Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 814: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 8
Trời vừa hửng sáng, Tiền Tam Nhất đột nhiên bật dậy như xác chết sống lại.
Ngẩng đầu lên, người kia đang nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Vẫn còn ở đây!
“Xác chết” ngửa ra phía sau, lại ngã phịch xuống.
“Nhị gia!”
Hắn l**m đôi môi khô nứt, nói: “Ta có mấy ý tưởng, ngươi có muốn nghe thử không?”
“Nói đi.”
“Chuyện ruộng đất này chắc chắn không chỉ có Hàn Gia thôn, biết đâu còn có thôn Trương Gia, thôn Lý Gia nữa. Một ti chức nhỏ xíu như Nông Canh Ti, huyện Dung Thành, e là không có gan lớn đến vậy.”
“Ý ngươi là?”
“Chắc chắn phía sau có kẻ chống lưng lớn hơn, biết đâu còn liên quan đến tận thành Tứ Cửu.”
Tiền Tam Nhất chống tay ngồi dậy.
“Á.”
Một đêm trôi qua, chân hắn chẳng những không đỡ mà còn đau hơn.
Quả nhiên tên lang băm tối qua đúng là đồ hạng bét!
“Đám người hôm qua không ngờ ngươi có mặt, bị ngươi đánh cho trở tay không kịp. Nhưng chuyện này hệ trọng, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Tiền Tam Nhất nhìn nàng, lại nói: “Nhị gia hôm qua nói sẽ nhờ thôn Hàn Gia cử người đưa chúng ta về, nhưng mấy người dân quê ấy không biết võ, nếu có chuyện…”
Ánh mắt Thịnh Nhị nhướng lên.
Tiền Tam Nhất vội vàng né ánh nhìn: “Họ đều là trụ cột trong nhà, tuy là dân đen nhưng mạng cũng là mạng, đừng để họ chết uổng.”
Nghe vậy, Thịnh Nhị nhìn hắn chăm chú, ánh mắt như không dám tin lời này lại có thể thốt ra từ miệng vị công tử nhà quyền quý, ăn cơm còn chê đũa người ta bẩn.
Phía sau gương mặt kia, thật sự còn ẩn giấu điều gì nữa?
“Nếu theo ý ngươi thì sao?” Nàng hỏi.
“Ý ta là, cứ để họ đưa ta và ngươi đến nha môn huyện Dung Thành, rồi thì quay về. Còn ngươi cứ đường đường chính chính lộ thân phận, sai huyện thái gia cử người hộ tống ta và ngươi về kinh.”
“Làm vậy thì…”
Thịnh Nhị trầm ngâm chốc lát: “Mọi hành tung của chúng ta sẽ nằm dưới mí mắt của người khác.”
“Là muốn để dưới mí mắt người ta!”
Tiền Tam Nhất nói tiếp: “Như vậy Đồng Bản sẽ được an toàn. Chỉ cần ba cuốn sổ ấy đến tay tiên sinh, người chắc chắn sẽ cử người đến tiếp ứng.”
Thịnh Nhị cau mày: “Từ đây tới lui, nhanh nhất cũng mất bốn năm ngày.”
“Ám sát Phủ Trấn Cẩm Y vệ, không phải chuyện người bình thường dám làm. Ban đầu bọn chúng sẽ dè chừng, một hai ngày đầu vẫn còn an toàn.”
Tiền Tam Nhất nói tiếp: “Khi thật sự trở mặt thì cũng phải là lúc sau. Chúng ta chỉ cần cầm cự ba ngày sau cùng, là có thể đợi được viện binh.”
“Ba ngày ấy cầm cự thế nào?”
Lông mày kiếm của Tiền Tam Nhất cụp xuống: “Ta chưa biết!”
Thịnh Nhị “ồ” một tiếng: “Chưa biết mà dám lấy mạng ra đánh cược?”
Tiền Tam Nhất lườm nàng một cái, bụng nghĩ: Ta chẳng phải còn chưa nghĩ ra đấy sao!
Trong phòng rơi vào yên lặng.
Hơi thở hai người nhè nhẹ hòa quyện vào nhau.
Ngay lúc Tiền Tam Nhất nghĩ Thịnh Nhị sắp nói ra hai chữ “không được”, nàng đột nhiên bật dậy, nói: “Làm theo lời ngươi.”
…
Thôn Hàn Gia chỉ có xe bò, lại là loại thô sơ nhất.
Dù đau chân, Tiền Tam Nhất cũng nhất quyết không để Thịnh Nhị cõng, thà mở miệng mượn gậy chống, lết lết leo lên xe bò.
Dân cả thôn, già trẻ lớn bé, đều ra tiễn, tiễn tận nửa dặm mới chịu dừng chân.
Rèm xe vừa hạ xuống.
Không khí trong xe bỗng trở nên ngượng ngùng.
Không gian quá nhỏ, gần đến mức nhìn rõ từng sợi lông mi đối diện.
Thịnh Nhị khoanh tay, dịch ra sát mép, nhắm mắt dưỡng thần, tạo cơ hội cho Tiền Tam Nhất thoải mái “nhìn lén”.
Để khỏi bị phát hiện, hắn còn nghĩ ra chiến thuật: Một lúc liếc một cái, rồi lại một lúc… lại liếc tiếp.
Ừm!
