Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Chương 64
86@-
“Xong rồi xong rồi! Tiểu Hắc Kê! Lẽ nào cánh của ngươi sắp rữa ra rồi hả?”
“Chíp chíp chíp, Tiểu Vô Song! Cánh ta có rữa mất không vậy?”
Nhìn hai tiểu gia hỏa nhảy lên nhảy xuống, khóe môi Cơ Vô Song không nhịn được mà khẽ cong, nàng đưa tay xoa đầu mỗi đứa một cái, nói:
“Yên tâm, cánh của ngươi không rữa đâu. Minh Hải đâu phải hung tàn, tàn bạo như trong truyền thuyết. Ngươi xem ta đây, chẳng phải vẫn bình an vô sự sao?”
Hai tiểu gia hỏa ngẩn ra:
“Ờ nhỉ…”
“Thế gian này có rất nhiều lời đồn không giống với sự thật, Minh Hải cũng vậy.”
Ngược lại, đó lại là quãng thời gian dịu dàng nhất trong đời trước của Cơ Vô Song.
Khi thân thể nàng chìm vào nơi ấy, nàng cảm nhận được một sự ấm áp chưa từng có,
tựa như được ôm ấp, vỗ về, khẽ khàng ru nàng vào giấc ngủ.
Hai tiểu gia hỏa lại thử đưa tay chạm vào mưa, thấy quả nhiên không sao liền hỏi tiếp:
“Nhưng sao nước Minh Hải lại xuất hiện ở đây?”
“Đúng đó, kỳ lạ quá.”
Cơ Vô Song đang định mở miệng, thì trên không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ—
“Ầm ——”
Nàng ngẩng đầu, nhưng bầu trời đêm đen kịt lại chẳng hề có tia chớp nào.
Thế nhưng đất trời lại thật sự rung chuyển!
Hai tiểu gia hỏa vừa che tai vừa nghi hoặc:
“Kỳ lạ ghê? Chỉ nghe thấy tiếng sấm mà không thấy sét đâu cả.”
Cơ Vô Song trầm mặc một thoáng, rồi nói:
“Không, có sấm sét.”
“Hả? Ở đâu?”
“Là Hắc Lôi. Vì hòa tan hoàn toàn vào bóng đêm, nên các ngươi không thấy thôi.”
“Hả?!”
Sấm… còn có cả màu đen sao?!
Tiểu Bạch Dạ cố lục lọi ký ức truyền thừa của mình, dường như chưa từng nghe đến “Hắc Lôi”!
“Ta từng thấy trên bầu trời Minh Hải, sẽ không lầm đâu.”
Nào là nước Minh Hải, nào là lôi điện Minh Hải…
Lẽ nào nơi này ẩn giấu bí mật gì đó, có liên quan đến Minh Hải?
Cơ Vô Song bỗng đứng dậy, nhanh chóng khoác lên một chiếc áo choàng chống thấm, ra lệnh cho hai tiểu gia hỏa phải ngoan ngoãn ở lại trong khách đ**m, còn nàng thì muốn tận mắt nhìn rõ mấu chốt này!
Hai tiểu gia hỏa cũng nằng nặc đòi theo, nhưng Cơ Vô Song nghiêm giọng:
“Không ai biết sâu trong đó là gì. Trên người ta không còn linh khí, nên sẽ không bị Minh khí ảnh hưởng. Nhưng các ngươi thì khác, trong huyết mạch có thần thú, phòng xa vẫn hơn. Ngoan ngoãn ở lại đây chờ.”
Dứt lời, nàng ném xuống một trận bàn cấm chế dùng một lần, không cho hai tiểu gia hỏa cơ hội phản đối, liền phi thân vào màn đêm mưa gió.
…
Cơ Vô Song bước đi giữa mưa đêm, tựa như cánh yến nhỏ nhanh nhẹn xuyên qua bão tố, lướt qua từng đợt sóng gió, cuối cùng cũng đến nơi lôi điện dày đặc nhất.
Hóa ra lại nằm ngay trung tâm thành Mặc Vân?!
Nếu nhớ không lầm, đó chính là chỗ ở của người Mặc gia.
