa máu cho Mặc Lam Y. Khi ấy, hắn tưởng ả chính là “nàng”. Trước khi gặp Cơ Vô Song, lời nói dối của Mặc Lam Y chưa từng bị bóc trần, hắn cho rằng tất cả những gì ả làm —— đào linh căn, cướp khí vận —— đều là đúng, bởi nếu không có thì ả chẳng thể tu luyện.
Chỉ đến khi nhận ra Mặc Lam Y không phải “nàng”, mọi thứ của ả mới trở thành sai trái, biến thành kẻ xấu xa triệt để.
Bởi trong mắt hắn, thiện ác phải quấy vốn chẳng tồn tại.
Chỉ có một chuẩn mực —— “nàng”.
Nàng tốt, tất cả đều đúng.
Nàng không tốt, tất cả đều đáng diệt.)
……
Ăn uống no nê, hai người còn không quên gói phần cho mèo và gà ở nhà. Đến lúc thanh toán mới biết Kim gia đã miễn toàn bộ chi phí.
Cơ Vô Song giờ cũng coi như tiểu phú bà, tất nhiên không thiếu chút linh thạch ấy. Nhưng Kim gia là thân tộc của Kim Phúc Hỉ, tấm thịnh tình này nàng cũng không tiện từ chối, chỉ mỉm cười nói với chưởng quỹ:
“Nếu chủ nhân các ngươi muốn gặp ta, thì cứ đến đi.”
Chưởng quỹ vội vàng cúi người đáp ứng, rồi nhanh chóng chạy đi bẩm báo Tam gia.
Dù nghĩ thế nào hắn cũng không hiểu nổi —— cô bé này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến Tam gia phải kiêng kỵ đến thế. Không chỉ khoản đãi rượu ngon món quý, còn miễn cả tiền, chẳng đặt ra điều kiện gì, chờ đến khi nàng mở miệng mới thôi.
Đúng là gặp quỷ!
……
Tam gia Kim Thọ Hỉ vừa nghe tin Cơ Vô Song chịu gặp mình, lập tức chạy một mạch, vào cửa còn không quên hỏi chưởng quỹ:
“Quần áo của ta có chỉnh tề không?”
Chưởng quỹ: “……”
Không biết còn tưởng ngài đi gặp tổ tông đấy.
“Tiểu nhân Kim Thọ Hỉ, bái kiến Cơ các hạ.”
Người đàn ông trước mắt có vài phần giống Kim Phúc Hỉ, nhưng vì sống sung túc nên trắng trẻo mũm mĩm hơn, rõ ràng là kim đan kỳ, song lại có dáng vẻ một ông chủ giàu có nhiều hơn tu sĩ.
Cơ Vô Song cười:
“Quả nhiên Kim Tam Thúc và Kim chấp sự là huynh đệ. Cái tên thật hay, vừa nghe đã biết trong nhà có ba anh em Phúc – Lộc – Thọ, vô cùng cát tường.”
Nghe nàng gọi mình là “Tam Thúc”, Kim Thọ Hỉ mừng rỡ như nở hoa:
“Đúng đúng đúng, đều là người một nhà cả!”
Cơ Vô Song khẽ gật, lại nói:
“Ta thấy Kim Tam Thúc làm ăn phát đạt, nhưng thương thì vẫn là thương. Số linh thạch này, hay là Tam Thúc cứ nhận đi?”
Kim Thọ Hỉ gãi đầu, cười nịnh nọt:
“Không không không, những món linh thiện kia, các hạ cứ nhận…… là được rồi……”
“Vô công bất thụ lộc.”
Đối diện ánh mắt trong trẻo, bình thản của thiếu nữ, Kim Thọ Hỉ chỉ đành thành thật khai báo:
“Thực ra là thế này…… ta từ nhỏ đã chẳng có chút thiên phú chế phù, nói thẳng ra là hoàn toàn mù tịt.
Nhưng lần trước tình cờ, ta trộm được mấy tờ phù lạ từ chỗ đại ca. Thấy chúng chẳng có chút linh khí, còn tưởng là giấy thường, nên lén thử đưa linh khí vào…… ai ngờ lại mở ra được một khiếu —— à không, bảy khiếu!
Từ đó, chế phù với ta lại dễ như trở bàn tay. Không chỉ phù nhất cấp, nhị cấp, mà ngay cả phù tam cấp, ta cũng có thể họa ra!
Vậy nên…… hì hì, ta liền vụng trộm mở cửa hàng phù lục, kiếm bộn tiền. Sau đó bị đại ca phát hiện, đánh cho một trận tơi tả, rồi nói hết thảy đều là nhờ công lao của ngài. Ông ấy dặn ta nhất định phải cảm tạ……
Cho nên, vừa nghe tin ngài tới đây, ta lập tức chạy tới!”
Nói xong, Kim Thọ Hỉ thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ giọt, nhưng ánh mắt sáng rực.
Cơ Vô Song nghe xong thì trợn mắt ——
Một kẻ trước giờ chẳng biết gì về chế phù?
Chỉ trong chớp mắt đã có thể làm ra phù tam cấp?
Chẳng lẽ…… trước mặt nàng, cái ông chú mập mạp trắng trẻo này thật sự là một thiên tài chế phù trời sinh?!
Nhìn thấy thiếu nữ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, Kim Thọ Hỉ càng thêm kích động, rốt cuộc không nhịn được nữa ——
“Cơ các hạ! Xin người thu ta làm đồ đệ đi! Ta nhất định sẽ cố gắng học chế phù!!!”
Cơ Vô Song: “…………”
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Story
Chương 69
10.0/10 từ 36 lượt.