Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Chương 36
73@-
Mặc Lam Y chọn tiếp tục “bế quan”, ngoài truyền âm của sư phụ mình thì không nghe bất kỳ ai.
Dù rằng Nhạc Thanh rất mê mẩn việc bồi dưỡng linh thực, thường ngày cũng chẳng buồn để ý đến mấy chuyện ngoài lề, nhưng lâu dần, danh hiệu “Mặc Rùa Con” của Mặc Lam Y lại truyền khắp tông môn.
Đến khi Mặc Lam Y “xuất quan”, tức khắc tức giận đến mức khóc òa tại chỗ.
Thế nhưng, khóc thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Trừ khi nàng có thể đường đường chính chính đánh bại Cơ Vô Song trên đấu pháp đài, bằng không thì cái tên này sẽ bám theo cả đời.
Nhưng đánh bại Cơ Vô Song là chuyện không thể nào…
Thế thì thà chờ nàng kia chết già còn nhanh hơn :
Cơ Vô Song mãi không chờ được Mặc Lam Y ứng chiến, nàng cũng chẳng mấy để tâm, bởi vốn dĩ mục đích ban đầu của nàng không phải là đánh Mặc Lam Y một trận, mà là để thay Chiến Phàn cùng Hồng Phù Phong rửa sạch tiếng oan. Chỉ cần uy tín của Chiến Phàn không bị lung lay là đủ rồi.
Nhưng rắc rối phía sau lại kéo đến.
Có người bắt đầu hỏi: Cuốn sách chế phù mà Cơ Vô Song hiến tặng rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại khiến Chiến Phàn hào phóng đến thế?
Không ai trả lời được trọn vẹn, thậm chí ngay cả các trưởng lão phụ trách trông giữ sách và công pháp cũng không biết rõ.
Thế rồi, chẳng bao lâu sau, đáp án đã xuất hiện.
Một thông cáo to đùng đập ngay vào mắt mọi người trên Vạn Sự Bi:
“Nay ta Hồng Phù Phong may mắn có được một cuốn sách truyền thừa về phù lục. Học nó có thể tăng cao tỉ lệ thành phù. Đã được giám định —— đây là truyền thừa cấp Linh Bảo, là vận may to lớn của Vân Lam Tông ta! Nay do mười tám vị tử của Vân Lam cùng ban lệnh: tất cả môn nhân đều có thể mượn xem. Nhưng có một điều, ai muốn xem phải phát tâm ma thệ trước trời, tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ truyền thừa ra ngoài, nếu trái thề, tu vi đời này sẽ không tiến thêm! Ngoài ra, mỗi lần đọc phải nộp một vạn điểm cống hiến!”
Thông cáo này vừa ra, toàn bộ tông môn lập tức dậy sóng.
Thứ nhất, đây là truyền thừa cấp Linh Bảo?! Việc này không phải chuyện nhỏ!
Thứ hai, đã có lệnh chung của mười tám vị tử Vân Lam, nghĩa là ai dám dị nghị thì đi mà đối chọi với mười tám vị lão tổ đi. Trong tông môn này, ai dám chứ?
Thứ ba, một vạn điểm cống hiến chỉ để xem một lần?! Nhìn một lần thôi có thể bay lên trời chắc?!
Cuối cùng, bất kể thân phận gì cũng đều được xem —— từ đệ tử ngoại môn, nội môn, đệ tử thân truyền, đến chấp sự, trưởng lão, thái thượng trưởng lão, thậm chí là tạp dịch đều có thể!
Nói trắng ra, đây chẳng khác nào công khai báu vật cho thiên hạ cùng hưởng.
Chẳng trách Hồng Phù Phong lại trả cho Cơ Vô Song nhiều điểm cống hiến đến vậy, muốn họ xem thì nhiều bao nhiêu cũng chẳng đủ!
Không khéo lại “trùng hợp”, tin tức này truyền đi không lâu, ngoài ba đại tông môn ra, rất nhiều phù lục đại sư và phù tu từ các tông phái khắp đại lục cũng ùn ùn kéo đến.
Trong chớp mắt, Hồng Phù Phong của Vân Lam Tông trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đám đại sư và phù tu kia đều muốn tận mắt xem truyền thừa cấp Linh Bảo ấy ra sao. Nhưng bọn họ không phải người của Vân Lam Tông, tất nhiên không có tư cách được xem, đành ngày ngày sốt ruột đứng ngoài.
Còn chuyện mua chuộc đệ tử đã xem qua truyền thừa?
Nằm mơ đi!
Thứ nhất, đệ tử đã phát tâm ma thệ, không thể tiết lộ nửa chữ.
Một vạn điểm cống hiến đó!
