Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 822: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 16

Nữ tử nọ búi tóc cao, cài trâm ngọc, đeo bộ xuyến vàng lay động theo bước chân, lông mày ánh mắt sinh đẹp tuyệt trần, tay còn xách một cái tay nải.

Ai vậy?

Tiền Tam Nhất nghiêng đầu liếc nhìn Thịnh Nhị, thấy nét mặt nàng cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Nữ tử đi đến gần, thi lễ với Thịnh Nhị: “Có phải… Thịnh Nhị gia không?”

Thịnh Nhị im lặng một lát: “Ngươi là ai?”

Nữ tử nhìn nàng, giọng nói mềm nhẹ: “Ta họ Lý, tên Trần Trần.”

“Ngươi tìm ta có việc gì?”

Tiền Tam Nhất nhận ra trong giọng Thịnh Nhị có chút run rẩy, không khỏi lại đưa mắt nhìn vị cô nương tên Lý Trần Trần kia.

Đúng lúc đó, Lý Trần Trần cũng nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Tiền Tam Nhất hơi cau mày.

Ánh mắt cô nương này quá mức quyến rũ, mang theo vẻ phong tình lẳng lơ, không giống xuất thân từ nhà lành.

Đang thầm cảnh giác thì Lý Trần Trần bỗng quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói: “Xin Nhị gia cứu lấy Diệp Chu ca!”

Tình cảnh này, không ai ngờ tới.

Lúc này Tiền Tam Nhất mới hiểu thì ra nàng ta là kẻ đã dụ dỗ Sào Diệp Chu bỏ trốn.

Mà giờ lại còn dám mặt dày tìm tới cửa?

Thịnh Nhị lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi tìm nhầm người rồi. Giữa ta và hắn nay đã không còn bất cứ quan hệ gì!”

“Nhị gia!”

Lý Trần Trần khóc không thành tiếng: “Diệp Chu ca chưa từng phụ lòng Nhị gia. Hôm đó ta ngất xỉu, bệnh tình nguy kịch, hắn vì muốn cứu ta nên mới phải bỏ nhà ra đi. Ta mắc bệnh tim, là bẩm sinh từ trong bụng mẹ, đại phu nói không sống nổi đến ba mươi.”

“Lý cô nương!”

Ánh mắt Thịnh Nhị tối như đêm sâu: “Những chuyện ấy không liên quan gì đến ta.”

Nhưng Lý Trần Trần vẫn cứ tiếp tục: “Diệp Chu ca nghe nói phía Bắc có một vị danh y có thể chữa khỏi bệnh này, bèn đưa ta đi tìm tiên sinh. Nhưng vị danh y đó ra giá hai mươi vạn lượng mới chịu ra tay. Diệp Chu ca hết cách, bèn… bèn… vì ta mà gia nhập Sát Mệnh Môn.”

Nàng khóc như hoa lê trong mưa, đáng thương vô cùng: “Nhị gia có thể không biết, Sát Mệnh Môn làm việc nhận tiền, lần này Diệp Chu ca thất bại, khiến người bỏ tiền đứng sau nổi giận, đã chi bạc thuê Sát Mệnh Môn g**t ch*t Diệp Chu ca.”

Thịnh Nhị nhìn hàng nước mắt chảy xuống gò má nàng ta: “Là Sào Diệp Chu sai ngươi tới?”

“Không!”

Lý Trần Trần vội lắc đầu: “Diệp Chu ca sợ liên lụy đến ta, đã đuổi ta đi rồi. Nhưng ta… ta không thể vong ân bội nghĩa mà khoanh tay đứng nhìn, nên mới đến đây cầu Nhị gia.”

Nàng đưa đôi tay thon dài ra, níu lấy vạt áo Thịnh Nhị.

“Nhị gia, ta và Diệp Chu ca sống bên nhau hai năm, vẫn luôn trong sạch. Hắn chưa từng đụng đến thân thể ta, trong lòng chỉ có một mình Nhị gia. Giờ Nhị gia thân phận cao quý, muốn giúp Diệp Chu ca thoát khỏi Sát Mệnh Môn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Lý Trần Trần khóc đến thở không ra hơi, môi run lẩy bẩy.

“Chỉ cần Nhị gia chịu ra tay, Trần Trần nguyện làm nô tỳ cho Nhị gia cả đời, mỗi ngày ăn chay niệm Phật, cầu Nhị gia sống lâu trăm tuổi.”

“Một kẻ không vong ân bội nghĩa, một kẻ có tình có nghĩa.” Tiền Tam Nhất vỗ tay cười nhạt: “Đúng là đôi huynh muội nghĩa nặng tựa non!”

Lý Trần Trần nghe xong thì quên cả khóc, ngẩng đầu nói: “Công tử à, chúng ta vốn xưng gọi huynh muội, hành xử cũng luôn giữ chừng mực, sao công tử lại châm chọc cay nghiệt như vậy?”

Châm chọc ngươi?

Cái mặt ngươi còn chưa đủ dày!

Tiền Tam Nhất cười khẩy: “Lý cô nương à, ta chỉ không chịu nổi ngươi cứ trái một câu Diệp Chu ca, phải một câu Diệp Chu ca.”

Đây chẳng phải cứa vào tim Nhị gia sao?

“Nhị gia!”

Lý Trần Trần th* d*c, nói như lâm vào tuyệt vọng: “Ta nói câu nào cũng là thật, nếu có nửa lời giả dối, trời đánh chết không toàn thây!”