Tầm mắt và gu thẩm mỹ của ta, đúng là không tầm thường!
Nhưng khi hắn liếc sang lần nữa, cả người bỗng khựng lại.
Người đối diện không biết từ lúc nào đã mở mắt, đang nhìn hắn trừng trừng.
Tiền Tam Nhất chột dạ, quay mặt đi: “Sao không ngủ nữa?”
Thịnh Nhị nghiến răng, đáp không ăn nhập gì: “Tiền đại nhân, sao tai ngài lại đỏ thế kia?”
Tiền Tam Nhất xoa xoa cánh tay, cứng mồm chối: “Lạnh quá đấy!”
…
Xe bò đi chậm, chạng vạng tối mới đến huyện Dung Thành.
Vào nha môn, Thịnh Nhị đưa thẻ bài ra. Mã Huyện lệnh nghe tin nàng lại đến, vội vã bỏ sổ sách đang thu, tất tả ra đón.
“Cuối cùng cũng đợi được Nhị gia! Mau, đến tửu lâu đặt bàn, hôm nay phải uống vài chén với Nhị gia mới được!”
“Không cần phiền vậy.” Mặt Thịnh Nhị sắc nhạt nhòa, giọng càng nhạt hơn: “Có công vụ trong người, Mã đại nhân giúp ta hai chuyện.”
Mã đại nhân nở nụ cười nịnh nọt: “Đại nhân cứ phân phó.”
“Thứ nhất, nhường một viện trong phủ nha, đêm nay bọn ta sẽ ở lại. Thứ hai, chọn hai mươi nha dịch thân thủ tốt, sáng mai theo hộ tống bọn ta hồi kinh.”
Mã đại nhân khó hiểu: “‘Bọn ta’ là chỉ…?”
“Tiền đại nhân và ta.”
Ngoài phủ nha, Tiền Tam Nhất từ xe bò ló nửa người ra, vẫy tay với Mã đại nhân, tươi cười nói: “Đúng là có duyên mà, Mã đại nhân, chúng ta lại gặp rồi!”
Khóe mắt Mã đại nhân co giật mấy cái, gượng cười: “Tiền công tử về sớm vậy, sao không ở nhà ăn tết cùng người nhà?”
“Ta là nhớ ngài đấy!”
Tiền Tam Nhất nhảy lò cò xuống xe, quay lại buộc bọc đồ lên người.
Dường như chưa yên tâm, tay còn vỗ vỗ lên bọc hành lý.
“Được rồi, mấy người cứ về đi. Nhân tiện gửi lời đến lão chủ kho, chuyện này ta về kinh rồi sẽ xử lý thỏa đáng!”
Dứt lời, hắn chống gậy, lững thững bước tới trước mặt Mã đại nhân: “Nhị gia nhà ta còn quên một chuyện, chuẩn bị nước nóng, cơm nóng, thêm một bình rượu ngon.”
“Nhị gia nhà ngươi?”
Mã đại nhân quay đầu nhìn Thịnh Nhị. Nàng húng hắng ho một tiếng, thản nhiên nói: “Làm theo lời hắn đi.”
“Nhị gia, Tiền công tử, mời vào đại sảnh dùng trà, ta đi chuẩn bị ngay.” Mã đại nhân hấp tấp chạy đi.
…
Đại sảnh trong phủ nha rộng rãi, khí thế đường hoàng.
Ngại thân phận Cẩm Y vệ, đám nha dịch không ai dám lại gần, chỉ đứng canh ngoài viện.
Tiền Tam Nhất đảo mắt nhìn quanh, nghiêng người ghé sát tai Thịnh Nhị thì thầm: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bọn chúng tuyệt đối không dám ra tay ở đây. Đêm nay Nhị gia cứ ngủ ngon, ta canh đêm.”
Thịnh Nhị nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, ánh mắt lướt qua chân hắn.
“Ta không quen để người tàn tật đứng chắn trước mặt mình.”
“Ta thân tàn mà chí không tàn!”
Yết hầu Thịnh Nhị chuyển động, không lên tiếng.
“Ta đùa đấy.” Tiền Tam Nhất nghiêm mặt lại, nói: “Những ngày tới, còn phải trông cậy vào thân thủ Nhị gia, không nghỉ ngơi cho tốt là không được.”
Một lúc sau, Thịnh Nhị gật đầu.
…
Trong thư phòng.
Mã đại nhân nghiến răng, răng hàm sau cắn đến kêu lách cách.
“Một đám ngu xuẩn, tự dưng lại đi chọc vào họ Tiền, giờ thì hay rồi, rước cả Cẩm Y vệ đến, lại còn là một vị Phủ Trấn!”
“Hay là trực tiếp…” tâm phúc của y làm động tác cắt cổ.
“Đồ ngu!”
Mã đại nhân tức đến đen mặt: “Đây là địa bàn của ta mà dám giết Cẩm Y vệ? Ta có bao nhiêu cái mạng đủ để trên kia tra xuống?”
“Vậy thì…”
“Lập tức báo tin cho phủ Bảo Định, xin chỉ thị của bọn họ.”
“Rõ!”
“Khoan đã!”
“Đại nhân còn dặn gì?”
Mã đại nhân nheo mắt: “Phái người điều tra lai lịch của Thịnh Nhị, xem sau lưng nàng là ai chống đỡ.”
“Rõ!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng