Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?

Chương 45

93@-

Cơ Vô Song vừa miệng nói “Mặc sư tỷ độ lượng”, giọng mang đầy áy náy, nhưng khóe môi vẫn nhếch cười, thậm chí còn xoay cổ tay, rõ ràng là chưa đánh đã tay.


Nàng đã sớm muốn “răng trả răng” rồi, nhưng Mặc Lam Y hễ thấy nàng thì như chuột thấy mèo, trốn nhanh như bay, nàng cũng đâu thể chạy tới tận cửa mắng chửi rồi đánh người.


Hôm nay vất vả lắm mới gặp mặt, không tát cho Mặc Lam Y thành đầu heo thì chẳng giải được nỗi bực trong lòng.


Bên kia, Lưu Nho Đài định tiến lên che chở cho Mặc Lam Y, nhưng bị các trưởng lão khác ngăn lại.


“Chuyện của hậu bối, Lưu phong chủ là trưởng bối, chớ nên xen vào.”


“Nhân quả, nhân quả. Đây là hậu quả Mặc Lam Y phải gánh do chính miệng mình ăn nói bậy bạ, cũng coi như một lần cảnh tỉnh, để nàng biết thế nào là họa từ miệng mà ra.”


“Đúng, Lưu phong chủ đừng nhúng tay.”


Các chưởng môn đều đã mở miệng, Lưu Nho Đài chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.


Thấy Lưu Nho Đài cũng không bảo vệ được mình, Mặc Lam Y cuối cùng thật sự sợ hãi. Nàng hiểu rõ Cơ Vô Song không giống những kẻ cần “giữ mặt mũi” kia.


Cơ Vô Song còn vô liêm sỉ, còn ỷ thế h**p người hơn nàng gấp bội.


Mắt Mặc Lam Y đỏ hoe, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói:


“Ta sai rồi. Ta không nên nói bậy, bôi nhọ danh tiếng của sư muội. Sư muội tha thứ cho ta đi…”


Cơ Vô Song trong lòng thầm bĩu môi. Tưởng Mặc Lam Y cứng cỏi, ai ngờ mới thế đã nhận thua, thật chán.


Nàng liền lấy từ không gian thạch ra bản “giấy xin lỗi” đã chuẩn bị sẵn:


“Đã biết sai thì ký tên vào đây đi.”


“Ký… ký tên?”


“Đúng vậy, ký tên, rồi dán lên Vạn Sự Bi cho tất cả những kẻ ủng hộ ngươi cùng nhìn thấy. Tránh cho sau này có kẻ bảo ta ỷ thế h**p người, rồi bôi nhọ danh tiếng chưởng môn thì phiền lắm.”



Liêm Tinh: “!!!”


Tiểu sư tổ lại nghĩ cho ta chu toàn đến vậy, cảm động quá!!!


Mặc Lam Y nhìn bản giấy xin lỗi, ánh mắt đầy kiêng kỵ.


Cơ Vô Song cười lạnh:


“Ngươi yên tâm, ta không phải loại người như ngươi. Bản giấy này chỉ ghi đúng sự thật mà thôi. Ký đi. Ký xong rồi, chúng ta lại bàn đến chuyện linh thú của ta đánh thú.”


Đến lúc này Mặc Lam Y mới hiểu ra: con linh thú bị đánh kia hóa ra chính là do Cơ Vô Song nuôi dưỡng.


Khó trách nó cũng ngang ngược kiêu căng giống hệt chủ nhân, đáng ghét đến vậy!


Nàng không do dự nữa, ôm má đỏ rực ký tên cái rẹt, vì đang nóng lòng muốn dựa vào vụ “Bạch” bị đánh để gỡ gạc lại thể diện.


Nàng muốn xem thử, hai con “xấu xí” của Cơ Vô Song đánh vào thân thể thần thú Bạch Trạch đường đường chính chính, thì có thể bào chữa thế nào?


Tốt nhất là bị xử chết cả hai con xấu xí kia, để bồi tội với Bạch!


Mặc Lam Y ký xong, Cơ Vô Song hài lòng cất “giấy xin lỗi” đi, rồi nói:


“Đúng rồi, trước khi bắt đầu xét xử vụ hôm nay, ta có một thứ muốn nộp lên cho các vị tiền bối.”


Mặc Lam Y cảnh giác:


“Là cái gì?”


Chẳng lẽ là hối lộ công khai các Thái thượng trưởng lão?!


Cơ Vô Song ngạc nhiên:


“Tất nhiên là nhiệm vụ tông môn giao cho ta. Ta hoàn thành rồi, nộp lên có gì sai? Mặc sư tỷ khí thế thật lớn, lẽ nào ta đi làm nhiệm vụ cũng phải được ngươi cho phép?”


Nghe vậy, thấy sắc mặt Dao Thương và Mục Tử Kỳ trầm xuống, Mặc Lam Y run lên một cái:



Dao Thương lạnh nhạt:


“Chuyện gấp không ở lúc này. Giả thì không thể thành thật, thật thì không thể thành giả.”


Nói rồi, ông từ tốn mở cuốn sách Cơ Vô Song vừa nộp lên, ánh mắt liền sáng rực.


Nhưng lúc này không phải lúc bàn về sách. Dao Thương run run cất kỹ đi, lại nhìn sang Mục Tử Kỳ.


Dao Thương vốn biết rõ bản lĩnh của Cơ Vô Song nên còn chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi quá thất thố.


Nhưng Mục Tử Kỳ thì khác. Ông ta sững sờ như gà gỗ, hơi thở gấp gáp, trái tim vốn đã mấy ngàn năm yên tĩnh nay lại “thình thịch” như muốn nhảy khỏi lồng ngực.


Một lúc lâu sau, Mục Tử Kỳ cố kìm cơn run nơi hai tay, ngẩng đầu, đôi mắt sáng như nhìn thấy bảo vật, dán chặt vào Cơ Vô Song:


“Cơ… không, tiểu Vô Song… những cuốn này… là… là con…”


Cơ Vô Song gật đầu, cười:


“Nếu Thái thượng trưởng lão có nghi vấn, lát nữa ta sẽ giải thích. Giờ hãy xử lý chuyện hai con nhỏ nhà ta bị oan trước đã.”


Bị oan?!


Đúng đúng đúng! Chính là bị oan chứ còn gì nữa!!!


Linh thú của tiểu Vô Song chắc chắn cũng giống nàng: thông minh lanh lợi, hiểu lễ nghĩa, dịu ngoan thân thiện, tuân thủ quy củ!


Cái gì mà “đấm vào vườn linh thú Luyện Khí, đá sang vườn linh thú Trúc Cơ”, nhất định là hiểu lầm!


Mục Tử Kỳ cẩn thận thu hết sách, ôm chặt nhẫn trữ vật như sợ bị cướp mất, cười tươi:


“Được rồi được rồi, mau, chúng ta xử lý chính sự thôi.”


Mặc Lam Y lặng lẽ nhìn hết thảy, trong lòng bỗng có dự cảm cực kỳ xấu:


Tiên nhân gia gia, vừa nãy Cơ Vô Song đưa bọn họ rốt cuộc là cái gì thế?



Lão quỷ tiên lắc đầu:


Ta cũng không biết.


Mặc Lam Y cao giọng:


Sao ngài có thể không biết? Chẳng lẽ thần thức của ngài cũng nhìn không thấu?


Lão quỷ tiên bất lực giải thích:


Ta nhìn không ra, vì đó chỉ là giấy thường, hoàn toàn không có linh khí. Dùng thần thức thì làm sao thấy gì?


Nghe nói là giấy thường, Mặc Lam Y lập tức thở phào.


Cứ tưởng là bảo vật gì kinh khủng, hóa ra chẳng phải.


Không phải thì tốt rồi.


Ngay lúc đó, theo lời Lưu Nho Đài làm chủ thẩm, các linh thú bị truyền lên. Ngoại trừ hai “hung thủ” kia nhìn vẫn bình thường, còn lại đám linh thú Trúc Cơ đều thảm thương vô cùng.


Chúng vừa thấy hai con nhỏ, đồng loạt rụt cổ run rẩy, hiển nhiên thật sự bị dọa sợ.


Lúc này Lưu Nho Đài mới thấy rõ “nghi phạm”, ngây ra:


“Khoan… sao lại là linh thú Kim Đan? Linh thú Kim Đan vốn không được phép vào vườn linh thú Trúc Cơ!”


Thảo nào có thể dọa đánh sạch thú trong vườn Trúc Cơ, thì ra là linh thú Kim Đan!


Khác nào một đứa mười tám, mười chín tuổi đi bắt nạt trẻ ba bốn tuổi…


Mẹ nó, quá mất mặt!


Cơ Vô Song chớp mắt:


“Lưu phong chủ, chuyện linh thú Kim Đan không được vào vườn Trúc Cơ, tông môn có văn bản quy định rõ ràng sao?”



Ông ta ho nhẹ, định nói tiếp, thì chợt thấy từ xa một con bạch mã độc giác toàn thân bạc trắng, bước đi cao quý tao nhã. Hiển nhiên vừa nãy nó đi chữa thương đã xong.


Đó chính là Bạch, hậu duệ của thần thú Bạch Trạch. Nó không cho phép bản thân yếu thế trước mặt mọi người.


Kỳ thực huyết thống độc giác thiên mã vô cùng cao quý. Nó mới vừa phá vỏ trứng mà đã là Trúc Cơ kỳ. Nếu cho thời gian, nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương.


Lưu Nho Đài và Mặc Lam Y cùng ánh mắt sáng ngời. Mặc Lam Y còn vội vàng chạy đến:


“Bạch, ngươi thế nào rồi?”


Độc giác thiên mã nhẹ nhàng cọ mặt vào nàng, đôi mắt sáng long lanh, giọng êm dịu như tắm trong thánh quang:


“Chuyện này thật ra chỉ là một hiểu lầm.”


Vừa cất lời, giọng nói vô cùng động lòng người.


Ngay cả Dao Thương vốn chuẩn bị trước cũng giật mình:


“Biết… biết nói tiếng người?!”


“Cái gì?!”


“Không thể nào!”


Phải tu đến Hóa Thần mới luyện hóa hoành cốt, rồi trải qua lôi kiếp Đại Thừa mới có thể hóa hình nhân.


Một linh thú Trúc Cơ… mà đã biết nói tiếng người?!


Chẳng lẽ… đây thật sự là hậu duệ của thần thú?!


Mọi người đều sững sờ, Mặc Lam Y trong lòng đắc ý đến cực điểm. Nàng kiêu ngạo liếc Cơ Vô Song, chỉ muốn xem đối phương có ghen đến đen mặt không.


Hừ, dù Cơ Vô Song có linh thú Kim Đan thì đã sao?


Tiên nhân gia gia nói rồi, linh thú Kim Đan kia chẳng qua là giống gà núi huyết thống tạp nham mà thôi, làm sao so với Bạch của nàng!


Đợi đó, đã dám đánh Bạch của nàng, nàng nhất định bắt Cơ Vô Song phải trả gấp đôi!


Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Story Chương 45
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...