Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?

Chương 12

92@-

Mặc Lam Y ngẩn người một chút, vội vàng hỏi trong lòng:


Tiên nhân gia gia, trong khối hỏa linh thạch kia có gì thế?


Lão quỷ tiên nhíu mày đáp:


Nếu ta không cảm nhận sai, dường như có một loại khí tức đặc biệt của dị hỏa. Nói không chừng chính là thiên địa dị hỏa.


Nghe vậy, Mặc Lam Y hít mạnh một hơi lạnh:


Sớm biết đó là hạt giống dị hỏa, người nên nói cho ta luôn đáp án của hai câu hỏi thêm chứ.


Lão quỷ tiên:


Suýt chút nữa ông ta mắng thẳng mặt nàng.


Đúng là đồ trời đánh! Rõ ràng tự mình ngu dại còn quay sang trách người khác.


Nếu không phải nàng rảnh rỗi đi chọc vào Cơ Vô Song thì mọi chuyện đã đâu vào đó.


Nàng không chọc, Cơ Vô Song sẽ không tới học.


Nàng ta không đến lớp, làm gì có chuyện giành hạng nhất.


Thế thì khối hỏa linh thạch tất nhiên sẽ thuộc về Mặc Lam Y rồi!


Rõ ràng là bản thân vừa yếu vừa thích bày trò, thế mà còn đổ lỗi cho người khác?


Lão quỷ tiên cố gắng nén cơn giận trong lòng, nói:


Không phải ta không chịu nói. Hai câu hỏi cuối kia vốn không ai có thể biết được, vì hai loại linh thảo đó chỉ tồn tại ở thượng giới. Con bé ăn mày kia cũng không thể nào biết.


Mặc Lam Y mắt sáng rực:



Thật chứ?


Ừ.


Vậy là có người đã mách đáp án cho Cơ Vô Song! Nàng ta gian lận!


Quả nhiên, nàng đã đoán đúng. Một kẻ chưa từng tới lớp, sao có thể trả lời hết được?


Mặc Lam Y lập tức đứng bật dậy, nhìn về phía vị sư thúc Nguyên Anh, do dự mãi mới mở miệng.


Sư thúc ngẩng đầu:


“Có chuyện gì?”


Mặc Lam Y gật đầu nói:


“Bẩm sư thúc, tiểu sư muội chưa từng nghe giảng buổi nào, sao có thể làm đúng toàn bộ chứ? Hơn nữa hai loại linh thảo trong câu hỏi thêm, ngay cả đệ tử như con cũng chưa từng nghe qua…”


Sư thúc Nguyên Anh lập tức sầm mặt lại.


Đây là cái gì? Đệ tử của chủ phong Tử Lâm lại ăn nói khó nghe đến vậy?


Chẳng lẽ ám chỉ ông tiết lộ đề cho Cơ Vô Song sao?


Ông lạnh giọng:


“Đề này là ta vừa nghĩ ra, căn bản không có chuyện lộ đề. Còn hai loại dược thảo cuối cùng, Cơ Vô Song, ngươi nói cho nàng biết chúng ở đâu.”


Cơ Vô Song mỉm cười, giọng ngọt ngào:


“Ở Tử Lâm linh thực đại toàn – quyển hạ, trang 368, phần di thực thượng cổ có ghi chép.”


Sư thúc Nguyên Anh vốn chẳng muốn làm khó một tiểu nha đầu, nhưng đây rõ ràng là nghi ngờ nhân cách của ông.


Ông nghiêm nghị nói:



“Mặc Lam Y, ngươi là đệ tử Tử Lâm phong, vậy mà ngay cả sách do tiền bối phong chủ nhà ngươi biên soạn cũng chưa từng đọc. Thật khiến người ta chê cười.”


Mặc Lam Y mặt mũi xanh lét.


Không ngờ lại thành ra thế này!


Nếu giờ chịu nhận sai, nàng còn gì mặt mũi nữa?


“Nhưng… nhưng mà… đệ tử nghi ngờ cũng là hợp lý thôi mà. Tiểu sư muội vốn chưa từng đến lớp…”


Dù tu dưỡng có tốt đến mấy, sư thúc Nguyên Anh cũng không nhịn được, trợn tròn mắt, gương mặt béo tròn thoáng có vẻ buồn cười:


“Đây chỉ là lớp nhập môn thôi. Nàng không đến học, chẳng lẽ có nghĩa là nàng không hiểu? Mặc Lam Y.”


Mặc Lam Y đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu, tỏ vẻ đáng thương.


Dù sao nàng cũng mang quang linh căn, khí chất trong trẻo, dễ khiến người ta sinh lòng thương xót.


Cuối cùng, sư thúc Nguyên Anh cũng không nỡ trách thêm, quay sang nhìn Cơ Vô Song, nghiêm mặt:


“Còn ngươi, chữ viết quá xấu! Xấu đến mức ta không tin đây là nét chữ của một tu sĩ. Trẻ con phàm nhân còn viết đẹp hơn ngươi!”


Cơ Vô Song mặt dày, chẳng hề xấu hổ, thản nhiên đáp:


“Đa tạ sư thúc khen ngợi.”


Sư thúc: “”


Ta khen ngươi hồi nào hả?


Ông hừ lạnh:


“Thôi, nhập môn đến đây chấm dứt. Các ngươi đều đạt yêu cầu, được tự chọn môn học sau này. Đừng chọn lớp của ta. Giải tán!”


Dứt lời, sư thúc phất tay một cái, thân ảnh biến mất, như thể phía sau có quỷ đuổi theo vậy.



Phần lớn ánh mắt đều đổ về phía Mặc Lam Y, trông như đang xem trò cười.


Trên đời cái gì cũng có hai mặt.


Mặc Lam Y sở hữu quang linh căn khiến đa phần người ta thích nàng, nhưng đồng thời cũng có kẻ chướng mắt.


“Ha, cứ tưởng nàng ta hiền lành lắm, hóa ra bụng dạ hẹp hòi. Chỉ cần ai học giỏi hơn một chút, liền bị nàng ta vu là gian lận.”


“Không sai, buồn cười thật.”


Mặc Lam Y đỏ hoe mắt, nhưng vì hỏa linh thạch, nàng vẫn nhanh chóng bước đến trước mặt Cơ Vô Song.


“Tiểu sư muội, ta không cố ý nghi ngờ ngươi. Ta chỉ sợ ngươi đi sai đường thôi. Người tu đạo chúng ta nhất định phải giữ tâm trong sáng, nếu không dễ sinh tâm ma trong tương lai.”


Cơ Vô Song “ồ” một tiếng, chợt phát hiện ánh mắt nàng kia luôn lén lút dừng trên bàn tay phải của mình.


Nàng muốn hỏa linh thạch?


Giờ thì Cơ Vô Song càng chắc chắn: Mặc Lam Y chính là con cưng của Thiên Đạo, là người mang đại vận khí.


Thứ gì nàng ta để ý, nhất định là vật quý giá.


Cơ Vô Song lập tức cất hỏa linh thạch vào không gian thạch, rồi mỉm cười:


“Đa tạ sư tỷ đã nhắc. Giờ ta mới biết hạng nhất có phần thưởng. Sư tỷ cũng biết linh căn của ta có vấn đề, ta không thể kiếm linh thạch, nên phần thưởng này rất quan trọng. À mà, tiếp theo là môn nào vậy?”


“À…?”


“Chẳng lẽ hôm nay chỉ có một lớp thôi?”


“Không, sau đó còn các lớp nhập môn của năm môn nghệ khác nữa.”


“Vậy thì tốt. Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta nhất định sẽ lấy hết tất cả phần thưởng.”


Mặc Lam Y tức đến mức cười gằn.



Trên đời sao lại có kẻ vừa dày mặt vừa tự tin đến thế?


Cứ tưởng nàng ta chỉ may mắn giành hạng nhất trong đan đạo, vì đan đạo nhập môn chỉ cần “học vẹt” là được.


Ai ngờ—


Trong cả trận đạo, phù đạo, khí đạo, ngự thú, dưỡng linh…


Cơ Vô Song lần lượt giành hạng nhất hết!


Ban đầu mọi người còn không phục, sau đó thì gần như muốn quỳ lạy nàng luôn.


Trong trận đạo, chỉ liếc một cái đã tìm ra trận nhãn, bình thản đi ra.


Trong phù đạo, nhớ rõ hàng trăm loại phù lục, còn đưa ra ý kiến cải tiến, khiến sư thúc Nguyên Anh khen không ngớt.


Trong khí đạo, nàng nhận diện tài liệu nhanh – chuẩn – gọn, lại còn chỉ ra công dụng và cách luyện chế.


Đến ngự thú, mấy con linh miêu nổi tiếng khó chiều, vừa thấy nàng liền lăn ra lộ bụng, miệng “meo meo” ngọt ngào không ngớt.


Dưỡng linh thì càng khỏi nói, nàng chuẩn xác đoán được loại, thuộc tính, niên hạn, dược hiệu của từng linh thực.


Đây còn là người sao?!


Thật sự là người ư?!


Chẳng trách tông chủ bất chấp mọi lời dị nghị, kiên quyết nhận nàng làm đệ tử thân truyền.


So với nàng, trí óc bọn họ chẳng khác gì đồ trang trí. Hu hu …


Cơ Vô Song chẳng hề có chút áy náy nào vì “bắt nạt trẻ con”, nàng thản nhiên gom hết phần thưởng vào túi, nhướng mày, cười như không cười nhìn Mặc Lam Y:


“Sư tỷ, tỷ thật tốt quá. Đa tạ nhé.”


Mặc Lam Y: “…”


Mẹ nó!


Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Truyện Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? Story Chương 12
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...