Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Chương 41
103@-
Cơ Vô Song nhìn hai kẻ vừa trở thành khế ước của mình, trong lòng có chút bất lực.
Một con mèo mun nhỏ đen sì, một con gà núi nhỏ đen sì lại loang đỏ, ngoài miệng thì khoe khoang nào là huyết mạch thần thú, nhưng nhìn thế nào cũng vừa xấu vừa không biết lễ phép. Muốn ký khế ước thì ký, chẳng thèm hỏi ý kiến nàng lấy một tiếng.
Thôi kệ vậy.
Cơ Vô Song nghiêm túc nói:
“Ta thấy chúng ta cần ngồi lại nói chuyện rõ ràng. Các ngươi tuy đã trở thành khế ước của ta, nhưng điều đó vốn không phải ta mong muốn. Vì vậy các ngươi không thể một tay buông thõng, chẳng làm gì mà cứ như ông lớn được.”
Tiểu Hỏa Kê ngoan ngoãn gật đầu:
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, kiếm tiền nuôi gia đình.”
Dù sao chủ nhân không thể tu luyện, thì nó nỗ lực cũng là chuyện nên làm.
Cơ Vô Song quay sang:
“Vậy còn Bạch Dạ ngươi thì sao?”
Tiểu Hắc Miêu: “???”
Khoan đã!
Nó ký khế ước với Cơ Vô Song là để hưởng phúc cơ mà, sao tự dưng lại thành chuyện phải đi nuôi gia đình?
Cơ Vô Song dường như nhìn thấu suy nghĩ của nó, mỉm cười nói:
“Bạch Dạ không muốn nuôi cũng được, sau này lúc ăn linh thiện, ngươi chỉ cần đứng nhìn thôi.”
“Vì sao chứ! Rõ ràng ta đến trước, ta mới là đại ca!”
“Nhưng mà không lao động thì không có ăn, cho dù ngươi là đại ca cũng vậy.”
“……” Tiểu Hắc im lặng thật lâu, cuối cùng cũng vì linh thiện mà cúi đầu:
“…… Ta cũng sẽ cố gắng.”
Tiểu Hỏa Kê nhìn Tiểu Hắc Miêu đầy ngưỡng mộ, khiến nó tức đến dựng cả ria mép, giận dữ gầm gừ:
“Ngươi nhìn cái gì hả? Đồ gà ngốc! Mau gọi đại ca!”
“Đa… đại ca…” Tiểu Hỏa Kê rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là ngưỡng mộ đại ca có tên thôi…”
Tiểu Hắc Miêu: “……”
Tự nhiên lại thấy mình giống đang bắt nạt trẻ con là sao?
Cơ Vô Song bật cười, đưa tay vuốt lông Tiểu Hỏa Kê:
“Vậy ta đặt tên cho ngươi nhé?”
“Được, được ạ, cảm ơn chủ nhân.”
“Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta là Vô Song là được rồi. Ta thấy trên người ngươi có hoa văn như lửa, giống như được rèn luyện trong ngọn lửa đỏ rực, vậy gọi là Phượng Luyện thế nào?”
Vừa nghe tên, Tiểu Hỏa Kê đã thích ngay, lông toàn thân dựng đứng lên.
“Được, được, ta thích! Nhưng… huyết thống của ta có thể mang họ Phượng sao?”
“Tại sao lại không được?”
Tiểu Hỏa Kê – không, nên gọi là Tiểu Phượng Luyện – vui mừng khôn xiết:
“Tốt quá, từ hôm nay ta chính là Phượng Luyện!”
Mới vài ngày trước, nó vẫn là một con gà con ngốc nghếch, xấu xí, bị đồng loại ghét bỏ.
Mà chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, nó đã có chủ nhân và đại ca.
Thật là tốt quá rồi.
Cơ Vô Song lại kiểm tra tình trạng Thiên Nguyên quả, xác định mọi thứ đều ổn, mới mang Bạch Dạ và Phượng Luyện cùng rời khỏi đại trận.
Chân trước vừa bước ra, liền nghe phía sau có tiếng xé gió lao đến.
Phượng Luyện tưởng là kẻ địch, lập tức dang cánh chắn trước mặt Cơ Vô Song, trông chẳng khác gì một con gà mẹ bảo vệ gà con.
“Để mọi người lo lắng rồi.”
Vài bóng người hiện ra, chính là Liêm Nguyên, Chiến Phàn, Trần Khánh Tiên và Dao Thương, dĩ nhiên còn có Nhị sư tỷ Hoa Phạn Âm, sư huynh Trang Huyễn và chấp sự Kim Phúc Hỷ.
