Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 63: Bày bẫy độc
1@-
Tĩnh Bảo từ nhỏ đã được ba người chị nuôi lớn, chuyện gì cũng do ba chị tự tay làm, tình cảm sâu đậm lắm.
Tĩnh Nhược Tố bật cười bất lực: “Sao vẫn như hồi nhỏ, cứ động một chút lại đòi ôm thế hả?”
Tĩnh Bảo nịnh nọt: “Tại từ nhỏ muội đã thân với đại tỷ nhất mà!”
Tĩnh Nhược Tố quay đầu, bảo với A Man: “Muội nghe chưa, nếu nhị tỷ và tam tỷ cũng có mặt, nó đã chẳng nói vậy, lại sẽ bảo ba chị ai cũng tốt như nhau.”
A Man chỉ mỉm cười không nói.
Tĩnh Nhược Tố dặn: “Đi hâm lại mấy món trong hộp cơm mang lên, rồi nấu thêm bát nước gừng đường đỏ cho gia của muội. Mỗi ngày ba bữa, trông chừng cho muội ấy uống.”
A Man: “Vâng ạ!”
Bốn đĩa đồ ăn nhỏ tinh xảo, một bát canh cá chép nấu măng tươi, mùi thơm lan tỏa khiến Tĩnh Bảo cảm thấy đói bụng.
Uống hai bát canh nóng, cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới cũng dịu đi không ít.
Tĩnh Nhược Tố đợi nàng ăn xong rồi nghỉ ngơi, dặn dò A Man kỹ lưỡng từng chi tiết, mới lo lắng rời đi.
Tĩnh Bảo ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe tiếng tí tách giọt nước bên ngoài, hỏi ra mới biết trời đã đổ mưa.
Nàng bảo A Man thắp đèn, rồi sai Nguyên Cát lấy sách từ rương ra để bắt đầu học hành.
A Man thấy mặt gia mình vẫn còn tái nhợt, trong lòng xót xa, tự vào bếp nhỏ hâm nóng bát nước gừng đường đỏ đặc sệt.
Ánh trăng hắt xuống, bóng cây lay động.
Một bóng người lén lút rời khỏi sau gốc cây, men theo đường đến dãy nhà phía bắc dành cho người hầu, gõ cửa phòng nhà Chu ma ma.
“Ma ma, không lấy được bã thuốc. Con nha đầu A Man sai người hong khô rồi đốt sạch bã thuốc rồi.”
“Đốt rồi?”
Chu ma ma giật mình. Bà sống từng ấy năm, chỉ từng nghe người ta đổ bỏ bã thuốc, chưa từng thấy ai lại hong khô rồi đem đốt như thế.
“Còn gì nữa không?”
“A Man còn nấu cho Thất gia một bát nước đường gừng đỏ.”
Chu ma ma siết chặt tay trên mép bàn.
Loại nước này, đa phần chỉ dùng để trị cảm thông thường. Nhưng nếu chỉ là bị cảm, tại sao phải đốt bã thuốc?
Đốt đi, chẳng phải là sợ người khác nhìn thấy sao?
Tại sao lại sợ người ta thấy?
Chẳng lẽ... có điều gì mờ ám trong đó?
Đêm khuya, mưa dần tạnh.
Tại Cố phủ.
Cố Trường Bình cởi đại y, bước vào thư phòng. Người đàn ông trước giá sách quay người lại, quỳ gối hành lễ, là Cố Dịch.
Cố Trường Bình đỡ y dậy, đánh giá từ trên xuống dưới: “Gầy rồi.”
Kẻ đang bày rượu thức ăn bên cạnh là Tề Lâm nghe vậy thì bĩu môi ghen tị.
Cứ mỗi lần Cố Dịch đi làm nhiệm vụ trở về, gia đều nhận ra y gầy đi, đen đi, béo lên hay trắng ra. Còn mình ngày ngày kề cận bên gia thì chẳng bao giờ được gia để mắt.
Thiên vị rõ ràng!
Cố Dịch cười hề hề: “Lần này đi nhiều nơi quá.”
Cố Trường Bình nói: “Ngồi đi, vừa ăn vừa kể.”
Cố Dịch không khách sáo, vén áo ngồi xuống, ăn vài miếng rồi mới nói: “Gia, chuyến này tiểu nhân đến phủ Thái Nguyên điều tra chuyện của Lục gia, thu được nhiều manh mối.”
Cố Lục gia là kẻ nổi tiếng khắp kinh thành vì sở thích long dương, một tên ph*ng đ*ng khét tiếng.
