Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 469: Hoàng đế triệu vào cung

1@-

 
Chưa đến một canh giờ, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày biện trong tiểu sảnh.

“Hai người cứ ngồi xuống trước, ta đi mời một người.”

Cố Trường Bình nói xong thì rời đi, Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Thẩm Trường Canh hơi thay đổi, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Tiên sinh mời ai vậy?”

Thẩm Trường Canh nhìn nàng, hờ hững trả lời: “Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết.”

Người được mời là một người phụ nữ trung niên mặc áo vải thô màu xám nhạt, sắc mặt trắng trẻo, tay lần chuỗi Phật châu. Tĩnh Bảo vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng bà ta chỉ phẩy tay ra hiệu nàng cứ ngồi.

Cố Trường Bình đỡ bà ngồi vào vị trí chủ tọa, rồi ấn Tĩnh Bảo ngồi xuống một bên của bàn vuông bốn mặt, còn hắn thì ngồi ở vị trí cuối cùng.


Thẩm Trường Canh lạnh lùng nhìn cảnh đó, thầm nghĩ: bốn mặt đông tây nam bắc, lần đầu tiên bàn vuông này có người ngồi đầy đủ cả bốn phía, thế là cái Tết này coi như đủ lễ rồi. Chỉ tiếc, nếu người mang họ Tĩnh kia đổi thành nữ nhân thì tốt biết bao.

Cát thị cầm đũa lên, mời mọc: “Đừng khách sáo, ăn thôi.”

Tĩnh Bảo tâm trạng rối bời, liếc nhìn Cố Trường Bình.

Nàng ra vào Cố phủ không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa từng nghe nói trong phủ còn có một vị lão phu nhân. Huống hồ nhìn dáng vẻ này, dường như bà rất thân với Cố Trường Bình và Thẩm Trường Canh.

Nào ngờ, Cố Trường Bình hoàn toàn không có ý định giới thiệu Tĩnh Bảo với người phụ nữ ấy.

Hắn vừa nhẩn nha thưởng trà, vừa gắp thức ăn cho Tĩnh Bảo, vẻ mặt ung dung như thể không có giông tố nào sắp kéo đến.

Vì sợ phá hỏng không khí ngày lễ, Tĩnh Bảo cũng không dám hỏi nhiều. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn, hóa thành cơn thèm ăn.

Nàng hiểu rất rõ, bữa cơm này đối với nàng, đối với Cố Trường Bình mà nói quan trọng nhường nào.

Giá như thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy!

...

Đáng tiếc, thời gian chưa từng vì ai mà dừng lại.

Ăn xong, nha hoàn mang nước đến, bốn người dùng trà súc miệng. Cát thị được Thẩm Trường Canh dìu rời đi. Trước khi đi, bà nhìn Tĩnh Bảo thật sâu, rồi mỉm cười.

Tĩnh Bảo ngây ra một lúc, mãi mới hoàn hồn, vội vàng cười đáp lại, nhưng đáng tiếc, Cát thị đã đi xa rồi.

“Tiên sinh, bà ấy là...”

“Suỵt.”

Cố Trường Bình giơ ngón trỏ đặt trước môi: “Sau này nếu có dịp ăn cơm chung, nàng sẽ biết bà ấy là ai. Đi thôi, ta tiễn nàng ra phủ.”

Tĩnh Bảo níu lấy tay áo hắn, không chịu buông.

Nàng không muốn đi!

Cố Trường Bình nhẹ vỗ vai nàng, thấp giọng nói: “Được mấy ngày tốt đẹp thế này, ta đã mãn nguyện rồi. Nếu cứ ở bên nhau mãi, đối với nàng không hay, còn với ta... sẽ không cách nào tập trung được.”

“Cố Trường Bình!” Tĩnh Bảo gọi cả họ tên, tựa đầu lên ngực hắn: “Thật sự muốn trở mặt thành thù sao?”

“Đi một bước, tính một bước, khi cần thiết... thì phải vậy thôi.”

