Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 818: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 12

Phía tây là một bãi cây nhỏ, mặt đất phủ đầy lá khô.

Tiền Tam Nhất dìu Thịnh Nhị ra sau gốc cây, vẫn thấy chưa yên tâm, bèn đảo mắt quan sát một vòng, rồi mới cúi đầu vội vã rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, mặt hắn đỏ bừng.

Trong lòng nghĩ thầm: Con nhóc này suốt ngày lăn lộn trong đám đàn ông, mỗi lần muốn đi tiểu cũng chẳng thèm tránh người ta, không sợ bị phát hiện chắc?

Thịnh Nhị đi tiểu xong, cố gắng buộc lại quần, rồi lảo đảo bước ra từ sau gốc cây.

Mới đi được mấy bước, sắc mặt nàng bỗng chốc thay đổi.

Có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ bên tay phải của nàng.

Nàng quay đầu lại.

Hà Dao Bá vác đại đao, nhe răng cười: “Ta nói rồi mà, làm gì có thằng con trai nào trắng trẻo thế này thì ra là một con đàn bà!”

Tim Tiền Tam Nhất co thắt dữ dội, máu nóng bốc thẳng lên đầu.

Hắn lập tức quay người, lảo đảo chạy tới đứng chắn trước mặt Thịnh Nhị, vừa dùng thân mình che chở nàng, vừa cười gượng: “Đại ca Hà, thật sự không cố ý giấu giếm ngươi đâu, ra ngoài đường giả trai thì an toàn hơn chút thôi.”

“Hiểu, hiểu mà!”

Hà Dao Bá vừa cười toe toét vừa bước tới gần, vươn đầu ra ngó Thịnh Nhị một cái, phấn khích xoa tay.

Phụ nữ, gã từng ngủ qua không ít;

Nhưng cô nương nhà quyền quý, gã còn chưa từng đụng đến.

Nghe nói loại đó khác phụ nữ bên ngoài, da trắng, người thơm, mềm mại như bông, hẳn là chơi rất thú vị!

“Tiểu huynh đệ!”

Hà Dao Bá cười hề hề: “Thế này đi, ta không cần gia sản vạn lượng gì nữa, ngươi đưa ta một vạn lượng, rồi để muội muội ngươi ngủ với ta một đêm, thế là xong.”

“Đại ca!”

Tiền Tam Nhất cố nặn ra nụ cười: “Có bạc rồi thì loại phụ nữ nào mà chẳng tìm được. Muội muội ta tướng mạo bình thường, vóc dáng cũng chẳng ra sao, ngươi nhìn xem, nàng còn bị một mũi tên cắm trên vai, chơi cũng chẳng đã gì. Hay là chúng ta vào kinh sớm đi, ta mời đại ca tới kỹ viện, chọn vài cô nương biết hầu hạ người.”

Dưới h* th*n Hà Dao Bá đã sớm phồng cứng, làm sao còn nhịn được.

Gã hất Tiền Tam Nhất sang một bên, cười d*m đ*ng: “Muội muội à, yên tâm, ca sẽ nhẹ tay, không làm muội đau đâu.”

Ánh mắt Thịnh Nhị vụt lên hàn quang, lùi vài bước, trong lòng tính toán xem có khả năng một chiêu giải quyết tên súc sinh này hay không.

Nhưng nàng lui một bước, tim Tiền Tam Nhất bỗng thắt lại.

Hắn nhào tới, chặn giữa hai người, bỗng “phịch” một tiếng quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Đại ca, đây là muội muội ruột của ta, xin đừng động vào nàng. Kỹ nữ trong lầu xanh cứ việc chọn, mười nàng tám nàng cũng không thành vấn đề.”

“Bọn chúng chơi chán hết rồi.” Hà Dao Bá híp mắt cười: “Nếu không nhờ ta, hai huynh muội các ngươi sớm đã mất mạng rồi, coi như báo đáp đi!”

“Đại ca, thực sự không được, muội ta còn phải lấy chồng!”

Hà Dao Bá mất kiên nhẫn, gằn giọng: “Cút sang một bên!”

Tiền Tam Nhất không những không tránh, trái lại còn đứng bật dậy: “Đại ca, ngươi không được đụng vào nàng.”

“Đ. mẹ ngươi!” Hà Dao Bá trợn mặt: “Ông đây mà giờ giết hai đứa chúng mày, mày làm được gì ông?”

“Không làm gì cả!” Tiền Tam Nhất rành rọt từng chữ: “Nhưng nếu ngươi dám đụng đến nàng, ngươi phải chết!”

Hà Dao Bá không chỉ từng giết người, ngay cả thịt người cũng từng nếm qua vài lần, bèn hừ một tiếng: “Ông đây còn không biết chữ ‘chết’ viết thế nào!”

Gã vừa nói, vừa vươn tay tóm lấy Tiền Tam Nhất.

Chân Tiền Tam Nhất rời khỏi mặt đất, cả người như con chim cút to bị nhấc bổng lên.

Hà Dao Bá cười khẩy, cúi đầu nói: “Chỉ với cái thân gà như mày, mà dám chống đối ông mày à…”

Chưa dứt lời, gã khựng lại giữa chừng.

Gã nhìn thấy gì?

Một đôi mắt dữ tợn, không chút sợ hãi, đầy sát khí.