Năm xưa đại họa của nhà họ Cố bắt nguồn từ người này, nên Cố Trường Bình mới sai Cố Dịch âm thầm đến Thái Nguyên điều tra sự thật.
Cố Trường Bình ung dung nhấp rượu, mặt không lộ chút nôn nóng nào.
“Gia?” Cố Dịch ngạc nhiên.
Hôm giao nhiệm vụ, gia sốt ruột đến thế, giờ y vất vả trở về, mang theo tin tức, sao gia lại bình thản vậy?
Cố Dịch không biết rằng, vị gia bây giờ... đã không phải là người trước kia nữa.
Chuyện của Lục gia, Cố Trường Bình biết rõ như lòng bàn tay.
Lục gia thích nam nhân là thật, sống buông thả cũng không sai, nhưng với cậu thư sinh kia, y lại thật lòng yêu thương.
Chính vì yêu nên không muốn ép buộc. Y nhẫn nhịn từng chút, cẩn thận từng việc, chỉ thiếu điều nâng người kia trong lòng bàn tay. Lục gia thậm chí đã quyết tâm sống cùng hắn cả đời.
Nào ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy được sắp đặt từ trước.
Có người đã dùng mạng sống của cả gia đình cậu thư sinh để uy h**p, bắt ép cậu quyến rũ Lục gia, nhưng lại không cho gần gũi, khiến Lục gia ngày càng say mê, mê muội.
Cái chết của cậu thư sinh cũng là kế hoạch định sẵn.
Bọn họ lén bỏ thuốc cho Lục gia, mà người bị phê thuốc thì không biết nặng nhẹ. Sau cuộc hoan lạc, lúc Lục gia còn đang ngủ say, bọn họ làm cho cậu thư sinh mê man rồi treo cổ lên cây cong kia.
Mảnh thư tuyệt mệnh trong lòng cậu thư sinh cũng là bị ép viết ra.
Lục gia tỉnh dậy, chẳng thể ngờ điều chờ đợi y lại là tin người kia đã chết. Trong cơn tuyệt vọng, y nhận hết mọi tội lỗi về mình.
Đó là khởi đầu cho bi kịch khiến nhà họ Cố sụp đổ.
Cố Dịch thuật lại toàn bộ, uống một hớp rượu, phẫn nộ nói: “Gia, không biết là kẻ nào lại ác độc đến mức bày ra bẫy rập như vậy để Lục gia rơi vào.”
Cố Trường Bình buông chén rượu, bước ra sân, ngẩng đầu nhìn tầng mây mù xám xịt, cười nhạt.
Người bày mưu có hai: một là Thủ phụ đương triều Tào Minh Khang, người kia là kẻ đang ngồi trên long ỷ.
Một người trong sáng, một người trong tối; một ở phía trước, một ở phía sau; một tung, một hứng cùng nhau giăng thiên la địa võng chỉ để nhổ tận gốc nhà họ Cố.
Tào Minh Khang cũng vì hoàn thành đại sự này thay Hoàng đế mà từ một lang trung nho nhỏ của Hình Bộ leo lên làm Thủ phụ đương triều.
Điều khiến Cố Trường Bình đau như dao cắt là kiếp trước, hắn vẫn cứ bị bịt mắt, suốt đời coi Tào Minh Khang là thầy, là ân nhân.
Ngay cả sau khi Thái tử đăng cơ, có ý muốn đưa Tào Minh Khang thành một “nhà họ Cố thứ hai” hắn vẫn một mực dốc sức bảo vệ ông ta.
Thật đáng thương, nửa đời nhận giặc làm cha, đến khi rơi vào cảnh tù đày mới hiểu ra sự thật. Bi ai, nực cười biết bao!
Cố Trường Bình quay lại, vẻ đau thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Hắn dịu giọng nói: “Chuyện này ta đã biết, ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Biết rồi?
Cố Dịch đang định hỏi thêm, thì bị một bàn tay ấn mạnh lên vai, những lời sắp tuôn ra cũng bị chặn lại.
Tề Lâm nháy mắt: “Nghe lời gia, nghỉ ngơi trước đi!”
Cố Dịch hất tay hắn ra, hành lễ lui xuống.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, y ngoái đầu nhìn bóng lưng của gia, trong lòng chợt thấy chua xót. Ba tháng không gặp, gia cũng gầy đi rồi...
Ra đến sân, từ xa y trông thấy Xuân Họa xách hộp cơm đi tới, bèn nhíu mày. Xuân Họa đến gần, hành lễ rồi bước vào viện.
