Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 499: Tính khí thật đúng là dữ

1@-

 
Tĩnh phủ.

Trong hoa sảnh tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, Tuyên Bình Hầu gia, vợ chồng Ngô Thành Cương và vợ chồng Mã Thừa Dược đều đến chúc mừng Tĩnh Bảo được điều vào Mật Thư đài.

Nhất là Ngô Thành Cương, ánh mắt hắn nhìn Tĩnh Bảo đầy ngưỡng mộ, ngoài ngưỡng mộ ra vẫn là ngưỡng mộ.

Ngươi em vợ này không chỉ học giỏi, mà còn gặp vận may làm quan, vào được Mật Thư đài thì cũng coi như cận thần bên cạnh Hoàng đế, chỉ còn cách một bước nữa là vinh hoa phú quý.

Tuyên Bình Hầu gia cũng thật lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc của bậc trưởng bối.

“Tô Thái phó là người trầm ổn, kín đáo. Người xưa có câu ‘gần vua như gần cọp’, nếu cháu học được dăm ba phần phong thái của hắn thì cả đời cũng đủ dùng.”

Tĩnh Bảo ngoan ngoãn gật đầu, không chen lời.

Mã Thừa Dược cười nói: “Mau sai người báo tin vui về phủ Lâm An, nếu phu nhân biết chắc sẽ vui đến ngất mất.”

Lục Cẩm Vân trừng mắt nhìn chồng một cái: “Không chỉ Phủ Lâm An, bên phủ Kim Lăng cũng phải báo.”

Ngô Thành Cương phụ họa: “Đúng đúng, không được bỏ sót nơi nào cả.”

Tuyên Bình Hầu gia cười nói: “Phủ ta cũng nên náo nhiệt một phen, mời một đoàn hát về, mở tiệc suốt ngày. Tiền bạc để cữu cữu lo!”

“Con cảm ơn cữu cữu trước.”

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Nhưng cữu cữu cũng vừa nói rồi, Tô Thái phó là người khiêm tốn kín đáo, con khó khăn lắm mới được hắn để mắt tới, cũng nên học sự kín đáo ấy của ông ấy.
Hơn nữa, tuổi con còn trẻ đã vào Mật Thư đài, như câu ‘chim đầu đàn dễ bị bắn’, trong đám văn võ bá quan có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo, nơi cao thường gặp gió lớn, sự náo nhiệt giữ trong lòng người nhà là được rồi, bên ngoài thì nên giản lược thôi.”

Tuyên Bình Hầu gia nghe xong, ánh mắt nhìn Tĩnh Bảo đã khác hẳn.

Thanh niên đắc chí đã khó, đắc chí rồi mà vẫn tỉnh táo lại càng khó hơn. Đứa nhỏ này sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn.

“Cũng được, cứ làm theo lời cháu đi.”

Lúc này, A Man vội vàng bước vào: “Gia, bên ngoài có người tìm.”

“Ai vậy?”

“Là Cao công tử của Cẩm Y Vệ.”

Tuyên Bình Hầu gia lập tức đứng dậy: “Cháu có khách, vậy chúng ta xin phép về trước.”

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Con tiễn cữu cữu và hai tỷ phu, đại tỷ!”

Lúc này, từ đầu buổi đến giờ vẫn chỉ ngồi im không lên tiếng, Tĩnh Nhược Tố lặng lẽ kéo tay áo Tĩnh Bảo một cái, Tĩnh Bảo hiểu ý, cố tình đi chậm lại, cùng nàng đi sau cùng.

Tĩnh Nhược Tố hạ thấp giọng gần như không nghe thấy: “A Bảo, muội...”

Nàng do dự không nói tiếp, nhưng Tĩnh Bảo hiểu rõ trong lòng.

Người ngoài chỉ quan tâm nàng leo lên cao hay không, chỉ có người thân thiết thật sự mới lo lắng việc nàng giả nam nhi ở vị trí đó có an toàn không.

“Muội sẽ cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận!”

Ba lần nhấn mạnh, khiến Tĩnh Nhược Tố cũng yên tâm được phần nào, sau đó lên xe rời đi cùng chồng.

...

Khi Tĩnh Bảo quay lại thư phòng, Cao Triều đã đợi đến mức mất kiên nhẫn. Vừa thấy người đến, hắn bèn tức tối hỏi: “Sao ngươi vào được Mật Thư đài? Ai giúp ngươi vào đó? Là Tô Uyển Nhi phải không?”

Tĩnh Bảo: “...”

“Mau giả bệnh từ chối chức vụ bên Mật Thư đài đi! Chỗ đó tuy nhỏ, nhưng đầy rẫy yêu quái, ngươi không xoay xở nổi đâu.”

Thấy Tĩnh Bảo ngẩn người ra như kẻ mất hồn, Cao Triều giận dữ mắng: “Ngươi có hiểu không, tiên sinh lấy công chúa, quan lộ cả đời này xem như xong rồi. Tô Uyển Nhi không có người chống lưng ở tiền triều, nên mới tìm cách điều ngươi qua đó. Ngươi vào đó chẳng khác nào làm chó cho ả ta. Người đàn bà này âm hiểm độc ác, dùng xong là vứt, ở trong tay ả, ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu!”