Cơ Vô Song khẽ lướt qua tường cao, chỉ thấy Mặc gia xa hoa tráng lệ, kiến trúc rườm rà phức tạp, khiến kẻ lạ mặt nào bước vào cũng dễ lạc lối.
Không ngờ, Mặc gia lại giàu có hơn nàng tưởng.
Nàng lần theo chỉ dẫn của lôi âm, vượt qua từng lớp viện lạc, cuối cùng đi tới khu vực trung tâm.
Ở đó lại hiện ra một tầng cấm chế!
Hơn nữa, không phải loại tầm thường, mà rõ ràng là cấm chế thượng giới, e rằng là thủ bút của lão quái tiên bên cạnh Mặc Lam Y.
Cơ Vô Song vòng quanh cấm chế một lượt, cuối cùng cũng tìm được cách tiến vào.
Một bước bước qua—
Cảnh tượng lập tức đổi thay.
Không còn lôi vũ cuồng nộ ngoài kia,
mà là một không gian tĩnh lặng lạ thường.
Giữa trung tâm có một tiểu viện thanh u yên tĩnh, xung quanh vô số kỳ hoa dị thảo đua nhau nở rộ.
Một khung cảnh như tiên cảnh đào nguyên.
Cơ Vô Song khẽ cau mày, chẳng lẽ nàng đã nghĩ sai?
Nàng vẫn quyết định tiến vào xem thử.
Nhẹ như mèo, nàng bước tới trước ngôi nhà, đang định đẩy cửa thì đột nhiên nghe tiếng bánh xe lăn—
“Kẽo kẹt…”
Cửa sổ mở ra.
Một đôi mắt đen thuần khiết, tĩnh lặng như vĩnh hằng đêm tối, dần hiện ra trước mặt nàng.
Đó là một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, làn da trắng như tuyết, lông mi dài cong, tựa như có thể cắt nát mọi tia sáng.
Sống mũi tinh xảo, dưới đó là đôi môi đỏ sẫm, khiến người ta liên tưởng đến đóa đào đầu xuân.
Mỹ lệ vô song.
Đẹp đến mức tựa như thần minh lưu ly do thiên địa linh khí ngưng tụ, băng lãnh, thoát tục.
Thiếu niên ấy chăm chú nhìn nàng, vừa như dò xét, vừa như nghi hoặc.
May mà Cơ Vô Song vốn mặt dày, nàng khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Chào em trai nhỏ, ta vô tình đi nhầm đường tới đây, thật ngại quá.”
Đối phương chậm rãi chớp mắt, như thể cuối cùng cũng nhìn rõ nàng, đôi môi khẽ mở, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, chấn động thẳng vào tâm hồn:
“Ngươi đến rồi?”
Ngữ điệu quen thuộc, thậm chí còn mang theo vài phần thân mật.
“Hả?”
Cơ Vô Song dám chắc đây là lần đầu tiên mình gặp cậu bé này.
Sao lại nói “ngươi đến rồi”?
Nàng liền nghiêm mặt gật đầu:
“Đúng, ta đến rồi.”
“Ngươi chậm quá, ta đợi ngươi rất lâu.”
“Hả?”
Thiếu niên khẽ cười, đôi mày hơi cong, nụ cười ấy bất chợt khiến Cơ Vô Song nhớ đến Minh Hải—
tĩnh lặng, dịu dàng.
“Nhưng không sao, ta có thể chờ ngươi bao lâu cũng được.”
Cơ Vô Song bỗng hiểu, hóa ra cậu bé này nhận nhầm người, coi nàng là ai khác.
Vậy chẳng phải mình đang lừa trẻ con sao?
Nàng chợt có chút áy náy, định mở miệng giải thích, thì ngoài cấm chế chợt vang lên tiếng bước chân…
Một bước, hai bước, ba bước.
Cơ Vô Song vội quan sát bốn phía, thì thiếu niên bất ngờ nắm lấy tay nàng, kéo vào trong phòng, rồi đẩy nàng trốn vào gian trong.
Cơ Vô Song: “…”
Đây là tình huống quái gì vậy?
Ngay sau đó, ba người tiến vào viện.
Trong đó vang lên giọng của Mặc Lam Y:
“Chu Nhan, ta đến thăm ngươi đây!”