Dưới mái hiên, Cố Trường Bình cũng trông thấy, bèn thu lại thần sắc, lạnh nhạt hỏi: “Nửa đêm rồi, đến làm gì?”
Xuân Họa cười duyên: “Nô tỳ mang ít đồ ăn khuya cho gia, đều là món thanh đạm, có thể giải ngấy.”
Cố Trường Bình rũ mắt, thản nhiên bảo: “Đưa cho Tề Lâm, ngươi lui xuống nghỉ đi.”
Xuân Họa dịu dàng như nước: “Tề Lâm tay chân vụng về, hay để nô tỳ hầu hạ gia dùng mấy miếng?”
“Ra ngoài!”
Giọng Cố Trường Bình nghiêm khắc, Xuân Họa hoảng hốt, tay buông lỏng làm rơi hộp thức ăn, khóc lóc chạy đi.
Tề Lâm đứng bên sững sờ cả người.
Xuân Họa có tâm tư gì đối với gia, người trong phủ ai cũng rõ. Tuy gia chưa từng đáp lại, nhưng ai nấy đều cho rằng chỉ cần Cát phu nhân còn đó, Xuân Họa sớm muộn gì cũng sẽ thành người của gia.
Vậy mà giờ, gia thậm chí chẳng nể mặt Cát thị nữa...
Nếu tai hắn không có vấn đề gì, thì chỉ có thể là... gia đã thay đổi.
Mà nguyên nhân của sự thay đổi này...
Chẳng lẽ... có liên quan đến Thất gia Tĩnh phủ?
Nghĩ đến đây, lưng Tề Lâm lạnh toát, rợn cả tóc gáy.
Mẹ ơi... lẽ nào gia thật sự... không thích nữ nhân?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chính phòng.
Tĩnh Bảo bịt mũi, ừng ực uống xong thuốc.
A Man bưng nước súc miệng lên, Nguyên Cát dâng mứt ngọt. Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vẫn là ở nhà thích hơn!”
Tĩnh Nhược Tố ngồi ở đầu giường, chau mày nói: “Lần đầu con gái gặp nguyệt sự rất quan trọng, điều dưỡng tốt sau này mới không đau; nếu điều dưỡng không khéo, sẽ thành đau bụng kinh. Ba ngày tới cứ nghỉ ngơi ở nhà, uống thuốc đúng giờ, đừng đi đâu cả. Sức khỏe quan trọng hơn việc đọc sách.”
Tĩnh Bảo bỗng dưng đỏ hoe mắt, nhào vào lòng đại tỷ.
Lòng đại tỷ quả thật ấm áp biết bao.
Tĩnh Bảo từ nhỏ đã được ba người chị nuôi lớn, chuyện gì cũng do ba chị tự tay làm, tình cảm sâu đậm lắm.
Tĩnh Nhược Tố bật cười bất lực: “Sao vẫn như hồi nhỏ, cứ động một chút lại đòi ôm thế hả?”
Tĩnh Bảo nịnh nọt: “Tại từ nhỏ muội đã thân với đại tỷ nhất mà!”
Tĩnh Nhược Tố quay đầu, bảo với A Man: “Muội nghe chưa, nếu nhị tỷ và tam tỷ cũng có mặt, nó đã chẳng nói vậy, lại sẽ bảo ba chị ai cũng tốt như nhau.”
A Man chỉ mỉm cười không nói.
Tĩnh Nhược Tố dặn: “Đi hâm lại mấy món trong hộp cơm mang lên, rồi nấu thêm bát nước gừng đường đỏ cho gia của muội. Mỗi ngày ba bữa, trông chừng cho muội ấy uống.”
A Man: “Vâng ạ!”
Bốn đĩa đồ ăn nhỏ tinh xảo, một bát canh cá chép nấu măng tươi, mùi thơm lan tỏa khiến Tĩnh Bảo cảm thấy đói bụng.
Uống hai bát canh nóng, cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới cũng dịu đi không ít.
Tĩnh Nhược Tố đợi nàng ăn xong rồi nghỉ ngơi, dặn dò A Man kỹ lưỡng từng chi tiết, mới lo lắng rời đi.
Tĩnh Bảo ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe tiếng tí tách giọt nước bên ngoài, hỏi ra mới biết trời đã đổ mưa.
Nàng bảo A Man thắp đèn, rồi sai Nguyên Cát lấy sách từ rương ra để bắt đầu học hành.
