Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 833: Ngoại truyện – Mỹ nhân như ngọc 8
Từ sau khi Ôn Lư Dụ công khai tỏ tình trước mặt mọi người, để tránh điều tiếng, Đỗ sư gia lập tức dọn ra khỏi Ôn phủ ngay.
Phủ mới còn chưa tìm được, Ôn Lư Dụ ở trong viện buồn bực nhớ người, mặt dày dọn thẳng đến Cố phủ, ở ngay viện cũ của lão Kỳ, chỉ cách ta một bức tường.
Hắn vừa đến, ta nào còn thời gian để sầu thu thương nguyệt? Ngày nào cũng bị hắn lôi đi uống rượu, không thì cùng hắn nghe hát, cuộc sống về đêm phong phú vô cùng.
Tuy Cao mỹ nhân ta có gương mặt đẹp, xuất thân lại tốt, nhưng về độ được ưa chuộng ở chốn hoa nguyệt, vẫn không thể so được với hắn. Đám đào kép, tiểu quan, kỹ nữ, cứ hễ thấy hắn là như ong vỡ tổ, thi nhau lao vào.
Nghe đâu, bên đầu đông thành có một hoa khôi chỉ vì một đêm xuân tiêu với hắn mà phát bệnh tương tư, đến khách cũng không tiếp, chỉ chờ mong hắn tới.
Trong lòng ta luôn có một cái cân để đo nét mặt cử chỉ của nam nhân thiên hạ:
Ta như thế này là tuyệt phẩm, thiên hạ hiếm thấy;
Cố Trường Bình dung mạo hơn người, khí độ phi phàm, có thể chấm được chín lăm điểm;
Từ Thanh Sơn trẻ trung, thể lực tốt, tạm cho chín mươi điểm;
Còn Ôn Lư Dụ, trong mắt ta chỉ được tám mươi điểm, vừa đủ qua điểm sàn. Tính thêm tuổi tác của hắn thì chưa chắc còn được tám mươi điểm.
Già quá rồi.
Một kẻ thậm chí chưa qua điểm sàn như thế mà lại được nhiều nữ nhân mến mộ, thật khiến ta khó hiểu. Một đêm nọ, ta lén chạy đi hỏi Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình chỉ trả lời bốn chữ: “Bát diện linh lung.” (tám mặt tinh xảo ý nói khéo léo, biết đối nhân xử thế)
Ta lén theo dõi mấy hôm, hừ, quả nhiên là thế.
Tên khốn này gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ. Từ hàng thượng lưu đến hạng dân đen, ngay cả ăn mày ở cổng hắn cũng có thể tán gẫu được mấy câu, không hề ra vẻ quan cách.
Người ta thấy hắn hòa nhã dễ gần, tất nhiên ai cũng muốn thân thiết với hắn.
Ở đâu cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ vấp phải tảng đá là Đỗ sư gia. một cô nàng đứng tuổi nửa vời. Ôn Lư Dụ không cam lòng, ta cũng thấy tiếc thay cho hắn.
Vì vậy, ta quyết định cho Tiểu Thất theo dõi Đỗ sư gia vài ngày, xem thử ngày thường nàng ta sống ra sao, có hối hận chút nào không.
Tiểu Thất theo dõi mấy ngày, về báo cáo với vẻ ngượng ngập: “Gia à, mỗi sáng nàng ta thức dậy lại ra vườn sau dạo một vòng, ăn sáng xong thì đến nha môn. Từ nha môn về nhà, nàng dùng bữa tối cùng thị nữ, rồi vào phòng đọc sách, luyện chữ.”
“Ngày nào cũng thế à?”
“Ngày nào cũng thế!”
Thôi được rồi, xem ra Đỗ sư gia thực sự không cần đàn ông.
Nhưng mà…
Đêm dài lê thê, nàng ta không cô đơn sao? Không trống vắng sao? Không nhớ đến những tổn thương, đau khổ ngày trước à? Không muốn có người ủ ấm chăn đệm cho mình à?
Ta lại chạy đi hỏi Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình nhìn ta hồi lâu, hờ hững nói: “Một niệm chấp trước, vạn sự đều khổ. Một niệm buông bỏ, vạn sự thong dong.”
Lời này khá có lý. Nhưng ngẫm kỹ lại, ta cảm thấy hắn đang nói ta.
Ta đang trừng mắt nhìn hắn thì ngoài thư phòng vang lên tiếng Tề Lâm: “Gia, ta về rồi!”
Ta lập tức phá lên cười: “Gái gả đi như nước đổ đi, tên nhóc con này đột nhiên quay lại, chẳng lẽ bị A Man bỏ rồi?”
Cố Trường Bình dùng ngón tay dí vào trán ta, quay ra ngoài nói: “Vào đi!”
Rõ ràng Tề Lâm đã nghe thấy lời ta, liếc ta một cái đầy tức tối nhưng không dám nói gì: “Gia, nhà họ Tĩnh có chuyện rồi!”
Tân đế đăng cơ, thiên hạ đại xá.
Như Trần Xảo Xảo tuy tham tiền hại người nhưng lại cứu được nạn nhân, tất nhiên nằm trong danh sách đại xá.
Vừa được thả khỏi Cẩm Y vệ, nàng ta lập tức chạy đến Tĩnh phủ, tự xưng là ân nhân cứu mạng của Tĩnh đại gia, ngang nhiên yêu cầu được làm thiếp vào phủ.
Lục phu nhân căm ghét nàng ta thấu xương, sao có thể để vào cửa, lập tức ra lệnh đuổi đi.
