Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 59: Thi Đá bóng

1@-

 

Hai vợ chồng thổi tắt đèn, cùng chui vào chăn ngủ.

Ngô Thành Cương vừa cảm kích sự độ lượng của vợ, vừa đưa tay to xoa nhẹ bụng dưới của nàng, tỏ ý lấy lòng.

Tĩnh Nhược Tố nằm cứng đờ, không nhúc nhích, nét mặt và ánh mắt đều lạnh lẽo.

Trên đời này còn con mèo nào không ăn vụng sao?

Chỉ e là... không có!

Nước mắt từ khóe mắt nàng chậm rãi tràn ra, im lặng rơi xuống gối. Bên tai đã vang lên tiếng ngáy khe của chồng.

Ngày hôm sau, buổi chiều.

Ngô Thành Cương dẫn người vào nhà, Tĩnh Nhược Tố vừa nhìn thấy cô gái kia lập tức giật mình.

Yêu mị quá!

Tĩnh Nhược Tố vẫn giữ dáng vẻ mệnh phụ lớn, không để nàng ta đứng dậy, chỉ ngẩng đầu hỏi Ngô Thành Cương: “Người từ đâu ra vậy?”

Ngô Thành Cương vẫn còn chột dạ, đáp lí nhí: “Là mua từ gánh hát Khánh Dư Ban.”

Khánh Dư Ban là gánh hát nổi tiếng ở kinh thành, thường hát ở các phủ đệ quyền quý. E là hắn đã tòm tem khi đi ăn nhậu nghe hát ở đâu đó.

Tĩnh Nhược Tố lạnh giọng hỏi: “Tên là gì? Học vai gì?”

“Tên là Lưu Niên, học vai Thanh y, chưa từng lên sân khấu, chỉ mới bưng trà rót nước ở hậu đài.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn mười lăm.”

Tĩnh Nhược Tố âm thầm hit sâu một hơi.

Ngô Thành Cương năm nay hai mươi sáu, cách nhau đúng mười một tuổi. Mèo ăn vụng cũng toàn chọn đồ tươi mới, đồ cũ không thèm đụng tới.

Nàng giữ vẻ điềm tĩnh: “Người đâu, dẫn Lưu Niên cô nương xuống dưới học quy củ, khi nào học xong rồi, mới cho vào thư phòng hầu hạ gia.”

Lưu Niên được bà quản sự đưa đi, trước khi đi còn nũng nịu gọi một tiếng “Gia~”.

Khóe môi Ngô Thành Cương cong lên, nhưng vì có chính thất ở đây, không dám để lộ quá nhiều, chỉ khoát tay ra hiệu nàng ta cứ yên tâm đi.

Tĩnh Nhược Tố lạnh lùng quan sát, trong lòng hận đến nghiến răng, lạnh giọng nói: “Nói trước cho rõ, chuyện này không phải ta nói là được, còn phải được cha mẹ đồng ý.”

“Phải, phải!” Ngô Thành Cương đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, miệng đồng ý nhưng tâm trí không ở đây.

Tĩnh Nhược Tố càng nhìn càng chướng mắt, dứt khoát đuổi hắn đi.

Hắn vừa đi, nàng lập tức gọi Vân Bích và mấy người thân tín đến, dặn dò bọn họ để mắt nhiều hơn. Đồng thời cũng phái người đến Khánh Dư Ban ngầm điều tra.

Nhà lớn muốn nạp thiếp, cũng không thể tùy tiện. Ít nhất thân phận phải trong sạch, đó là quy củ.

Nàng cứ cảm thấy Lưu Niên kia quá yêu mị, không giống người đứng đắn.

*

Ở Quốc Tử Giám, ngoài môn văn còn có cả môn võ.

Hôm nay đến lượt các giám sinh ở Chính Nghĩa Đường học.

Tĩnh Bảo không sợ cưỡi ngựa. Trước kia vì kiêu kỳ, sợ da non bên trong đùi bị trầy, chứ thật ra nếu cố thì nàng vẫn có thể phi vài vòng.

Nhưng bắn cung với đá bóng thì khó hơn.

Sức lực giữa đàn ông và đàn bà vốn chênh lệch rất lớn.

Tĩnh Bảo nhìn lại thân hình nho nhỏ của mình, thầm nghĩ nếu va chạm thì mình chắc chắn sẽ bị hất văng ra ngoài mất.

Thân thể không bằng, thì dùng đầu óc.

Tĩnh Bảo bước đến trước mặt tiên sinh, cung kính hành lễ, sau đó khàng nói: “Thưa tiên sinh, hôm nay con cảm thấy trong người không được khỏe, muốn xin nghỉ một buổi.”

Tiên sinh là Sư Phong Quang, võ quan phẩm cấp lục phẩm.

Ông nhìn Tĩnh Bảo một cái, lạnh giọng cười khẩy: “Được thôi, đi xin Cố Trường Bình ký tên.”

Tĩnh Bảo rùng mình một cái, vội nói: “Dạ… thôi ạ.”

“Thế mới phải! Vào trường thi là ba ngày ba đêm, đâu phải chơi. Biết bao người chết gục trong trường thi rồi, vào bằng chân, ra bằng cáng đấy!”

Tĩnh Bảo: “…”

Lúc này, Cao công tử phe phẩy quạt đi tới, chẳng buồn gọi tiếng “tiên sinh” nói ngay: “Ta muốn xin nghỉ.”