A Man thấy mặt gia mình vẫn còn tái nhợt, trong lòng xót xa, tự vào bếp nhỏ hâm nóng bát nước gừng đường đỏ đặc sệt.
Ánh trăng hắt xuống, bóng cây lay động.
Một bóng người lén lút rời khỏi sau gốc cây, men theo đường đến dãy nhà phía bắc dành cho người hầu, gõ cửa phòng nhà Chu ma ma.
“Ma ma, không lấy được bã thuốc. Con nha đầu A Man sai người hong khô rồi đốt sạch bã thuốc rồi.”
“Đốt rồi?”
Chu ma ma giật mình. Bà sống từng ấy năm, chỉ từng nghe người ta đổ bỏ bã thuốc, chưa từng thấy ai lại hong khô rồi đem đốt như thế.
“Còn gì nữa không?”
“A Man còn nấu cho Thất gia một bát nước đường gừng đỏ.”
Chu ma ma siết chặt tay trên mép bàn.
Loại nước này, đa phần chỉ dùng để trị cảm thông thường. Nhưng nếu chỉ là bị cảm, tại sao phải đốt bã thuốc?
Đốt đi, chẳng phải là sợ người khác nhìn thấy sao?
Tại sao lại sợ người ta thấy?
Chẳng lẽ... có điều gì mờ ám trong đó?
Đêm khuya, mưa dần tạnh.
Tại Cố phủ.
Cố Trường Bình cởi đại y, bước vào thư phòng. Người đàn ông trước giá sách quay người lại, quỳ gối hành lễ, là Cố Dịch.
Cố Trường Bình đỡ y dậy, đánh giá từ trên xuống dưới: “Gầy rồi.”
Kẻ đang bày rượu thức ăn bên cạnh là Tề Lâm nghe vậy thì bĩu môi ghen tị.
Cứ mỗi lần Cố Dịch đi làm nhiệm vụ trở về, gia đều nhận ra y gầy đi, đen đi, béo lên hay trắng ra. Còn mình ngày ngày kề cận bên gia thì chẳng bao giờ được gia để mắt.
Thiên vị rõ ràng!
Cố Dịch cười hề hề: “Lần này đi nhiều nơi quá.”
Cố Trường Bình nói: “Ngồi đi, vừa ăn vừa kể.”
Cố Dịch không khách sáo, vén áo ngồi xuống, ăn vài miếng rồi mới nói: “Gia, chuyến này tiểu nhân đến phủ Thái Nguyên điều tra chuyện của Lục gia, thu được nhiều manh mối.”
Cố Lục gia là kẻ nổi tiếng khắp kinh thành vì sở thích long dương, một tên ph*ng đ*ng khét tiếng.
Năm xưa đại họa của nhà họ Cố bắt nguồn từ người này, nên Cố Trường Bình mới sai Cố Dịch âm thầm đến Thái Nguyên điều tra sự thật.
Cố Trường Bình ung dung nhấp rượu, mặt không lộ chút nôn nóng nào.
“Gia?” Cố Dịch ngạc nhiên.
Hôm giao nhiệm vụ, gia sốt ruột đến thế, giờ y vất vả trở về, mang theo tin tức, sao gia lại bình thản vậy?
Cố Dịch không biết rằng, vị gia bây giờ... đã không phải là người trước kia nữa.
Chuyện của Lục gia, Cố Trường Bình biết rõ như lòng bàn tay.
Lục gia thích nam nhân là thật, sống buông thả cũng không sai, nhưng với cậu thư sinh kia, y lại thật lòng yêu thương.
Chính vì yêu nên không muốn ép buộc. Y nhẫn nhịn từng chút, cẩn thận từng việc, chỉ thiếu điều nâng người kia trong lòng bàn tay. Lục gia thậm chí đã quyết tâm sống cùng hắn cả đời.
Nào ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy được sắp đặt từ trước.
Có người đã dùng mạng sống của cả gia đình cậu thư sinh để uy h**p, bắt ép cậu quyến rũ Lục gia, nhưng lại không cho gần gũi, khiến Lục gia ngày càng say mê, mê muội.
Cái chết của cậu thư sinh cũng là kế hoạch định sẵn.
Bọn họ lén bỏ thuốc cho Lục gia, mà người bị phê thuốc thì không biết nặng nhẹ. Sau cuộc hoan lạc, lúc Lục gia còn đang ngủ say, bọn họ làm cho cậu thư sinh mê man rồi treo cổ lên cây cong kia.
