Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 472: Đứng về phía tiên sinh

1@-

 
Ngày mồng sáu tháng năm, trời nắng đẹp.

Sau buổi thiết triều sáng sớm, kinh thành truyền đi năm đại sự khiến người người xôn xao chạy đi báo tin.

Việc thứ nhất: Tần phi Tô thị sau ba năm vào cung đã mang thai, “mẫu bằng tử quý”, được phong làm Quý phi. Không chỉ cửa Tô phủ suýt bị giẫm nát vì người đến chúc mừng, mà nhà họ Tạ vừa mới kết thân với đại công tử Tô gia cũng đông nghẹt người tới lui.

Việc thứ hai: Phủ Ninh vương bị người phóng hỏa, thiêu chết một trăm tám mươi chín người, trong đó có cả Ninh vương. Hoàng đế nổi giận lôi đình, hạ lệnh cho Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thân chinh xuất mã, điều tra hung thủ, xử phạt nghiêm khắc không khoan dung.

Việc thứ ba: Công Bộ Thị lang Trương Kiện nhậm chức Tri phủ Bắc phủ; Tạ Quý và Trương Tín làm Chỉ huy sứ Bắc phủ, lập tức lên đường.

Việc thứ tư: Trưởng tử của Cẩm Hương Bá Diệp Nhạc Định dẫn ba vạn quân, trấn thủ khu vực Sơn Hải Quan.

Việc thứ năm: Binh Bộ Thượng thư cáo lão hồi hương, hoàng đế ba lần giữ lại không được, đành phê chuẩn bằng ngự bút.

Tin tức truyền đến Hàn lâm viện, ngay cả Tiền Tam Nhất người xưa nay tính tình hoạt bát cũng im lặng.

Bắc phủ cách phong địa của Hạo vương chỉ vài chục dặm, Trương Kiện, Tạ Quý, Trương Tín đều xuất thân từ Ty Giám, là người của hoàng đế. Ba người này được sắp xếp trên đất của Hạo vương, lại thêm Diệp Nhạc Định dẫn quân xuất phát... tình thế cực kỳ không ổn.

“Tĩnh Thất, chẳng lẽ sắp khai chiến thật sao?” Tiền Tam Nhất nói, vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Tĩnh Bảo đang cầm bút trong tay, lưng thẳng tắp, quay đầu liếc nhìn Tiền Tam Nhất: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta.”

“Sao lại không liên quan? Nếu thật sự đánh nhau, chúng ta biết làm sao?”

“Làm sao là làm sao?” Tĩnh Bảo cúi đầu tiếp tục chép sách: “Chúng ta cứ ở Hàn lâm viện mà chép chép viết viết, không ngả về bên nào, không dựa vào bên nào, bình an sống cuộc đời của mình.”

“Này!” Mắt Tiền Tam Nhất trừng to như chuông đồng: “Không ngờ ngươi lại là kẻ vô tư như vậy!”

“Nếu không thì sao?” Tĩnh Bảo dứt khoát đặt bút xuống: “Ngươi có thể thay đổi thời cuộc? Ngươi có thể khiến Hạo vương tự nguyện giao nộp binh quyền? Có thể khiến hoàng thượng hoãn lại việc triệt phiên? Có thể ngăn không cho trận chiến này nổ ra không?”

“Ta...” Tiền Tam Nhất nghẹn lời.

Hắn không làm được gì cả, dù là Trạng nguyên rạng rỡ, cũng chỉ có thể co mình trong một góc, mặc cho bên ngoài phong vân biến động.

Một cảm giác bất lực sâu sắc từ lòng bàn chân dâng lên, quả nhiên ứng với câu nói: Trăm thứ vô dụng, chỉ có kẻ đọc sách là vô dụng nhất.

“Tĩnh Thất, ra ngoài!” Giọng Cao Triều vang lên ngoài cửa sổ. Tĩnh Bảo giật mình, vội vàng đứng dậy đi ra.

Tiền Tam Nhất cũng lập tức chạy theo.

Tên nhóc này đến đây làm gì?

Cao Triều vì vội mà trán đổ mồ hôi, không kịp lau, hạ thấp giọng: “Một khắc trước, ta nhận được tin, tiên sinh đã xuất phát đi Bắc phủ rồi.”

Nhanh như vậy ư?

Tĩnh Bảo bật thốt: “Một mình sao?”

Ánh mắt Cao Triều lập tức lóe lên tia lạnh lẽo: “Ngươi biết?”

Tĩnh Bảo: “...”

“Ngươi có biết không?” Cao Triều giận dữ gầm lên.

“Ta chỉ biết người sẽ đi, không biết khi nào đi, càng không biết đi với ai. Người nói là phụng chỉ khuyên Hạo vương vào kinh.”

“Tại sao lại là người?” Tiền Tam Nhất chen vào hỏi.

“Cái này ta thật sự không biết, Cao mỹ nhân, ngươi...”

Tĩnh Bảo quay đầu lại, thấy vẻ mặt Cao Triều mà sợ đến nuốt luôn nửa câu sau.

Khuôn mặt Cao Triều ngày thường lêu lổng là thế, giờ đây lại phủ đầy sát khí, Tĩnh Bảo chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ đến vậy.

“Là Tô Quý phi!” mấy chữ này như nghiến ra từ kẽ răng của Cao mỹ nhân: “Ta đã biết ả đàn bà đó không phải hạng tốt lành!”