Người có được số điểm này, ai chẳng phải nội môn hoặc thân truyền đệ tử?
Đám người đó có phải dạng có thể mua chuộc dễ dàng đâu!
Đúng lúc các đại nhân vật đều nôn nóng đến gãi cả tim gan, những đệ tử và trưởng lão đã bỏ điểm cống hiến ra để xem truyền thừa lại bỗng dưng ngây ngẩn cả lũ.
Ơ… Không phải…
Sao lại cảm thấy bản thân như bị hố vậy?!
Vào trong trước tiên là hỏi trình độ chế phù của họ, sau đó đưa cho họ một tấm phù lục hoàn toàn không có linh khí, bảo họ truyền linh khí vào, thế là xong rồi?!
Mặc dù…
Trong quá trình truyền linh khí, đúng là có cảm giác bản thân cùng tấm phù lục kia xuất hiện liên hệ, có tấm còn là phù cấp ba cực kỳ quý giá…
Nhưng thế cũng không đáng cái giá một vạn điểm chứ?!
Thế nhưng, đã thề trước tâm ma, bọn họ dẫu bụng đầy oán thán cũng không dám lộ ra nửa lời, sợ dính ứng nghiệm.
Thôi thì đành nghĩ rằng mười tám vị tử đã nhìn nhầm, mới đưa ra phán định kỳ quái như thế.
Xem như bọn họ xui xẻo đi.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ kéo dài hai ngày, sau đó họ liền rơi vào một cảnh ngộ giống như “mộng đẹp thành thật”.
“Trời ạ! Tỉ lệ thành phù của ta… tăng rồi?!”
Mà lại tăng một cách êm ru, ngay cả cảm giác với phù lục cũng trở nên nhạy bén hơn!
Chẳng lẽ ta gặp vận may bất ngờ?
Không không không, tuyệt đối không thể!
Vậy thì… chẳng lẽ thật sự là nhờ truyền thừa?!
Những người có được lĩnh ngộ lập tức nóng ruột, chạy đi hỏi han khắp nơi, tìm những ai cũng đã bỏ điểm cống hiến xem qua truyền thừa. Sau khi thề độc với nhau để xác nhận, nhóm “người thừa hưởng” kia liền lao vào bàn tán sôi nổi.
“Trời đất! Ta thấy được là phù cấp ba, giờ tỉ lệ thành phù của ta đã có hai thành rồi!”
“Ta đây kỹ thuật còn kém, xem phù cấp hai, mà giờ tỉ lệ thành công đã đạt tới năm thành!”
“Của ta cũng tăng rồi! Kinh khủng thật!”
“Chẳng lẽ… đây chính là sự lợi hại của truyền thừa?!”
Nếu thật vậy thì… một vạn điểm cống hiến này quả thực…
Thật sự là quá xứng đáng!
Tăng thành phù không chỉ là tăng tỉ lệ thành công, mà còn kéo theo tỉ lệ ra phẩm tốt.
Người vốn chỉ luyện được phù hạ phẩm, giờ thỉnh thoảng lại ra cả thượng phẩm phù.
Tuy rằng, truyền thừa của Hồng Phù Phong cấm tiết lộ nửa chữ, nhưng thành quả thì chỉ cần không mù đều thấy rõ.
Những đệ tử từng xem qua truyền thừa, chỉ trong chốc lát đã trở nên “giàu có” hẳn.
Tỉ lệ thành phù “vèo vèo” mà tăng!
Không hỏi thì thôi, đã hỏi thì chỉ có nước cắn răng mà đi kiếm điểm cống hiến, rồi tới Hồng Phù Phong xem cho bằng được.
Chớp mắt, Hồng Phù Phong đã biến thành thánh địa “hành hương” của phù tu, không chỉ trong Vân Lam Tông mà khắp cả đại lục.
Có cả những tán tu lợi hại bắt đầu nghĩ cách gia nhập Vân Lam Tông.
Đúng thật là tờ “tuyển sinh quảng cáo” tuyệt vời nhất!
Khiến Liêm Tinh cười đến nheo cả mắt mỗi ngày.
Còn các phù lục đại sư từ những tông môn khác thì nóng ruột đứng ngồi không yên.
Nếu truyền thừa kia rơi vào một môn phái nhỏ, họ đã sớm ra tay cướp đoạt.
Nhưng đây lại là Vân Lam Tông!
Ai dám đi cướp? Chẳng phải chê mạng mình dài quá sao!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn con đường hợp tác và trao đổi.
Nhưng người của Vân Lam Tông ai nấy đều giảo hoạt, vụ này chắc chắn sẽ khiến bọn họ mất đi một miếng thịt to…
Ôi… thật khổ mà.