Nào ngờ, ả đàn bà này quả thật có bản lĩnh. Nàng ta cố tình canh lúc Tĩnh Bảo đưa người cha đã phát điên của nàng ra ngoài du ngoạn, lao đầu vào xe ngựa, vừa va chạm vừa thê thảm gọi tên cha Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bình Chi vừa tỉnh táo đôi chút, nghe thấy là nàng ta lập tức phát bệnh lại, ôm lấy Trần Xảo Xảo sống chết không buông.
“Với tính cách chậm mà chắc của Thất gia, chắc chắn sẽ tạm thời đưa người đàn bà kia vào phủ để trấn an cha mình. Nhưng Lục phu nhân thì tuyệt đối không nhẫn nhịn được, chắc chắn muốn dứt điểm nhanh gọn!”
“Gia đoán hoàn toàn đúng.”
Tề Lâm thở dài: “Chỉ tiếc là con dao nhanh đó chưa chắc đã cắt nổi mớ rối rắm này!”
Cố Trường Bình: “Ba cô con gái nhà họ Tĩnh, cùng hai chàng rể phản ứng ra sao?”
Tề Lâm: “Hai chàng rể dẫu sao cũng là người ngoài, không dám lên tiếng; ba cô con gái thì đều muốn đuổi người ngay lập tức. Nhưng Tĩnh lão gia lại lấy cái chết ra ép, ngoài Trần Xảo Xảo ra, ông chẳng nhận ra ai khác. Thế nên mới khó xử!”
“Còn chưa cưới về mà đã dây dưa đủ chuyện phiền phức.” Ta trừng mắt nhìn Cố Trường Bình: “Theo ta thì cưới Tĩnh Thất về luôn đi, vợ chồng đóng cửa ở yên với nhau cho xong.”
“Dù đóng cửa lại thì chuyện cũng vẫn ở bên trong đó.” Cố Trường Bình nhíu mày: “Chuẩn bị xe, ta đến Tĩnh phủ một chuyến.”
“Ta cũng đi!”
Khóe miệng Cố Trường Bình bất giác cong lên, cười nhè nhẹ: “Tắc Thành, ngươi bây giờ có phần giống người thường hơn trước rồi đấy!”
“Vậy sao? Không đâu, ta chỉ muốn đến Tĩnh phủ hóng chuyện thôi!”
“Công tử duy nhất của phủ Trưởng công chúa mà cũng thích hóng chuyện từ bao giờ vậy?”
Ta: “…”
Cổng hông Tĩnh phủ, hai chiếc lồng đèn đỏ treo cao.
Ta theo Cố Trường Bình bước thẳng vào trong.
Trên đường đi, gia nhân hai bên đều cúi người hành lễ với chúng ta đầy kính trọng. Ta để ý sắc mặt bọn họ, ngoài tò mò ra còn có chút hưng phấn.
Hưng phấn gì chứ?
Chẳng phải là sắp có thêm một nam chủ nhân nữa hay sao?
Tĩnh Bảo nghe tin lập tức ra đón, còn cách mấy bước nàng đã chạy vội đến, dáng vẻ linh hoạt nhẹ nhàng như thiếu nữ mới lớn.
Ta thấy bước chân Cố Trường Bình khựng lại, ánh mắt dịu dàng còn hơn cả đêm thu: “Đừng chạy.”
“Sao chàng lại đến đây?” Nàng hỏi.
Khụ khụ khụ…
Ta không đợi hắn trả lời, cố ý ho mấy tiếng.
Gì thế, trong mắt nàng ngoài Cố Trường Bình ra thì không còn ai à?
“Mỹ nhân cũng tới rồi!” Tĩnh Bảo ôm trán, thở dài: “Đúng là chuyện tốt thì chẳng ai biết, chuyện xấu thì truyền khắp nơi.”
“Muốn truyền đến tai hắn, cần gì tới ngàn dặm?” Cố Trường Bình liếc ta một cái: “Hắn rảnh rỗi ở nhà không có việc, ta gọi hắn đi cùng thôi.”
Tĩnh Bảo cười với ta, lại quay sang hỏi Cố Trường Bình: “Dạo này chàng có uống thuốc đúng giờ không?”
“Hỏi mỹ nhân ấy, hắn ngày nào cũng giám sát ta!”
Gãy chân, lại trúng một mũi tên xuyên tim, cơ thể Cố Trường Bình đã suy nhược trầm trọng. Trước khi đi, lão Kỳ còn kê đơn thuốc điều dưỡng gần cả năm cho hắn.
Chuyện này Tĩnh Bảo để tâm hơn ai hết, còn bắt ta làm giám sát viên.
Ta có thể làm gì? Đành như bảo mẫu, bám sát hắn suốt ngày thôi.
Chính đường Tĩnh phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Ta vừa bước vào, tên nhãi Lục Hoài Kỳ lập tức cười toe toét với ta, không những thế còn nháy mắt một cái.
Ban ngày ban mặt mà còn bĩu môi trợn mắt, còn ra thể thống gì nữa?
Chưa hết chuyện vô phép.
Hắn chạy tới, túm lấy tay áo ta kéo ngồi xuống.
Ta định hất tay hắn ra, nhưng chính đường đông người, mà ta lại là con trai độc nhất của phủ Trưởng công chúa nên phải giữ thể diện!
“Tắc Thành, ngồi đây!”
Hắn nhường ghế thái sư của mình, còn tự mình lôi thêm cái ghế tròn ngồi sát bên cạnh ta.
Thái độ kính trọng đến vậy…
Thôi được rồi!
Ta tạm thời bỏ qua cái tội gọi tên tự của ta một cách vô phép của hắn!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng