Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 57: Kế trong kế

1@-

 

Khí huyết vừa lưu thông, khẩu vị cũng theo đó mà trở lại.

Tĩnh Bảo không nhịn được lên tiếng: “Thưa tiên sinh, học trò có thể nếm một trái vải này không? Một trái thôi ạ."

Cố Trường Bình đứng dậy, bưng đĩa vải đến trước mặt nàng, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn, rồi chẳng buồn quay đầu mà rời đi.

Cho nàng hết ư?

Tĩnh Bảo không kìm được vẻ hân hoan, sợ bị người khác nhìn thấy, bèn cúi đầu, lén lút cười trộm.

Cố Trường Bình bước qua ngưỡng cửa, nghiêng đầu liếc nhìn, khóe môi cũng cong lên: Giả vờ giỏi thật!


"Tĩnh sinh?" Hắn đột nhiên nghiêm mặt.

"Vâng ạ!"

Nụ cười chưa kịp thu lại đã để lộ một chút dấu vết, Cố Trường Bình mặt không biểu cảm, đảo mắt sang hướng khác.

"Chữ viết của ngươi chưa đạt yêu cầu, từ mai, mỗi ngày thêm một trăm chữ."

"Hả?"

Gương mặt Tĩnh Bảo lập tức xị xuống thấy rõ.

Cố Trường Bình quay người rời đi, ý cười lại lướt qua khóe miệng.

Ra khỏi viện, Thẩm Trường Canh vội vã đi tới.

"Cố Trường Bình, mấy người trong chỗ giám thừa bọn ta đã bàn bạc rồi, tội của Trương sinh ghi vào sổ tích tội, chịu phạt hai mươi trượng, nếu tái phạm sẽ bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám."

Cố Trường Bình khinh khỉnh: “Nếu còn tái phạm, đưa đi sung quân sung lại."

Thẩm Trường Canh cau mày: “Nặng tay vậy sao?"

"Vấn đề phẩm hạnh, không nghiêm không được."

"Được rồi, nghe ngươi vậy."

Cố Trường Bình thấy y chắn trước mặt, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?"

Thẩm Trường Canh hỏi: “Ngươi đã nói gì với Trương sinh trong phòng mà hắn lại chịu khai thật thế?"

"Tại hạ chỉ bảo rằng..." Cố Trường Bình chậm rãi trả lời: “Văn chương, toán pháp, luật học của ngươi đều không bằng Tĩnh sinh."

Thẩm Trường Canh nghe xong, như chợt tỉnh ngộ.

Kết quả của ba giám sinh vừa công bố, Cố Trường Bình không nói một lời lập tức gọi Trương sinh ra ngoài. Trương sinh tự biết bản thân kém tài, lại vì đã làm chuyện khuất tất, trong lòng chột dạ, bèn ngoan ngoãn thú nhận.

Hắn còn nhân cơ hội này, mượn chuyện Trương sinh mà dạy dỗ Cao công tử một trận ra trò, thật đúng là cáo già!

Thẩm Trường Canh chau mày nhìn hắn: “Không phải ngươi một lòng muốn đuổi Tĩnh sinh ra khỏi Quốc Tử Giám sao? Sao lần này lại giúp ngược lại?"

Cố Trường Bình điềm đạm trả lời: “Ta chỉ muốn để nàng biết khó mà lui, chứ không phải bị gán tiếng xấu rồi mới rút lui."

"…"
Có khác gì nhau sao?

Tĩnh Bảo không dám ăn hết chỗ vải, để dành một nửa cho Cố Trường Bình.

Ăn xong lại tiếp tục quỳ, quỳ trọn một canh giờ, đến khi hai chân tê dại mới xoa bóp rồi lê bước về phòng.

Phòng không có ai, nàng vén ống quần lên.

Hai đầu gối tím bầm một mảng, đang định dùng tay xoa thì Uông Tần Sinh hào hứng chạy vào.

"Văn Nhược, Văn Nhược! Cái tên Trương sinh đó bị đánh hai mươi trượng, lòng bàn tay máu me be bét, bị người ta đưa đến chỗ Tạ lang trung rồi. Theo ta thấy thì còn nhẹ đấy!"

Tĩnh Bảo không muốn nhắc đến chuyện này, bèn hỏi: “Huynh thi thế nào rồi?"

Uông Tần Sinh vẻ mặt xấu hổ: “Có một đề ta làm không trúng, cảm giác như viết sai hướng rồi."

Qua những ngày qua tiếp xúc, Tĩnh Bảo nhận ra tên này siêng năng có thừa, nhưng tư chất lại có phần hạn chế, bèn an ủi: “Không sao, chỉ là kỳ thi hàng tháng thôi, lần sau cố gắng hơn là được."

Uông Tần Sinh ngồi bệt lên giường nàng, vừa định nói gì thì bỗng ánh mắt lướt qua chân Tĩnh Bảo, ngạc nhiên hỏi: “Văn Nhược, chân huynh sao mà trắng trẻo thế, không có lấy một cọng lông!"

"Đồ vô lại!" Tĩnh Bảo tức giận kéo ống quần xuống.

"Sao ta lại vô lại chứ?" Uông Tần Sinh ngơ ngác.

"Mắt huynh nhìn đi đâu hả?!"

"Sợ gì chứ!"

Uông Tần Sinh cũng vén ống quần lên: “Huynh xem chân ta này, lông rậm chưa kìa. Còn huynh thì trắng trơn, nhìn kỳ lắm."