Mấy người thở hổn hển, bộ dáng chật vật, rõ ràng trong mấy ngày Cơ Vô Song “mất tích” họ đều lo đến mức như kiến bò chảo nóng.
Nếu không phải đèn hồn của nàng vẫn bình yên, Liêm Tinh chắc chắn đã báo cho Thạch Lỗi.
Liêm Nguyên còn chưa kịp thở phào, thì một bóng người đã lao tới.
Hoa Phạn Âm trong chiếc váy đỏ rực ôm chầm lấy Cơ Vô Song, kiểm tra kỹ lưỡng trên dưới một lượt, xác định không sao mới đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tay giáng một cái “bốp” lên mông nàng.
“Bốp.”
Cú vỗ ấy làm Cơ Vô Song ngẩn người, Liêm Tinh cũng choáng váng.
Đồ đệ à, kia là tiểu tổ tông đó!
Ngươi sao dám ra tay trước chứ?
Kiếp trước, tuy Cơ Vô Song sống không lâu, nhưng thực lực quá kinh khủng, chưa từng có ai dám vô lễ với nàng.
Đừng nói đánh mông, ngay cả ngón tay cũng không ai chạm nổi.
Trong Thần Mộ, mấy sư phụ coi nàng như châu báu, chẳng nỡ nặng lời, đi đâu cũng theo sát, chưa từng rời nửa bước.
Nàng vô thức che lấy mông, ngạc nhiên nhìn Hoa Phạn Âm.
Hoa Phạn Âm bị đôi mắt như hươu con kia nhìn đến mềm lòng, nhưng vẫn cứng rắn:
“Ngươi biết sai chưa?”
“Ta… sai rồi?”
“Đương nhiên! Nếu muốn ở lại trận pháp nghiên cứu, ít nhất cũng phải ra ngoài báo một tiếng. Ngươi có biết mấy ngày nay sư phụ và ta lo lắng đến mức rụng bao nhiêu tóc không? Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, không phải không cho ngươi làm việc của mình, nhưng ít nhất phải nói trước chứ.”
Nếu là mấy sư huynh đệ khác, Hoa Phạn Âm chưa chắc đã lo đến vậy.
Nhưng Cơ Vô Song lại không thể tu luyện, hơn nữa lại mất tích ngay tại Tử Lâm Phong.
Mà cái tiểu nha đầu ở Tử Lâm Phong ai cũng biết đều ghét Vô Song đến tận xương tủy.
Lỡ nó giở trò, Hoa Phạn Âm thề sẽ lột da nó!
Thấy ánh mắt Hoa Phạn Âm sắp bốc lửa, Cơ Vô Song chậm nửa nhịp mới hiểu, khẽ nói:
“Sư tỷ… xin lỗi. Chỉ là trước giờ, ta chưa từng gặp phải tình huống thế này.”
Hoa Phạn Âm tưởng nàng nói là chưa từng mất tích mấy ngày, nhưng lại nghe tiếp:
“Từ trước đến nay, dù ta đi đâu, làm gì… cũng chưa từng có ai lo lắng hay nhớ mong. Nên ta không biết phải nói cho mọi người, xin lỗi.”
Nói trắng ra là…
Cơ Vô Song chưa từng có “người thân sống”.
Các sư phụ của nàng đều là “quỷ”, không tính.
Hoa Phạn Âm sững sờ, hối hận tràn ngập, vội vàng ngồi nửa quỳ xuống, mắt hoe đỏ:
“Ta… ta không phải trách ngươi, xin lỗi… Tiểu Vô Song, ngươi có thể tha thứ cho sư tỷ không?”
Cơ Vô Song cảm nhận được sự quan tâm chân thành này.
Đối với nàng – một Kiếm Tôn Vô Song – cảm xúc ấy có phần xa lạ, nhưng nàng không ghét.
Nàng mỉm cười, nắm lấy tay Hoa Phạn Âm:
“Được. Ta cũng từng muốn truyền âm cho mọi người, chỉ là ta không có linh khí nên không dùng được phù truyền âm. Nhưng không sao, ta sẽ cải tạo phù, sau này để Bạch Dạ và Phượng Luyện thay ta phát.”
“Bạch Dạ, Phượng Luyện?”
“Ừ.”
Cơ Vô Song cúi xuống bế Tiểu Hắc Miêu và Tiểu Phượng Luyện lên, đưa cho Hoa Phạn Âm xem.