“Dù sao thì ngươi cũng không sống nổi đến ba mươi, chết kiểu nào chẳng là ‘không toàn thây’.” Tiền Tam Nhất xen vào.

“Ngươi…”

Lý Trần Trần ôm ngực, đau đớn khôn xiết: “Nhị gia, Diệp Chu ca trong mơ vẫn gọi tên Nhị gia, dù ngài có hận ta cũng xin hãy nể tình thanh mai trúc mã mà thương xót…”

“Ngươi nói các người trong sạch, vậy sao lại biết cả trong mơ hắn gọi tên ai?”

Lý Trần Trần suýt thì ngất đi vì tức.

Đây là thể loại người gì thế?

Sao lại ngang ngược vô lý đến vậy!

“Tiền Tam Nhất!” Thịnh Nhị lạnh giọng quát.

Tiền Tam Nhất quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Nhị gia, ta vừa nói với ngươi điều gì?”

Thịnh Nhị nhìn hắn, từng chữ rõ ràng: “Ta biết chừng mực.”

Lời ngoài ý trong: chuyện này không liên quan gì đến ngươi!

Chớp mắt.

Tiền Tam Nhất chỉ cảm thấy ngực bị đè nặng, thở gấp, trong lòng chua xót, bèn hất tay áo, quay đầu bỏ đi.

Nhưng đi chưa đầy một lát, lại không nhịn được quay đầu nhìn lại, vừa hay thấy Thịnh Nhị đang đỡ Lý Trần Trần đứng dậy.

Hắn sững người một lát, rồi bất ngờ quay ngoắt lại, bước nhanh tới, kéo mạnh Thịnh Nhị qua một bên.

“Nhị gia, Sào Diệp Chu mất tích hai năm là vì nàng ta.”

“…”

“Ngàn dặm tìm danh y, cũng vì nàng ta!”

“…”

“Gia nhập gì mà Sát Mệnh Môn, cũng là vì nàng ta!”

“…”

“Giờ Sát Mệnh Môn muốn giết hắn, hắn đuổi nàng ta đi, vẫn là vì nàng ta!”

“…”

Tiền Tam Nhất nghiến răng, hạ giọng nói: “Nói đi nói lại, chẳng phải là trong lòng Sào Diệp Chu có nàng ta hay sao? Nhị gia đừng có hồ đồ!”

Sắc mặt Thịnh Nhị vẫn bình tĩnh: “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi!”

“Ta có thể đi chưa?”

“Ngươi…”

Yết hầu Tiền Tam Nhất run run, cuối cùng bị nỗi bất lực đánh bại, buông mắt cụp mi.

Cửa phòng bật mở “rầm” một tiếng.

Cao Mỹ Nhân hoảng hốt ngồi bật dậy trên giường, còn chưa kịp hỏi “ai đó”, đã thấy có người nằm xuống bên cạnh.

Má ơi!

Còn nguyên cả áo quần;

Má ơi!

Giày vẫn còn đi trong chân!

Cao Mỹ Nhân giận đến nổ phổi: “Tiền Tam Nhất, ngươi cút cho ta!”

“Mỹ Nhân, đừng đuổi ta, ta buồn quá.”

“…”

Cao Mỹ Nhân suýt cắn trúng lưỡi vì sợ.

Đây còn là xâu Tiền sao?

Cả dáng vẻ như cô dâu nhỏ bị ức h**p thế kia.

“Xảy ra chuyện gì?” y hỏi.

Tiền Tam Nhất ngẩn người nhìn l*n đ*nh màn, mãi mới trả lời một câu: “Không có gì, chỉ là muốn đến xem ngươi thôi.”

Cao Mỹ Nhân: … Má ơi, ta phát điên mất!

“Mỹ Nhân!”

Tiền Tam Nhất cười khổ: “Yêu một người, sao lại khó hơn làm quan vậy?”

Giận dữ, nghĩ ngợi vẩn vơ, thao thức suốt đêm, tinh thần kiệt quệ, chốc lát là thiên đường, chốc lát là địa ngục.

Cao Mỹ Nhân nhìn hắn, trong lòng tràn đầy thương cảm.

Không khó thì mới lạ, ai bảo ngươi lại đi thích đàn ông!

Tất cả là tại ta, kéo ngươi lệch hướng mất rồi!

Thịnh Phủ.

Cố Dịch đẩy cửa bước vào.

Cố Trường Bình không ngẩng đầu: “Lại có chuyện gì?”

Cố Dịch chỉ lên mái nhà: “Gia, Nhị gia đang uống rượu một mình trên mái, gia có muốn lên đó xem thử không?”

Cố Trường Bình buông bút, ngẩng đầu nhìn y chằm chằm: “Tiểu Dịch, đã đón Tề Lâm về chưa?”

“Cái đó… đã nói rồi, nhưng Tề Lâm bảo, dù gì gia cũng sớm muộn gì phải gả qua, chi bằng để y ở bên đó làm quen trước.”

“Thật sự không được thì ngươi cũng qua đó làm quen sớm đi.”

Cố Dịch: “…”

Cố Trường Bình không thèm để ý đến y nữa, trực tiếp đi đến sân Nhị gia, đứng lại, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Trước khi có Thất gia, trong lòng ta cũng từng có một người.”

“Rắc!”

Là tiếng ngói trên mái nhà vỡ ra.

“Không có gì đáng xấu hổ cả, Thất gia cũng biết. Cũng vì từng có người đó nên ta hiểu một đạo lý: Những thứ rơi trên đường, ta sẽ không cúi người nhặt lại.”


Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 822: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 16
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...