Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 495: Ngươi đúng là đứa ngốc

1@-

 
“Vâng ạ!”

Vị quan lễ bộ bước lên một bước, giọng cất vang, thao thao bất tuyệt, lời lẽ trau chuốt tầng tầng lớp lớp, nghi lễ lại càng rườm rà vô cùng.

Ba người đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi nhớ lại khoảnh khắc khi năm xưa được tiên sinh thu nhận.

Khi ấy, Thủ phụ Tào Minh Khang còn đang thế thịnh;
Khi ấy, sư phụ vẫn còn ở chức vị Tế tửu;
Khi ấy, bọn họ còn chưa hiểu sự đời, chỉ ngỡ rằng nhấc chân một cái là có thể giẫm lên cả đất trời của Tử Cấm thành, dang tay ra là có thể ôm trọn thiên hạ; ba người quyết tâm giành trọn ba vị trí đầu bảng khoa cử, để làm rạng danh tiên sinh.

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Trường Bình đang cầm bút chu sa chấm vào trán hai sư đệ, trong lòng chua xót không thôi.

Khi đó, giữa nàng và hắn chỉ là quan hệ tiên sinh trò, thân thế nàng được giấu rất kín, trong lòng lại có một thứ tình cảm mơ hồ, chẳng rõ ràng, cũng chẳng thể nói ra.

“Lễ bái sư hoàn thành!”

Quan viên Lễ bộ ngừng lại một chút, mỉm cười nói: “Hai vị tiểu công tử, kế tiếp là ra mắt ba vị sư huynh, cũng mời ba vị sư huynh tặng lời dặn dò cho hai vị sư đệ.”

Hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, bước đến trước mặt ba người, hành lễ rất chỉnh tề, cũng gọi “sư huynh” rất quy củ.

Với tư cách là Trạng nguyên, Tiền Tam Nhất lấy bút lông đã chuẩn bị từ trước ra, nhét cho mỗi đứa một cây.

Hắn nói với giọng điệu nghiêm túc, ra chiều trưởng thành: “Sau này đến dịp lễ tết thì nhớ đưa thêm tiền cho tiên sinh, dạy học cũng vất vả lắm.”

Mọi người còn tưởng Trạng nguyên sẽ thốt ra lời vàng ngọc nào cơ, ai ngờ lại là chuyện này, ai nấy đều muốn ngã ngửa.

Quá mất mặt!

Cao Triều liếc Tiền Tam Nhất một cái, lấy ra hai cuốn tập viết: “Một quyển là của ta tặng, quyển còn lại là của tiểu tướng quân Từ Thanh Sơn, cũng là sư huynh của các đệ. Hãy luyện chữ cho đàng hoàng, đừng có viết như chó cào nữa.”

Tiền Tam Nhất đảo mắt trái lại, như thể đang nói: “Ngươi nói cũng có khá khẩm gì hơn ta đâu.”

Đến lượt Tĩnh Bảo, nàng lấy ra bốn chiếc nghiên mực còn mới tinh.

“Một phần là lòng thành của ta, phần còn lại là tâm ý từ Giang Nam của sư huynh các đệ là Uông Tần Sinh gửi tới. Ta không có gì nhiều để nói, chỉ mong các đệ học hành chăm chỉ, đừng để tiên sinh phải phiền lòng.”

Người khác nghe xong chỉ cho là lời khách sáo, chỉ có Cao Triều và Tiền Tam Nhất hiểu rõ trong lòng, không khỏi liếc mắt nhìn phản ứng của Cố Trường Bình.

Trong mắt Cố Trường Bình, cảm xúc cuộn trào.

Hắn cụp mắt xuống, đến khi ngẩng lên, nét mặt đã lại khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy.

“Lễ đã xong, mời ba vị sư huynh dạy cho hai vị tiểu sư đệ một bài học đầu tiên, nói rõ quy tắc làm học trò của ta. Vương gia đã đến tệ xá, mời ngài vào thư phòng uống chén trà nhạt.”

Lý Quân Tiện mỉm cười nói: “Bổn vương cũng đang muốn cùng tiên sinh bàn về chuyện Thúc Hữu*.”
*Có nghĩa là lễ tạ thầy hoặc quà tạ ơn thầy. Đây là một loại lễ vật mà học trò xưa thường dâng lên thầy giáo để tỏ lòng biết ơn và kính trọng. Nó thường là mấy món như thịt khô gói trong một bó, nên mới gọi là thúc(cột lại).

“Mời.”

“Mời.”

Lúc Cố Trường Bình đi ngang qua Tĩnh Bảo, bước chân khựng lại rất nhẹ, nhẹ đến mức ngoài Tĩnh Bảo ra, không ai để ý thấy.

Tĩnh Bảo hơi động tay, đó là một phản xạ theo bản năng muốn ra đỡ.

Khóe mắt Cố Trường Bình liếc thấy, chỉ cảm thấy như có ai đó giáng một quyền vào ngực, ngũ tạng lục phủ đều như bị nghiền nát.

A Bảo, nàng đúng là đứa ngốc!

*

Điện Thủy Tích

Thẩm cô cô tỉ mỉ lựa từng hạt dưa hấu ướp lạnh ra, rồi dâng lên cho Tô Uyển Nhi. Nhưng Uyển Nhi chỉ thấy buồn nôn, xua tay.

Đến thứ thanh mát thế này còn không nuốt nổi, lần mang thai này quả thật nương nương chịu khổ quá nhiều.