"..." Tĩnh Bảo cứng họng.

Nàng giả trai từ nhỏ, mọi hành vi cử chỉ đều bắt chước nam tử, nên chưa từng để lộ sơ hở; nhưng càng lớn, những khác biệt giữa nam và nữ ngày càng rõ.

Nam giới mọc râu, có lông chân, có yết hầu; nữ giới thì ngực phát triển, hông đầy đặn… Những chi tiết nhỏ này, nàng không thể khống chế được, lại dễ bị phát hiện.

Tĩnh Bảo bèn viện cớ: “Ta cũng có chứ, chẳng qua thấy nó xấu quá nên dùng cao nhổ hết rồi."

Uông Tần Sinh giật mình: “Trời đất! Phải đau lắm nhỉ!"

Tĩnh Bảo không muốn nói thêm, xỏ giày đứng dậy: “Ta lên học đường đây, chiều còn một bài thi nữa."

"Ái chà, ta còn chưa ôn bài xong, đi cùng với huynh."

Đợi hai người khép cửa rời đi, màn trướng trong phòng khe chuyển động, một bàn tay vươn ra, rồi Cao công tử từ bên trong chui ra. Hắn gác chân lên bàn, vén ống quần.

Dùng cao nhổ lông chân ư?

Hừm!

Cách này cũng hay đấy, có thể thử xem!

Sau chuyện buổi sáng, buổi chiều không ai dám giở trò nữa.

Trương Tông Kiệt bị đánh vào lòng bàn tay, cả hai tay băng kín như bánh tét, không tham gia được kỳ thi chiều, nằm nghỉ trong phòng.

Cạch, cửa bị đẩy ra.

Trương Tông Kiệt ngồi dậy, thấy người tới, bèn quay mặt đi, lộ rõ vẻ xấu hổ.

Người kia ngồi xuống giường, lấy trong ngực ra một lọ thuốc mỡ: “Đây là thuốc trị thương ngoài da thượng hạng, mỗi ngày bôi ba lần, một tháng là khỏi."

Trương Tông Kiệt nhận lấy, đặt bên gối.

"Đây là hai trăm lượng bạc, là phần thù lao lần này, ngươi cầm lấy luôn đi."

"Không phải nói là bốn trăm lượng sao?"

"Bốn trăm lượng là cho khi thành công, ngươi hỏng việc rồi, được hai trăm cũng là đại công tử nể tình ngươi chịu đòn rồi đó."

"Ta không ngờ, Tế tửu đại nhân lại đến, còn đích thân thẩm án. Vốn dĩ... là có thể thành công mà."

"Vấp ngã một lần, rút kinh nghiệm một lần. Sau này làm việc phải tính toán chu toàn hơn."

"Còn có lần sau?"

"Đại công tử nói rồi, một ngày chưa diệt được họ Tĩnh, thì một ngày chưa chịu thôi."

Nói rồi, người kia lại móc ra một tờ ngân phiếu: “Đây là hai trăm lượng, coi như tiền đặt cọc. Trương sinh, ngươi có bằng lòng ra sức vì đại công tử không?"

"Ta..."

"Đại công tử còn nói, nếu ngươi đỗ kỳ thi mùa xuân, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi chức quan, dù là ra trấn nhậm hay ở lại kinh thành, đều không thành vấn đề. Chỉ xem biểu hiện của ngươi thế nào."

"Ta... ta bằng lòng!"

"Vậy thì cất kỹ đi, ta và đại công tử chờ xem hành động tiếp theo của ngươi."

Cánh cửa khẽ khàng khép lại.

Trương Tông Kiệt ngả người nằm xuống, ánh mắt u ám.

Người nghèo thì chí ngắn, ngựa gầy thì lông dài.

Chi phí ở Quốc Tử Giám quá cao, số bạc mẹ đưa đã sớm tiêu sạch. Nếu không bị ép tới bước này, hắn cũng không làm chuyện như vậy.

Nói là che giấu thực lực cũng là giả thôi, hôm đó ăn cơm do Hàn Lâm Viện đãi, ăn nhiều quá nên đau bụng, phải vào nhà xí mấy lần, ảnh hưởng đến bài thi.

Muốn lấy lòng Cao công tử là thật, nhưng đáng tiếc người ta không buồn liếc hắn một cái, trong mắt họ, e rằng hắn còn không bằng một con chó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Tông Kiệt trở nên độc ác.

Đợi đấy! Sẽ có một ngày, ta phải ngẩng đầu làm người, làm quan to, hưởng vinh hoa phú quý, thê thiếp đầy nhà. Đến lúc đó, ta sẽ đạp từng kẻ các ngươi dưới chân!

Vì có kỳ thi, tiết học buổi tối bị hủy. Các giám sinh không được rời khỏi Quốc Tử Giám, nhưng có thể tự do hoạt động trong viện.

Người thì đi thăm nhau, người thì chơi đùa, đánh bài, thậm chí có kẻ gan to, đang bàn nhau trốn ra ngoài nghe các cô nương hát tiểu khúc.

Tĩnh Bảo thì một mình đến nội đường luyện chữ.

Hơn nửa tháng khổ luyện, bản thân nàng thấy đã tiến bộ rõ rệt, chỉ tiếc Cố Tế tửu vẫn nói nàng chẳng có chút tiến triển nào.

Nghĩ tới người đó, trong lòng Tĩnh Bảo bỗng có chút xao động.

Tiếng bước chân vang lên, hóa ra là Cao công tử đến. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 57: Kế trong kế
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...