“Là Tiền Tam Nhất nói với ngươi à?” Tĩnh Bảo nhìn hắn, trên mặt là nụ cười từ tận đáy lòng.

Cao Triều thấy nàng còn cười được, tức đến mức muốn phun máu chết tại chỗ.

Tô Uyển Nhi không phải vấn đề chính, cái chính là thân phận thật của nàng là nữ tử, lại chen chân giữa đám đại thần đầy toan tính mưu sâu, chẳng khác nào dê vào miệng cọp!

Điên hơn nữa là nàng còn có thể diện thánh! Gần vua như gần hổ, nếu thân phận bị lộ là tội tru di cả nhà.

Lúc đó chẳng ai cứu được nàng!

Tiền Tam Nhất đến báo, hắn ngẫm nghĩ kỹ càng, toát cả mồ hôi lạnh, mới cuống cuồng chạy đến khuyên, trên đường còn mắng Tô Uyển Nhi cả đoạn.

“Cao mỹ nhân!” Tĩnh Bảo ra, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Có ai từng nói với ngươi chưa, thật ra ngươi là người ngoài lạnh trong nóng nhất thế gian, như con nhím xù đầy gai là vì sợ người khác làm tổn thương phần mềm yếu nhất bên trong chưa.”

“Ai mà thèm ‘trong’ với ‘ngoài’ với ngươi?” Cao Triều bực dọc: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”

“Chuyện nghiêm túc là: Thứ nhất, ta không làm chó cho Tô Uyển Nhi. Thứ hai, ta sẽ vô cùng cẩn thận. Thứ ba, đến nước này rồi thì không còn đường lui, chỉ có thể tiến lên.” Tĩnh Bảo mỉm cười: “Còn nữa, ta rất cảm tạ ông trời vì đã cho ta gặp được bốn người thật tuyệt vời như các ngươi!”

Tuyệt vời cái con khỉ!

Cao Triều nghiến răng siết chặt tay, cố nuốt câu “Ngươi quên mất ngươi là nữ nhân à?” nghẹn lại nơi cổ họng, không nói ra.

Một người không biết vào Mật Thư đài là chủ ý của nàng;

Một người không biết thân phận nàng đã bị Cao Triều nhìn thấu từ lâu;

Hai người, một người cười, một người giận, mỗi người chìm vào im lặng của riêng mình.

Cuối cùng, Cao Triều đá lật một chậu cây bên cạnh, để lại câu “Không tự tìm chết thì sẽ không chết”, rồi bỏ đi.

“Tính tình dữ dằn ghê!”

“Thế mà đã kêu là dữ lắm rồi à? Nếu là ta thì đã đánh thẳng tay rồi!”

Một giọng trầm thấp vang lên trong màn đêm, Tĩnh Bảo lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía cổng viện với ánh mắt không thể tin nổi.

Trong ánh sáng mờ nhạt, một nam nhân đứng đó, chắp tay sau lưng, ánh mắt còn lạnh hơn cả đêm tối.

Cuối cùng hắn cũng đến gặp nàng rồi!

Tĩnh Bảo nhắm mắt lại một cái rồi lập tức mở ra, mỉm cười với người kia.

Cố Trường Bình chẳng hề để tâm đến nụ cười của nàng, ánh sáng và bóng tối chia khuôn mặt hắn làm hai nửa:

Một nửa muốn lao đến ôm chặt lấy nàng, hôn thật sâu;

Một nửa lại muốn lột da róc xương, treo lên đánh cho một trận tơi bời.

Hai người, bốn con mắt;

Nhìn nhau đăm đăm;

Không ai động đậy.

Không biết nên mở lời thế nào, sợ lời nói không chu toàn, cũng là mỗi người đều đang cố nén lại cơn sóng lòng đang cuộn trào.

Một lúc lâu sau, hắn mở miệng trước: “A Bảo à!”

Giọng hắn khô khốc, khàn đến mức khó nghe.

Từ khi rời khỏi Thúy Ngọc Hiên, hắn như con thú bị nhốt lồng, đi loanh quanh ngoài phố, trong lòng khi thì bùng cháy, khi thì ủ ê, đến cổ họng cũng nóng ran lên.

“Tô Bỉnh Văn đã nói hết với ta rồi, nàng định làm gì?”

Hắn nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng đau rát. ban đầu không định nói thêm, nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng, đành nói tiếp: “Có phải nàng định giúp ta không?”

Câu nói ấy khiến máu trong người Tĩnh Bảo như sôi trào.

Nàng có thể che mắt cả thiên hạ, chỉ không giấu nổi người này.

Trước mặt hắn, nàng như một hồ nước trong suốt, muốn dậy sóng thế nào, định khuấy động ra sao... hắn đứng bên hồ đều thấy rõ mồn một.

Quả là thông minh, cũng thật sự hiểu nàng.

Tĩnh Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Ta không muốn mãi nấp dưới đôi cánh của người khác, ta muốn đứng bên cạnh chàng. Chàng có tin không, ta đủ khả năng để đứng vững!”

Cố Trường Bình bị hỏi đến nghẹn lời.

Hắn như vừa trải qua hình phạt lăng trì, từng lỗ chân lông đều rát buốt, cơn giận bị lý trí đè nén suốt đêm, cuối cùng cũng vượt khỏi da thịt mà tuôn trào mãnh liệt. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 499: Tính khí thật đúng là dữ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...