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Mặc Lam Y chọn tiếp tục “bế quan”, ngoài truyền âm của sư phụ mình thì không nghe bất kỳ ai.
Dù rằng Nhạc Thanh rất mê mẩn việc bồi dưỡng linh thực, thường ngày cũng chẳng buồn để ý đến mấy chuyện ngoài lề, nhưng lâu dần, danh hiệu “Mặc Rùa Con” của Mặc Lam Y lại truyền khắp tông môn.
Đến khi Mặc Lam Y “xuất quan”, tức khắc tức giận đến mức khóc òa tại chỗ.
Thế nhưng, khóc thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Trừ khi nàng có thể đường đường chính chính đánh bại Cơ Vô Song trên đấu pháp đài, bằng không thì cái tên này sẽ bám theo cả đời.
Nhưng đánh bại Cơ Vô Song là chuyện không thể nào…
Thế thì thà chờ nàng kia chết già còn nhanh hơn :
Cơ Vô Song mãi không chờ được Mặc Lam Y ứng chiến, nàng cũng chẳng mấy để tâm, bởi vốn dĩ mục đích ban đầu của nàng không phải là đánh Mặc Lam Y một trận, mà là để thay Chiến Phàn cùng Hồng Phù Phong rửa sạch tiếng oan. Chỉ cần uy tín của Chiến Phàn không bị lung lay là đủ rồi.
Nhưng rắc rối phía sau lại kéo đến.
Có người bắt đầu hỏi: Cuốn sách chế phù mà Cơ Vô Song hiến tặng rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại khiến Chiến Phàn hào phóng đến thế?
Không ai trả lời được trọn vẹn, thậm chí ngay cả các trưởng lão phụ trách trông giữ sách và công pháp cũng không biết rõ.
Thế rồi, chẳng bao lâu sau, đáp án đã xuất hiện.
Một thông cáo to đùng đập ngay vào mắt mọi người trên Vạn Sự Bi:
“Nay ta Hồng Phù Phong may mắn có được một cuốn sách truyền thừa về phù lục. Học nó có thể tăng cao tỉ lệ thành phù. Đã được giám định —— đây là truyền thừa cấp Linh Bảo, là vận may to lớn của Vân Lam Tông ta! Nay do mười tám vị tử của Vân Lam cùng ban lệnh: tất cả môn nhân đều có thể mượn xem. Nhưng có một điều, ai muốn xem phải phát tâm ma thệ trước trời, tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ truyền thừa ra ngoài, nếu trái thề, tu vi đời này sẽ không tiến thêm! Ngoài ra, mỗi lần đọc phải nộp một vạn điểm cống hiến!”
Thông cáo này vừa ra, toàn bộ tông môn lập tức dậy sóng.
Thứ nhất, đây là truyền thừa cấp Linh Bảo?! Việc này không phải chuyện nhỏ!
Thứ hai, đã có lệnh chung của mười tám vị tử Vân Lam, nghĩa là ai dám dị nghị thì đi mà đối chọi với mười tám vị lão tổ đi. Trong tông môn này, ai dám chứ?
Thứ ba, một vạn điểm cống hiến chỉ để xem một lần?! Nhìn một lần thôi có thể bay lên trời chắc?!
Cuối cùng, bất kể thân phận gì cũng đều được xem —— từ đệ tử ngoại môn, nội môn, đệ tử thân truyền, đến chấp sự, trưởng lão, thái thượng trưởng lão, thậm chí là tạp dịch đều có thể!
Nói trắng ra, đây chẳng khác nào công khai báu vật cho thiên hạ cùng hưởng.
Chẳng trách Hồng Phù Phong lại trả cho Cơ Vô Song nhiều điểm cống hiến đến vậy, muốn họ xem thì nhiều bao nhiêu cũng chẳng đủ!
Không khéo lại “trùng hợp”, tin tức này truyền đi không lâu, ngoài ba đại tông môn ra, rất nhiều phù lục đại sư và phù tu từ các tông phái khắp đại lục cũng ùn ùn kéo đến.
Trong chớp mắt, Hồng Phù Phong của Vân Lam Tông trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đám đại sư và phù tu kia đều muốn tận mắt xem truyền thừa cấp Linh Bảo ấy ra sao. Nhưng bọn họ không phải người của Vân Lam Tông, tất nhiên không có tư cách được xem, đành ngày ngày sốt ruột đứng ngoài.
Còn chuyện mua chuộc đệ tử đã xem qua truyền thừa?
Nằm mơ đi!
Thứ nhất, đệ tử đã phát tâm ma thệ, không thể tiết lộ nửa chữ.
Một vạn điểm cống hiến đó!
Người có được số điểm này, ai chẳng phải nội môn hoặc thân truyền đệ tử?