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
“Xong rồi xong rồi! Tiểu Hắc Kê! Lẽ nào cánh của ngươi sắp rữa ra rồi hả?”
“Chíp chíp chíp, Tiểu Vô Song! Cánh ta có rữa mất không vậy?”
Nhìn hai tiểu gia hỏa nhảy lên nhảy xuống, khóe môi Cơ Vô Song không nhịn được mà khẽ cong, nàng đưa tay xoa đầu mỗi đứa một cái, nói:
“Yên tâm, cánh của ngươi không rữa đâu. Minh Hải đâu phải hung tàn, tàn bạo như trong truyền thuyết. Ngươi xem ta đây, chẳng phải vẫn bình an vô sự sao?”
Hai tiểu gia hỏa ngẩn ra:
“Ờ nhỉ…”
“Thế gian này có rất nhiều lời đồn không giống với sự thật, Minh Hải cũng vậy.”
Ngược lại, đó lại là quãng thời gian dịu dàng nhất trong đời trước của Cơ Vô Song.
Khi thân thể nàng chìm vào nơi ấy, nàng cảm nhận được một sự ấm áp chưa từng có,
tựa như được ôm ấp, vỗ về, khẽ khàng ru nàng vào giấc ngủ.
Hai tiểu gia hỏa lại thử đưa tay chạm vào mưa, thấy quả nhiên không sao liền hỏi tiếp:
“Nhưng sao nước Minh Hải lại xuất hiện ở đây?”
“Đúng đó, kỳ lạ quá.”
Cơ Vô Song đang định mở miệng, thì trên không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ—
“Ầm ——”
Nàng ngẩng đầu, nhưng bầu trời đêm đen kịt lại chẳng hề có tia chớp nào.
Thế nhưng đất trời lại thật sự rung chuyển!
Hai tiểu gia hỏa vừa che tai vừa nghi hoặc:
“Kỳ lạ ghê? Chỉ nghe thấy tiếng sấm mà không thấy sét đâu cả.”
Cơ Vô Song trầm mặc một thoáng, rồi nói:
“Không, có sấm sét.”
“Hả? Ở đâu?”
“Là Hắc Lôi. Vì hòa tan hoàn toàn vào bóng đêm, nên các ngươi không thấy thôi.”
“Hả?!”
Sấm… còn có cả màu đen sao?!
Tiểu Bạch Dạ cố lục lọi ký ức truyền thừa của mình, dường như chưa từng nghe đến “Hắc Lôi”!
“Ta từng thấy trên bầu trời Minh Hải, sẽ không lầm đâu.”
Nào là nước Minh Hải, nào là lôi điện Minh Hải…
Lẽ nào nơi này ẩn giấu bí mật gì đó, có liên quan đến Minh Hải?
Cơ Vô Song bỗng đứng dậy, nhanh chóng khoác lên một chiếc áo choàng chống thấm, ra lệnh cho hai tiểu gia hỏa phải ngoan ngoãn ở lại trong khách đ**m, còn nàng thì muốn tận mắt nhìn rõ mấu chốt này!
Hai tiểu gia hỏa cũng nằng nặc đòi theo, nhưng Cơ Vô Song nghiêm giọng:
“Không ai biết sâu trong đó là gì. Trên người ta không còn linh khí, nên sẽ không bị Minh khí ảnh hưởng. Nhưng các ngươi thì khác, trong huyết mạch có thần thú, phòng xa vẫn hơn. Ngoan ngoãn ở lại đây chờ.”
Dứt lời, nàng ném xuống một trận bàn cấm chế dùng một lần, không cho hai tiểu gia hỏa cơ hội phản đối, liền phi thân vào màn đêm mưa gió.
…
Cơ Vô Song bước đi giữa mưa đêm, tựa như cánh yến nhỏ nhanh nhẹn xuyên qua bão tố, lướt qua từng đợt sóng gió, cuối cùng cũng đến nơi lôi điện dày đặc nhất.
Hóa ra lại nằm ngay trung tâm thành Mặc Vân?!
Nếu nhớ không lầm, đó chính là chỗ ở của người Mặc gia.
Cơ Vô Song khẽ lướt qua tường cao, chỉ thấy Mặc gia xa hoa tráng lệ, kiến trúc rườm rà phức tạp, khiến kẻ lạ mặt nào bước vào cũng dễ lạc lối.
Không ngờ, Mặc gia lại giàu có hơn nàng tưởng.
Nàng lần theo chỉ dẫn của lôi âm, vượt qua từng lớp viện lạc, cuối cùng đi tới khu vực trung tâm.
Ở đó lại hiện ra một tầng cấm chế!
Hơn nữa, không phải loại tầm thường, mà rõ ràng là cấm chế thượng giới, e rằng là thủ bút của lão quái tiên bên cạnh Mặc Lam Y.
Cơ Vô Song vòng quanh cấm chế một lượt, cuối cùng cũng tìm được cách tiến vào.
Một bước bước qua—
Cảnh tượng lập tức đổi thay.
Không còn lôi vũ cuồng nộ ngoài kia,
mà là một không gian tĩnh lặng lạ thường.
Giữa trung tâm có một tiểu viện thanh u yên tĩnh, xung quanh vô số kỳ hoa dị thảo đua nhau nở rộ.
Một khung cảnh như tiên cảnh đào nguyên.
Cơ Vô Song khẽ cau mày, chẳng lẽ nàng đã nghĩ sai?
Nàng vẫn quyết định tiến vào xem thử.
Nhẹ như mèo, nàng bước tới trước ngôi nhà, đang định đẩy cửa thì đột nhiên nghe tiếng bánh xe lăn—
“Kẽo kẹt…”
Cửa sổ mở ra.
Một đôi mắt đen thuần khiết, tĩnh lặng như vĩnh hằng đêm tối, dần hiện ra trước mặt nàng.
Đó là một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, làn da trắng như tuyết, lông mi dài cong, tựa như có thể cắt nát mọi tia sáng.
Sống mũi tinh xảo, dưới đó là đôi môi đỏ sẫm, khiến người ta liên tưởng đến đóa đào đầu xuân.
Mỹ lệ vô song.
Đẹp đến mức tựa như thần minh lưu ly do thiên địa linh khí ngưng tụ, băng lãnh, thoát tục.
Thiếu niên ấy chăm chú nhìn nàng, vừa như dò xét, vừa như nghi hoặc.
May mà Cơ Vô Song vốn mặt dày, nàng khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Chào em trai nhỏ, ta vô tình đi nhầm đường tới đây, thật ngại quá.”
Đối phương chậm rãi chớp mắt, như thể cuối cùng cũng nhìn rõ nàng, đôi môi khẽ mở, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, chấn động thẳng vào tâm hồn:
“Ngươi đến rồi?”
Ngữ điệu quen thuộc, thậm chí còn mang theo vài phần thân mật.
“Hả?”
Cơ Vô Song dám chắc đây là lần đầu tiên mình gặp cậu bé này.
Sao lại nói “ngươi đến rồi”?
Nàng liền nghiêm mặt gật đầu:
“Đúng, ta đến rồi.”
“Ngươi chậm quá, ta đợi ngươi rất lâu.”
“Hả?”
Thiếu niên khẽ cười, đôi mày hơi cong, nụ cười ấy bất chợt khiến Cơ Vô Song nhớ đến Minh Hải—
tĩnh lặng, dịu dàng.
“Nhưng không sao, ta có thể chờ ngươi bao lâu cũng được.”
Cơ Vô Song bỗng hiểu, hóa ra cậu bé này nhận nhầm người, coi nàng là ai khác.
Vậy chẳng phải mình đang lừa trẻ con sao?
Nàng chợt có chút áy náy, định mở miệng giải thích, thì ngoài cấm chế chợt vang lên tiếng bước chân…
Một bước, hai bước, ba bước.
Cơ Vô Song vội quan sát bốn phía, thì thiếu niên bất ngờ nắm lấy tay nàng, kéo vào trong phòng, rồi đẩy nàng trốn vào gian trong.
Cơ Vô Song: “…”
Đây là tình huống quái gì vậy?
Ngay sau đó, ba người tiến vào viện.
Trong đó vang lên giọng của Mặc Lam Y:
“Chu Nhan, ta đến thăm ngươi đây!”
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Story
Chương 64
10.0/10 từ 36 lượt.