Tĩnh Bảo còn chưa hiểu rõ chuyện này có liên quan gì đến Tô Quý phi, thì đã thấy Cao mỹ nhân trừng mắt với nàng, giọng rít lên: “Ngươi đã biết rồi, tại sao không khuyên hắn đừng đi?”

“Ta...”

“Ngươi có biết chuyến này nguy hiểm thế nào không? Nếu Lý Quân Tiện nhìn ra điều gì, lỡ hắn chém phăng Cố Trường Bình thì sao?”

Cao Triều càng nói càng tức, túm lấy cổ áo Tĩnh Bảo, không kiềm chế được mắng: “Ngay cả Tô Uyển Nhi còn không bằng, ngươi đúng là đồ ngu xuẩn!”

Tĩnh Bảo nhìn gương mặt giận dữ trước mắt, lần đầu tiên cảm thấy thuận mắt vô cùng, lại cũng thấy áy náy vô hạn.

Thuận mắt là bởi nếu không thật lòng quan tâm, sao có thể nổi giận đến mức này?

Áy náy là bởi nếu y biết Hạo vương căn bản sẽ không động đến một sợi tóc của Cố Trường Bình, mà Cố Trường Bình thực chất là muốn giúp Hạo vương tạo phản, liệu y còn giận đến mức này không?

Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua đầu.

Tĩnh Bảo nhíu mày hỏi: “Cao Triều, ta hỏi ngươi về việc triệt phiên, ngươi đứng về phía nào?”

Cao Triều đẩy nàng ra: “Còn phải hỏi sao? Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Dù Hạo vương có oan ức đến đâu thì thiên hạ này vẫn là thiên hạ của hoàng đế. Lời của ngài là thánh chỉ, tất nhiên ta đứng về phía ngài.”

“Đúng vậy, Tĩnh Thất, việc này còn phải hỏi sao?” Tiền Tam Nhất phụ họa: “Đại Tần chỉ có một hoàng đế. Sai của Hạo vương là thế lực quá lớn. Nếu chịu ngoan ngoãn giao nửa binh quyền ra thì làm gì đến nỗi phải đánh nhau?”

Máu trong người Tĩnh Bảo dần lạnh đi.

Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử. Người ngồi trên cao kia là trời của họ, cũng là trời của thiên hạ.

Họ dùng xương máu để nuôi dưỡng người ấy. Dù người ấy không anh minh, không thần võ, không phải minh quân, họ vẫn nguyện nhẫn nhịn đau đớn phục tùng, hi sinh, cam chịu.

Không bao lâu nữa, Cố Trường Bình sẽ lật đổ bầu trời này. Học trò xưa như Tiền Tam Nhất, Từ Thanh Sơn, huynh đệ từng vào sinh ra tử như Tô Bỉnh Văn, người yêu hắn đến điên dại như Cao Triều... có phải sẽ chắn trước mặt hắn?

Sẽ trở mặt thành thù?

Sẽ giương đao đối địch?

Một mình hắn đối mặt với thiên binh vạn mã, là biết bao quyết liệt và cô độc?

Tĩnh Bảo chỉnh lại vạt áo, bỗng bật cười: “Ta nói thật lòng với các ngươi, ta không đứng về phe nào cả. Ta đứng về phía tiên sinh. Chỉ đứng về phía tiên sinh mà thôi.”

Cao Triều: “Thế thì khác gì?”

Tiền Tam Nhất: “Đúng đó, có gì khác đâu?”

“Khác chứ!” Tĩnh Bảo vẫn mỉm cười: “Lỡ như tiên sinh ủng hộ Hạo vương thì sao?”

Cao Triều và Tiền Tam Nhất đều ngẩn người.

“Ngươi đừng đùa nữa!” Tiền Tam Nhất đẩy Tĩnh Bảo: “Làm quan chẳng phải là để cầu công danh lợi lộc, vinh hiển tông đường, chết rồi còn mong lưu danh sử sách sao? Ủng hộ Hạo vương là tự hủy tiền đồ, chết rồi cũng bị gọi là loạn thần tặc tử. Tiên sinh không phải là người không biết phân biệt trắng đen đúng sai đâu!”

Cao Triều gật đầu: “Tiên sinh tuyệt đối không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

Tĩnh Bảo nhìn hai người, không nói gì.

Quan trọng là... tiên sinh đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy rồi!

...

Quan đạo, hai con ngựa phóng nhanh trước sau.

Từ xa trông thấy đình Phong Ba, Cố Trường Bình lập tức ghì cương ngựa, dừng lại rồi nhảy xuống.

Tề Lâm theo sát phía sau: “Gia, sao dừng lại?”

Cố Trường Bình chỉ vào đình: “Mùa xuân năm Kiến Văn cuối cùng, lần đầu ta gặp Thất gia ở nơi này.”

Khi ấy nàng chỉ mới mười lăm, gương mặt non nớt của thiếu niên thư sinh, chí khí ngút trời. Giờ đã năm năm trôi qua, nét non nớt đã phai, nàng đã là một Thám hoa nơi Hàn lâm viện.

Còn ta... cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc thực sự muốn lật trời.

Cố Trường Bình vỗ nhẹ cột đình đã loang lổ vì mưa nắng, một luồng hào khí bốc lên.

Hắn cất tiếng cười lớn: “Đi thôi, lên ngựa!”

Tề Lâm thật sự không hiểu gia đang cười gì. Rõ ràng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó, mà sao lại cười vui vẻ đến vậy? 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 472: Đứng về phía tiên sinh
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...