Sư Phong Quang vừa thấy người đến, lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Cao công tử, vậy phải có lý do chứ!”

“Sợ nắng.”

“Hôm nay nắng đúng là gắt thật. Cao công tử cứ nghỉ ngơi trong bóng râm nhé, đừng chạy lung tung!”

Nói xong, ông quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt u oán của Tĩnh Bảo đang nhìn mình, mặt tỉnh bơ nói: “Nhìn gì? Người ta không cần đi thi, chẳng lẽ ngươi cũng không cần?”

“Ta…”

Ta cần chứ!

Tĩnh Bảo âm thầm oán thán, rầu rĩ đứng lùi xuống cuối hàng.

Sư Phong Quang hít sâu một hơi, hô to: “Trước tiên chạy quanh sân hai vòng khởi động! Muốn thi trạng nguyên thì phải rèn thể lực trước!”

Một hiệu lệnh vang lên, đám văn sinh bắt đầu chạy bộ.

Lúc này, võ sinh từ ngoài sân ào ào tiến vào.

Từ xa, Từ Thanh Sơn lập tức thấy Cao công tử đang lười biếng ngồi dưới tán cây. Trông cái điệu bộ mà thấy ngứa mắt.

Tiếp đến là thấy “tên ẻo lả” đang lết thết ở cuối hàng, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.

Huấn luyện viên võ tướng là Vương Bảo Sinh đi đến trước mặt Sư Phong Quang: “Sao nào? Thi một trận đá bóng chứ?”

“Gì đây, muốn khiêu khích à?” Sư Phong Quang cười nhạt.

Vương Bảo Sinh cười trả lời: “Không phải khiêu khích, mà là để võ sinh tìm lại tự tin trên người văn sinh. Các ngươi cho mười hai người ra sân, bọn ta chỉ sáu, xem ai thắng!”

Sư Phong Quang thầm nghĩ, đá bóng là trò chơi thiên về số đông. Người càng đông, càng dễ quấn lấy đối phương khiến họ không kịp phản ứng.

“Được thôi!”

Chạy hai vòng xong, Sư Phong Quang bắt đầu chọn đội. Chỉ tay điểm danh mười hai người, trong đó có cả Tĩnh Bảo.

Sư Phong Quang tính toán rất kỹ, chọn vài người mặt mũi tuấn tú, để võ sinh nhìn còn thấy xót xa, biết đâu nể tay nhẹ chân.

Hiệu lệnh vang lên.

Trận đấu bắt đầu.

Tĩnh Bảo biết mình không giỏi tranh bóng, bèn chọn làm hậu vệ, tiện thể tìm cơ hội trốn tránh.

Nàng đứng gần khung thành, bày thế thủ.

Từ Thanh Sơn thấy nàng trong đám đông, thấy nàng lom khom người, cong lưng, lắc trái lắc phải nhìn thì ra vẻ nghiêm túc…

Nhưng…

Sao lại ưỡn mông cao thế kia?

Không mỏi à?

Một tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Từ Thanh Sơn giành được bóng, dẫn đầu xông lên, đụng ngã vài văn sinh, lao thẳng về phía Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo nhìn thấy khí thế đó, lập tức muốn bỏ chạy.

Dữ quá!

Nàng nghĩ, dù sao văn sinh cũng thua chắc rồi, chi bằng nhường đường cho hắn đi thẳng luôn.

Nào ngờ nàng vừa né, Từ Thanh Sơn cũng dẫn bóng né theo.

Chẳng lẽ hắn nhằm vào nàng?

“Tĩnh Bảo, chặn hắn lại!”

“Chặn hắn!”

“Còn đứng đó làm gì, xông lên!”

“Ê ê ê, đừng có lùi lại!”

Bọn văn sinh nóng ruột giậm chân liên tục, Tĩnh Bảo cũng sốt ruột giậm chân: “Xông cái gì? Lấy gì mà xông?”

Võ sinh thấy cảnh tượng đó, bèn ồn ào trêu chọc: “Chỉ có ôm chặt lấy mới cản nổi!”

“Không chỉ ôm, còn phải quấn lấy chân nữa!”

“Hahaha, Từ Thanh Sơn mà mềm lòng là thả qua liền!”

Tĩnh Bảo hận không thể xé xác đám võ sinh kia. Đang lúc nàng luống cuống, Từ Thanh Sơn đột nhiên nhấc chân trái, khéo léo chuyền bóng ra phía sau.

Võ sinh phía sau nhận được bóng, tung chân đá thẳng vào khung thành.

Tĩnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, còn hét lên vài tiếng ăn mừng theo võ sinh, lông mày hớn hở chẳng giấu được.

Sư Phong Quang tức đến phát điên.

Thằng nhóc này ngốc à? Khung thành bị phá mà còn cười nổi!

Võ sinh dẫn trước một bàn, khí thế tăng vọt, thế công như “tàn sát thành trì”.

Sư Phong Quang tức đến lồng lộn, gọi đám văn sinh lại mắng: “Còn không ra sức, môn này ta cho các ngươi điểm kém hết! Mau tranh khí thế lại cho ta!”

Nói rồi liếc nhìn về phía Tĩnh Bảo... 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 59: Thi Đá bóng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...