Mảnh thư tuyệt mệnh trong lòng cậu thư sinh cũng là bị ép viết ra.
Lục gia tỉnh dậy, chẳng thể ngờ điều chờ đợi y lại là tin người kia đã chết. Trong cơn tuyệt vọng, y nhận hết mọi tội lỗi về mình.
Đó là khởi đầu cho bi kịch khiến nhà họ Cố sụp đổ.
Cố Dịch thuật lại toàn bộ, uống một hớp rượu, phẫn nộ nói: “Gia, không biết là kẻ nào lại ác độc đến mức bày ra bẫy rập như vậy để Lục gia rơi vào.”
Cố Trường Bình buông chén rượu, bước ra sân, ngẩng đầu nhìn tầng mây mù xám xịt, cười nhạt.
Người bày mưu có hai: một là Thủ phụ đương triều Tào Minh Khang, người kia là kẻ đang ngồi trên long ỷ.
Một người trong sáng, một người trong tối; một ở phía trước, một ở phía sau; một tung, một hứng cùng nhau giăng thiên la địa võng chỉ để nhổ tận gốc nhà họ Cố.
Tào Minh Khang cũng vì hoàn thành đại sự này thay Hoàng đế mà từ một lang trung nho nhỏ của Hình Bộ leo lên làm Thủ phụ đương triều.
Điều khiến Cố Trường Bình đau như dao cắt là kiếp trước, hắn vẫn cứ bị bịt mắt, suốt đời coi Tào Minh Khang là thầy, là ân nhân.
Ngay cả sau khi Thái tử đăng cơ, có ý muốn đưa Tào Minh Khang thành một “nhà họ Cố thứ hai” hắn vẫn một mực dốc sức bảo vệ ông ta.
Thật đáng thương, nửa đời nhận giặc làm cha, đến khi rơi vào cảnh tù đày mới hiểu ra sự thật. Bi ai, nực cười biết bao!
Cố Trường Bình quay lại, vẻ đau thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Hắn dịu giọng nói: “Chuyện này ta đã biết, ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Biết rồi?
Cố Dịch đang định hỏi thêm, thì bị một bàn tay ấn mạnh lên vai, những lời sắp tuôn ra cũng bị chặn lại.
Tề Lâm nháy mắt: “Nghe lời gia, nghỉ ngơi trước đi!”
Cố Dịch hất tay hắn ra, hành lễ lui xuống.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, y ngoái đầu nhìn bóng lưng của gia, trong lòng chợt thấy chua xót. Ba tháng không gặp, gia cũng gầy đi rồi...
Ra đến sân, từ xa y trông thấy Xuân Họa xách hộp cơm đi tới, bèn nhíu mày. Xuân Họa đến gần, hành lễ rồi bước vào viện.
Dưới mái hiên, Cố Trường Bình cũng trông thấy, bèn thu lại thần sắc, lạnh nhạt hỏi: “Nửa đêm rồi, đến làm gì?”
Xuân Họa cười duyên: “Nô tỳ mang ít đồ ăn khuya cho gia, đều là món thanh đạm, có thể giải ngấy.”
Cố Trường Bình rũ mắt, thản nhiên bảo: “Đưa cho Tề Lâm, ngươi lui xuống nghỉ đi.”
Xuân Họa dịu dàng như nước: “Tề Lâm tay chân vụng về, hay để nô tỳ hầu hạ gia dùng mấy miếng?”
“Ra ngoài!”
Giọng Cố Trường Bình nghiêm khắc, Xuân Họa hoảng hốt, tay buông lỏng làm rơi hộp thức ăn, khóc lóc chạy đi.
Tề Lâm đứng bên sững sờ cả người.
Xuân Họa có tâm tư gì đối với gia, người trong phủ ai cũng rõ. Tuy gia chưa từng đáp lại, nhưng ai nấy đều cho rằng chỉ cần Cát phu nhân còn đó, Xuân Họa sớm muộn gì cũng sẽ thành người của gia.
Vậy mà giờ, gia thậm chí chẳng nể mặt Cát thị nữa...
Nếu tai hắn không có vấn đề gì, thì chỉ có thể là... gia đã thay đổi.
Mà nguyên nhân của sự thay đổi này...
Chẳng lẽ... có liên quan đến Thất gia Tĩnh phủ?
Nghĩ đến đây, lưng Tề Lâm lạnh toát, rợn cả tóc gáy.
Mẹ ơi... lẽ nào gia thật sự... không thích nữ nhân?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 63: Bày bẫy độc
10.0/10 từ 22 lượt.