Thực lực của Tiểu Hắc Miêu thì Hoa Phạn Âm nhìn không thấu, nhưng con gà xấu xí kia… lại là linh thú Kim Đan kỳ!?
Hoa Phạn Âm bản thân cũng chỉ là Kim Đan, mà trên người con gà còn có áp lực thần thú, khiến nàng vô thức dè chừng.
“Ừm.”
“Nhưng mà ngươi…”
Ngươi rõ ràng không có linh khí, sao lại thu phục được linh thú Kim Đan kỳ?
“Yên tâm, ta đã cùng Phượng Luyện lập khế ước bình đẳng, nên nó sẽ không làm hại ta.”
Lời vừa dứt, ngay cả Liêm Tinh cũng chết lặng.
Khoan đã!
Một người bình thường, sao lại có thể để linh thú Kim Đan lập khế ước bình đẳng với mình?!
Hoa Phạn Âm kinh ngạc đến há hốc, vội nói:
“Tiểu Vô Song, ngươi làm thế nào vậy? Nói cho sư tỷ biết đi, sư tỷ mua đồ ngon cho ngươi!”
Từ lâu nàng đã muốn có một linh thú cấp bốn, nhưng con kia kiêu căng, chẳng chịu khế ước.
Sư muội của nàng lại là phàm nhân mà có thể khế ước Kim Đan linh thú!
Chắc chắn có bí pháp!
Liêm Nguyên, Chiến Phàn, Trần Khánh Tiên và Dao Thương ngoài mặt giả vờ thờ ơ, nhưng đều vểnh tai lắng nghe.
Nhưng Cơ Vô Song chỉ nghiêng đầu, mơ màng đáp:
“Ta cũng không biết, là nó tự mình muốn khế ước với ta. Không tin thì sư tỷ hỏi nó đi.”
Phượng Luyện gật đầu như giã tỏi, còn thân thiết dụi mặt vào má nàng, tỏ rõ thái độ: Không sai, chính là bản thú tự dâng lên đây!
Mọi người: “…………”
Dù… là thế…
Nhưng mà…
Sao bọn họ lại chua xót thế này!!!
Sao không có con linh thú Kim Đan nào chủ động nhào tới nhận khế ước với bọn họ chứ?!
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Cơ Vô Song nhìn hai kẻ vừa trở thành khế ước của mình, trong lòng có chút bất lực.
Một con mèo mun nhỏ đen sì, một con gà núi nhỏ đen sì lại loang đỏ, ngoài miệng thì khoe khoang nào là huyết mạch thần thú, nhưng nhìn thế nào cũng vừa xấu vừa không biết lễ phép. Muốn ký khế ước thì ký, chẳng thèm hỏi ý kiến nàng lấy một tiếng.
Thôi kệ vậy.
Cơ Vô Song nghiêm túc nói:
“Ta thấy chúng ta cần ngồi lại nói chuyện rõ ràng. Các ngươi tuy đã trở thành khế ước của ta, nhưng điều đó vốn không phải ta mong muốn. Vì vậy các ngươi không thể một tay buông thõng, chẳng làm gì mà cứ như ông lớn được.”
Tiểu Hỏa Kê ngoan ngoãn gật đầu:
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, kiếm tiền nuôi gia đình.”
Dù sao chủ nhân không thể tu luyện, thì nó nỗ lực cũng là chuyện nên làm.
Cơ Vô Song quay sang:
“Vậy còn Bạch Dạ ngươi thì sao?”
Tiểu Hắc Miêu: “???”
Khoan đã!
Nó ký khế ước với Cơ Vô Song là để hưởng phúc cơ mà, sao tự dưng lại thành chuyện phải đi nuôi gia đình?
Cơ Vô Song dường như nhìn thấu suy nghĩ của nó, mỉm cười nói:
“Bạch Dạ không muốn nuôi cũng được, sau này lúc ăn linh thiện, ngươi chỉ cần đứng nhìn thôi.”
“Vì sao chứ! Rõ ràng ta đến trước, ta mới là đại ca!”
“Nhưng mà không lao động thì không có ăn, cho dù ngươi là đại ca cũng vậy.”
“……” Tiểu Hắc im lặng thật lâu, cuối cùng cũng vì linh thiện mà cúi đầu:
“…… Ta cũng sẽ cố gắng.”
Tiểu Hỏa Kê nhìn Tiểu Hắc Miêu đầy ngưỡng mộ, khiến nó tức đến dựng cả ria mép, giận dữ gầm gừ:
“Ngươi nhìn cái gì hả? Đồ gà ngốc! Mau gọi đại ca!”
“Đa… đại ca…” Tiểu Hỏa Kê rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là ngưỡng mộ đại ca có tên thôi…”
Tiểu Hắc Miêu: “……”
Tự nhiên lại thấy mình giống đang bắt nạt trẻ con là sao?
Cơ Vô Song bật cười, đưa tay vuốt lông Tiểu Hỏa Kê:
“Vậy ta đặt tên cho ngươi nhé?”
“Được, được ạ, cảm ơn chủ nhân.”
“Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta là Vô Song là được rồi. Ta thấy trên người ngươi có hoa văn như lửa, giống như được rèn luyện trong ngọn lửa đỏ rực, vậy gọi là Phượng Luyện thế nào?”
Vừa nghe tên, Tiểu Hỏa Kê đã thích ngay, lông toàn thân dựng đứng lên.
“Được, được, ta thích! Nhưng… huyết thống của ta có thể mang họ Phượng sao?”
“Tại sao lại không được?”
Tiểu Hỏa Kê – không, nên gọi là Tiểu Phượng Luyện – vui mừng khôn xiết:
“Tốt quá, từ hôm nay ta chính là Phượng Luyện!”
Mới vài ngày trước, nó vẫn là một con gà con ngốc nghếch, xấu xí, bị đồng loại ghét bỏ.
Mà chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, nó đã có chủ nhân và đại ca.
Thật là tốt quá rồi.
Cơ Vô Song lại kiểm tra tình trạng Thiên Nguyên quả, xác định mọi thứ đều ổn, mới mang Bạch Dạ và Phượng Luyện cùng rời khỏi đại trận.
Chân trước vừa bước ra, liền nghe phía sau có tiếng xé gió lao đến.
Phượng Luyện tưởng là kẻ địch, lập tức dang cánh chắn trước mặt Cơ Vô Song, trông chẳng khác gì một con gà mẹ bảo vệ gà con.
“Để mọi người lo lắng rồi.”
Vài bóng người hiện ra, chính là Liêm Nguyên, Chiến Phàn, Trần Khánh Tiên và Dao Thương, dĩ nhiên còn có Nhị sư tỷ Hoa Phạn Âm, sư huynh Trang Huyễn và chấp sự Kim Phúc Hỷ.
Mấy người thở hổn hển, bộ dáng chật vật, rõ ràng trong mấy ngày Cơ Vô Song “mất tích” họ đều lo đến mức như kiến bò chảo nóng.
Nếu không phải đèn hồn của nàng vẫn bình yên, Liêm Tinh chắc chắn đã báo cho Thạch Lỗi.
Liêm Nguyên còn chưa kịp thở phào, thì một bóng người đã lao tới.
Hoa Phạn Âm trong chiếc váy đỏ rực ôm chầm lấy Cơ Vô Song, kiểm tra kỹ lưỡng trên dưới một lượt, xác định không sao mới đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tay giáng một cái “bốp” lên mông nàng.
“Bốp.”
Cú vỗ ấy làm Cơ Vô Song ngẩn người, Liêm Tinh cũng choáng váng.
Đồ đệ à, kia là tiểu tổ tông đó!
Ngươi sao dám ra tay trước chứ?
Kiếp trước, tuy Cơ Vô Song sống không lâu, nhưng thực lực quá kinh khủng, chưa từng có ai dám vô lễ với nàng.
Đừng nói đánh mông, ngay cả ngón tay cũng không ai chạm nổi.
Trong Thần Mộ, mấy sư phụ coi nàng như châu báu, chẳng nỡ nặng lời, đi đâu cũng theo sát, chưa từng rời nửa bước.
Nàng vô thức che lấy mông, ngạc nhiên nhìn Hoa Phạn Âm.
Hoa Phạn Âm bị đôi mắt như hươu con kia nhìn đến mềm lòng, nhưng vẫn cứng rắn:
“Ngươi biết sai chưa?”
“Ta… sai rồi?”
“Đương nhiên! Nếu muốn ở lại trận pháp nghiên cứu, ít nhất cũng phải ra ngoài báo một tiếng. Ngươi có biết mấy ngày nay sư phụ và ta lo lắng đến mức rụng bao nhiêu tóc không? Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, không phải không cho ngươi làm việc của mình, nhưng ít nhất phải nói trước chứ.”
Nếu là mấy sư huynh đệ khác, Hoa Phạn Âm chưa chắc đã lo đến vậy.
Nhưng Cơ Vô Song lại không thể tu luyện, hơn nữa lại mất tích ngay tại Tử Lâm Phong.
Mà cái tiểu nha đầu ở Tử Lâm Phong ai cũng biết đều ghét Vô Song đến tận xương tủy.
Lỡ nó giở trò, Hoa Phạn Âm thề sẽ lột da nó!
Thấy ánh mắt Hoa Phạn Âm sắp bốc lửa, Cơ Vô Song chậm nửa nhịp mới hiểu, khẽ nói:
“Sư tỷ… xin lỗi. Chỉ là trước giờ, ta chưa từng gặp phải tình huống thế này.”
Hoa Phạn Âm tưởng nàng nói là chưa từng mất tích mấy ngày, nhưng lại nghe tiếp:
“Từ trước đến nay, dù ta đi đâu, làm gì… cũng chưa từng có ai lo lắng hay nhớ mong. Nên ta không biết phải nói cho mọi người, xin lỗi.”
Nói trắng ra là…
Cơ Vô Song chưa từng có “người thân sống”.
Các sư phụ của nàng đều là “quỷ”, không tính.
Hoa Phạn Âm sững sờ, hối hận tràn ngập, vội vàng ngồi nửa quỳ xuống, mắt hoe đỏ:
“Ta… ta không phải trách ngươi, xin lỗi… Tiểu Vô Song, ngươi có thể tha thứ cho sư tỷ không?”
Cơ Vô Song cảm nhận được sự quan tâm chân thành này.
Đối với nàng – một Kiếm Tôn Vô Song – cảm xúc ấy có phần xa lạ, nhưng nàng không ghét.
Nàng mỉm cười, nắm lấy tay Hoa Phạn Âm:
“Được. Ta cũng từng muốn truyền âm cho mọi người, chỉ là ta không có linh khí nên không dùng được phù truyền âm. Nhưng không sao, ta sẽ cải tạo phù, sau này để Bạch Dạ và Phượng Luyện thay ta phát.”
“Bạch Dạ, Phượng Luyện?”
“Ừ.”
Cơ Vô Song cúi xuống bế Tiểu Hắc Miêu và Tiểu Phượng Luyện lên, đưa cho Hoa Phạn Âm xem.
Thực lực của Tiểu Hắc Miêu thì Hoa Phạn Âm nhìn không thấu, nhưng con gà xấu xí kia… lại là linh thú Kim Đan kỳ!?
Hoa Phạn Âm bản thân cũng chỉ là Kim Đan, mà trên người con gà còn có áp lực thần thú, khiến nàng vô thức dè chừng.
“Ừm.”
“Nhưng mà ngươi…”
Ngươi rõ ràng không có linh khí, sao lại thu phục được linh thú Kim Đan kỳ?
“Yên tâm, ta đã cùng Phượng Luyện lập khế ước bình đẳng, nên nó sẽ không làm hại ta.”
Lời vừa dứt, ngay cả Liêm Tinh cũng chết lặng.
Khoan đã!
Một người bình thường, sao lại có thể để linh thú Kim Đan lập khế ước bình đẳng với mình?!
Hoa Phạn Âm kinh ngạc đến há hốc, vội nói:
“Tiểu Vô Song, ngươi làm thế nào vậy? Nói cho sư tỷ biết đi, sư tỷ mua đồ ngon cho ngươi!”
Từ lâu nàng đã muốn có một linh thú cấp bốn, nhưng con kia kiêu căng, chẳng chịu khế ước.
Sư muội của nàng lại là phàm nhân mà có thể khế ước Kim Đan linh thú!
Chắc chắn có bí pháp!
Liêm Nguyên, Chiến Phàn, Trần Khánh Tiên và Dao Thương ngoài mặt giả vờ thờ ơ, nhưng đều vểnh tai lắng nghe.
Nhưng Cơ Vô Song chỉ nghiêng đầu, mơ màng đáp:
“Ta cũng không biết, là nó tự mình muốn khế ước với ta. Không tin thì sư tỷ hỏi nó đi.”
Phượng Luyện gật đầu như giã tỏi, còn thân thiết dụi mặt vào má nàng, tỏ rõ thái độ: Không sai, chính là bản thú tự dâng lên đây!
Mọi người: “…………”
Dù… là thế…
Nhưng mà…
Sao bọn họ lại chua xót thế này!!!
Sao không có con linh thú Kim Đan nào chủ động nhào tới nhận khế ước với bọn họ chứ?!
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Story
Chương 41
10.0/10 từ 36 lượt.