Thẩm cô cô thở dài đầy xót xa, sau đó mới nói đến chính sự: “Tân khoa Thám hoa muốn vào Mật Thư đài, nương nương thấy thế nào?”

“Sao tự dưng lại thế?”

Thẩm cô cô bèn cúi đầu ghé sát tai nàng nói mấy câu.

Mắt Tô Uyển Nhi lập tức sáng bừng.

Cha nàng tính tình cứng rắn, xưa nay không thích lấy quyền mưu tư;
Ca ca thì lánh đời, đến một chút dây dưa với triều đình cũng chẳng màng;
Về phía Cố Trường Bình, rõ ràng nàng đã tính toán ổn thỏa, lại bị Vương Hoàng hậu chen ngang làm hỏng hết;
Đang lúc nàng đau đầu vì tiền triều không có ai hậu thuẫn, thì Thám hoa lại chủ động tỏ ý thân thiện. Chuyện này chẳng lẽ...

“Là do Tử Hoài ngầm ra hiệu?”

“Bẩm nương nương, đại gia không nói rõ, chỉ hỏi nương nương có đồng ý không?”

Tô Uyển Nhi im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này bản cung đồng ý. Bảo ca ca chắc chắn phải thuyết phục được cha. Nếu cha không chịu thì hãy nhắc đến đứa bé trong bụng bản cung cô độc. Bản cung nếu có cơ hội, cũng sẽ nói vài lời với Hoàng thượng.”

“Vâng, lão nô lập tức đi truyền tin.”

Tô Uyển Nhi chậm rãi ngả người xuống chiếc giường tre, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Thật ra sau khoa Điện thí, nàng đã sớm có ý lôi kéo mấy người ấy, vì thế mới cố tình chờ giữa đường, tung ra cành ô liu.

Chuyện này dù có phải do Tử Hoài sắp đặt hay không, với nàng đều là việc tốt trời cho.

Tiền triều kết nối với hậu cung, nếu Thám hoa vào được Mật Thư đài, thì mọi động tĩnh trong các bộ, nàng đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.

Huống hồ sau lưng Thám hoa có biết bao người, nếu thật lòng quy phục nàng, thì Vương Hoàng hậu và cả Vương tộc còn gì đáng sợ nữa?

Tô Uyển Nhi v**t v* bụng, nói: “Thật mong lần này sinh được một hoàng tử!”

*

Một góc khác trong thâm cung

Vương Hoàng hậu đứng dưới bóng cây, tay cầm thức ăn cho chim, đang cho hai con chim phỉ thúy nàng nuôi ăn.

“Bẩm nương nương!” Cung nữ thân cận hạ giọng nói: “Nghe nói tháng còn nhỏ, chưa thể chẩn đoán được là trai hay gái.”

“Hừ!” Hoàng hậu lạnh lẽo cười: “Tốt nhất là con gái, để bản cung khỏi phải ra tay.”

“Nô tì thấy dáng vẻ nôn nghén của nàng ta, e là thai nam.”

Một luồng hàn quang lóe lên, cung nữ rùng mình, vội nói: “Nương nương nên sớm chuẩn bị thì hơn.”

“Ngươi tưởng bản cung không muốn ra tay sao? Nhưng Hoàng thượng coi trọng điện Thủy Tích như tròng con mắt, bản cung tìm mãi cũng không có cơ hội.”

Hoàng hậu vứt nốt mấy hạt thức ăn cho chim còn lại, lấy khăn tay lau sạch tay rồi hỏi: “Gần đây Hạo vương đang làm gì?”

“Bẩm nương nương, ngoài những lúc ở vương phủ, Hạo vương rất ít ra ngoài. Nhưng hôm nay là ngày hai đứa con chính thất bái sư, vương gia đích thân đến dự.”

“Bái sư?” Hoàng hậu cười khẩy: “Hắn có lòng đi dự lễ, lại chẳng biết Hoàng thượng vì chuyện của hắn mà phiền muộn đến mức không thiết ăn uống. Bản cung nhìn mà còn thấy xót!”

Câu này, cung nữ không dám tiếp lời, chỉ nhận lấy khăn tay bẩn, dâng lên khăn sạch.

Hoàng hậu nhận lấy, vuốt tay áo, chợt thở dài: “Hổ dữ về rừng, sao có thể thả ra dễ dàng như vậy?”

Cung nữ mỉm cười: “Nương nương có cách gì giúp Hoàng thượng giải ưu chăng? Nếu lại có một lần như trước thì dù chủ nhân điện Thủy Tích có làm gì đi nữa, cũng không thể thay thế địa vị của nương nương trong lòng Hoàng thượng.”

Hoàng hậu nở nụ mỉm cười: “Cách thì có.”

Cung nữ hơi ngạc nhiên: “Nếu đã có, sao nương nương còn chưa dùng?”

“Ta còn đang chờ.”

“Nương nương chờ gì ạ?” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn trời, mây quang trời tạnh, không một gợn mây: “Chờ tin từ phương Bắc, tính ra thì những ngày này chắc sẽ tới rồi.”

Cung nữ thân cận thấy chủ tử nói không rõ ràng, cũng không hỏi thêm.

Làm kẻ dưới, điều quan trọng nhất là phải biết nhìn sắc mặt.
Chuyện chủ tử muốn nói, tất nhiên sẽ nói;
Chuyện không muốn nói, hỏi thêm một câu cũng là đại kỵ. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 495: Ngươi đúng là đứa ngốc
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...