Ánh mắt ấy, gã từng thấy qua trên những tên sát thủ hay thảo khấu giết người không chớp mắt, một kẻ thư sinh mà lại có ánh mắt ấy, thật buồn cười.

Hà Dao Bá hét lớn một tiếng, dùng sức ném người đi.

Tiền Tam Nhất đập lưng vào thân cây, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn.

Hắn cố gắng đứng dậy, răng cắn chặt môi đến bật máu, mùi tanh nồng lan ra, đôi mắt vốn hơi nheo bỗng mở to.

Hà Dao Bá chỉ thấy đối phương như con thú hoang lao về phía mình.

Hừ, gan cũng không nhỏ!

Theo bản năng, gã định túm cổ tên này, nhưng Tiền Tam Nhất không cho cơ hội. Hắn khụy gối, dao găm trong tay áo tuột xuống, đâm thẳng ra.

“Phập!”

Thời gian như ngừng lại trong thoáng chốc.

Hà Dao Bá cúi đầu, mắt mở trừng trừng.

Dao găm cắm thẳng vào bụng dưới, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống đám lá úa vàng.

“Á!”

Hà Dao Bá giận dữ gào lên, giơ nắm đấm to như đấu thóc định đập nát đầu Tiền Tam Nhất.

Ngay khoảnh khắc đó, Thịnh Nhị đã ra tay.

Nàng dùng hết sức rút mũi tên khỏi vai trái, máu bắn tung tóe, thân hình như tia chớp lướt sau lưng Hà Dao Bá, hai tay dồn toàn bộ sức lực, đẩy mạnh về phía trước.

Cổ Hà Dao Bá lạnh buốt, chưa kịp nhìn đã “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Mũi tên xuyên thẳng cổ họng.

Tiền Tam Nhất ngây người như hóa đá, đầu óc trống rỗng.

“Đỡ ta một tay!”

Tiếng quát của Thịnh Nhị kéo hắn về hiện thực. Lúc này nàng đã đứng không vững, máu từ vết thương ở vai trái thấm ướt toàn bộ áo ngoài.

“Xé vài dải vải, băng tạm lại cho ta.”

Giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Tiền Tam Nhất không thốt nên lời, đỡ nàng tựa vào gốc cây, bắt đầu cởi áo, đến tận lớp áo trong mỏng như tơ tằm mới chịu dừng.

Hắn không xé vải, mà dùng nguyên cả áo quấn vài vòng quanh vai nàng, rồi buộc chặt một nút.

Xong xuôi, hắn vội khoác lại áo ngoài, cúi người: “Lên đi, ta cõng ngươi chạy trốn!”

“Không kịp nữa rồi!”

Thịnh Nhị không trụ nổi nữa, bèn ngồi bệt xuống đất, khoanh chân lại: “Đưa dao găm cho ta!”

“Ngươi…” Tiền Tam Nhất mắt trợn to sắp rách cả mí.

“Mau!”

Tiền Tam Nhất lảo đảo chạy đến bên xác Hà Dao Bá, rút dao ra.

Vừa đưa cho Thịnh Nhị xong, chưa kịp nói gì, đám sơn tặc nghe động tĩnh đã ùa tới.

Bọn chúng trừng trừng nhìn xác Hà Dao Bá, rồi không tin nổi mà đưa mắt nhìn hai người.

“Đ. mẹ tụi mày!”

Một tên sơn tặc gào lên: “Ông đây tiễn tụi bây lên Tây Thiên!”

“Xem thằng nào dám!”

Tiền Tam Nhất nhanh tay nhặt thanh đao lớn của Hà Dao Bá, giơ ngang trước ngực, trong mắt hiện lên sự quyết tuyệt: “Thằng nào dám xông lên, ông đây liều mạng với tụi bây!”

Giọng hét của hắn vang vọng bên tai Thịnh Nhị, nhưng điều nàng thấy là đôi chân hắn đang run lẩy bẩy.

Nàng là kẻ chẳng đáng kể gì, đến cả tên cũng đặt qua loa, vào đến Sào gia bảo thì càng cúi đầu rụt cổ.

Sào Diệp Chu thích nàng, bởi vì luôn nhìn thấy nàng ngồi một mình, trông thật cô độc, khiến người ta sinh lòng thương xót.

Kẻ sống nhờ nhà người ta, còn tư cách gì mà tranh giành. Nàng luôn dè dặt lấy lòng từng người trong Sào gia bảo, cho dù có thiệt thòi cũng không dám oán.

Thế mà giờ đây…

Thịnh Nhị hít sâu một hơi, ép giọt lệ long lanh trong mắt quay trở lại, rồi dồn hết sức đứng dậy.

Nàng không nói lời nào, chỉ bước tới cạnh Tiền Tam Nhất, đoạt lấy đại đao trong tay hắn, rồi liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi, tránh sang một bên.”

Chữ cuối vừa dứt, Thịnh Nhị đã ra tay trước.

Đúng lúc đó, một bóng người lướt qua trước mắt nàng.

Bóng người kia vung đao trong tay, chỉ trong chớp mắt, mấy tên sơn tặc phía trước còn chưa kịp hét lên, đã ngã xuống từng tên.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt.

Thế nhưng trên gương mặt Thịnh Nhị không hề có chút vui mừng, chỉ thấy mí mắt mình nặng trĩu, nảy lên một cái mạnh mẽ.


Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 818: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 12
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...