Đám người đó có phải dạng có thể mua chuộc dễ dàng đâu!
Đúng lúc các đại nhân vật đều nôn nóng đến gãi cả tim gan, những đệ tử và trưởng lão đã bỏ điểm cống hiến ra để xem truyền thừa lại bỗng dưng ngây ngẩn cả lũ.
Ơ… Không phải…
Sao lại cảm thấy bản thân như bị hố vậy?!
Vào trong trước tiên là hỏi trình độ chế phù của họ, sau đó đưa cho họ một tấm phù lục hoàn toàn không có linh khí, bảo họ truyền linh khí vào, thế là xong rồi?!
Mặc dù…
Trong quá trình truyền linh khí, đúng là có cảm giác bản thân cùng tấm phù lục kia xuất hiện liên hệ, có tấm còn là phù cấp ba cực kỳ quý giá…
Nhưng thế cũng không đáng cái giá một vạn điểm chứ?!
Thế nhưng, đã thề trước tâm ma, bọn họ dẫu bụng đầy oán thán cũng không dám lộ ra nửa lời, sợ dính ứng nghiệm.
Thôi thì đành nghĩ rằng mười tám vị tử đã nhìn nhầm, mới đưa ra phán định kỳ quái như thế.
Xem như bọn họ xui xẻo đi.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ kéo dài hai ngày, sau đó họ liền rơi vào một cảnh ngộ giống như “mộng đẹp thành thật”.
“Trời ạ! Tỉ lệ thành phù của ta… tăng rồi?!”
Mà lại tăng một cách êm ru, ngay cả cảm giác với phù lục cũng trở nên nhạy bén hơn!
Chẳng lẽ ta gặp vận may bất ngờ?
Không không không, tuyệt đối không thể!
Vậy thì… chẳng lẽ thật sự là nhờ truyền thừa?!
Những người có được lĩnh ngộ lập tức nóng ruột, chạy đi hỏi han khắp nơi, tìm những ai cũng đã bỏ điểm cống hiến xem qua truyền thừa. Sau khi thề độc với nhau để xác nhận, nhóm “người thừa hưởng” kia liền lao vào bàn tán sôi nổi.
“Trời đất! Ta thấy được là phù cấp ba, giờ tỉ lệ thành phù của ta đã có hai thành rồi!”
“Ta đây kỹ thuật còn kém, xem phù cấp hai, mà giờ tỉ lệ thành công đã đạt tới năm thành!”
“Của ta cũng tăng rồi! Kinh khủng thật!”
“Chẳng lẽ… đây chính là sự lợi hại của truyền thừa?!”
Nếu thật vậy thì… một vạn điểm cống hiến này quả thực…
Thật sự là quá xứng đáng!
Tăng thành phù không chỉ là tăng tỉ lệ thành công, mà còn kéo theo tỉ lệ ra phẩm tốt.
Người vốn chỉ luyện được phù hạ phẩm, giờ thỉnh thoảng lại ra cả thượng phẩm phù.
Tuy rằng, truyền thừa của Hồng Phù Phong cấm tiết lộ nửa chữ, nhưng thành quả thì chỉ cần không mù đều thấy rõ.
Những đệ tử từng xem qua truyền thừa, chỉ trong chốc lát đã trở nên “giàu có” hẳn.
Tỉ lệ thành phù “vèo vèo” mà tăng!
Không hỏi thì thôi, đã hỏi thì chỉ có nước cắn răng mà đi kiếm điểm cống hiến, rồi tới Hồng Phù Phong xem cho bằng được.
Chớp mắt, Hồng Phù Phong đã biến thành thánh địa “hành hương” của phù tu, không chỉ trong Vân Lam Tông mà khắp cả đại lục.
Có cả những tán tu lợi hại bắt đầu nghĩ cách gia nhập Vân Lam Tông.
Đúng thật là tờ “tuyển sinh quảng cáo” tuyệt vời nhất!
Khiến Liêm Tinh cười đến nheo cả mắt mỗi ngày.
Còn các phù lục đại sư từ những tông môn khác thì nóng ruột đứng ngồi không yên.
Nếu truyền thừa kia rơi vào một môn phái nhỏ, họ đã sớm ra tay cướp đoạt.
Nhưng đây lại là Vân Lam Tông!
Ai dám đi cướp? Chẳng phải chê mạng mình dài quá sao!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn con đường hợp tác và trao đổi.
Nhưng người của Vân Lam Tông ai nấy đều giảo hoạt, vụ này chắc chắn sẽ khiến bọn họ mất đi một miếng thịt to…
Ôi… thật khổ mà.
Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Story
Chương 36
10.0/10 từ 36 lượt.