Cố Trường Bình vươn tay ôm nàng vào lòng, dặn dò: “nàng cứ yên tâm làm công việc ở Hàn Lâm Viện, dọn sách, chép điển tịch tuy vất vả, nhưng ít nhất không vướng vào tranh đấu chốn triều đình. Phùng Thục Quân l tuy miệng móm chút, nhưng lòng tốt.”

“Tiên sinh quen hắn sao?”

“Ừ.”

Cố Trường Bình xoa xương bướm nhô cao sau vai nàng nghĩ... nhóc con này gầy quá.

“Ngày đầu ta vào Hàn Lâm Viện cũng là hắn dẫn ta vào. Là ta nhờ hắn giữ nàng và Tiền Tam Nhất lại đó.”

Tĩnh Bảo chợt ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn một lúc, rồi lại chôn mặt vào lồng ngực.

Hắn luôn như vậy, lời nói ba phần, việc làm bảy phần, mưu tính mười phần.

“Cố Trường Bình...” Nàng áp tai lắng nghe nhịp tim hắn, nghẹn ngào nói: “Đoan Ngọ an khang.”

Cả đời này đều phải an khang!

...

Chân Tĩnh Bảo vừa bước ra khỏi phủ thì Cao Triều lập tức tới.

Hắn xoay người xuống ngựa, vênh váo đứng trước cổng, người gác cổng vừa thấy là hắn lập tức cười nịnh: “Cao công tử?”

“Phải gọi là Cao đại nhân!”

Cao Triều mặt mày sa sầm: “Chủ tử nhà ngươi đâu? Hoàng thượng có chỉ, triệu Cố Trường Bình vào cung kiến giá.”

Gã tiểu đồng sợ đến biến sắc, quay đầu chạy vội.

Cao Triều đợi một chút, rồi bất ngờ nói với hai tên Cẩm Y Vệ phía sau: “Bụng hơi khó chịu, ta muốn đi nhà xí, hai người đi cùng ta.”

Hai tên kia nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử.

Ai chẳng biết Cao đại nhân tính tình yểu điệu quen rồi, đi xí còn phải có người hầu lau đít. Nếu không phải hôm nay nhiệm vụ gấp, bên cạnh hắn chắc chắn có hai gã hạ nhân túc trực.

“Thôi bỏ, chẳng trông mong gì được các ngươi!”

Cao Triều cười khẩy, quay sang quản sự Cố phủ: “Ngươi đi với ta.”

“Dạ!”

Quản sự làm động tác mời, đưa hắn vào phủ.

Hai người đến chỗ không người, Cao Triều lập tức hạ giọng nói nhanh như gió: “Mau gọi chủ tử nhà ngươi đến nhà xí gặp ta!”

“Dạ!”

Chốc lát sau, Cố Trường Bình mặc triều phục bước vội vào nhà xí.

Cao Triều thấy hắn lập tức thì thầm: “Ninh Vương dẫn cả nhà chạy trốn, hoàng đế nổi giận lôi đình, đã hạ lệnh vây kín trang viên nước nóng của Hạo Vương, phủ Hạo Vương cũng bị Cẩm Y Vệ giám sát.”

Sắc mặt Cố Trường Bình hơi biến đổi, tất cả đều trong dự liệu của hắn.

“Cẩm Y Vệ bao vây ngoài trang viên và phủ Hạo Vương, còn bố trí người quanh tất cả các phủ thân vương khác.”

Cao Triều đổi giọng: “Trước đó, Hộ Bộ Thượng thư và Binh Bộ đã vào cung. Hoàng thượng gặp họ tại ngự thư phòng, một canh giờ sau lập tức cách chức lão Binh Bộ Thượng thư ngay tại chỗ.”

“Bãi chức tại chỗ?”

Sự điềm tĩnh trên gương mặt Cố Trường Bình rốt cuộc cũng lung lay.

Hộ bộ quản tiền bạc, Binh Bộ lo quân sự. Hoàng thượng triệu hai bộ này, hiển nhiên có ý khởi binh, giờ lại bãi chức...

“Tại sao?” Hắn hỏi.

Cao Triều hạ giọng hơn nữa: “Lão thượng thư chủ trương từ từ tính kế.”

Thì ra là vậy!

Chân mày Cố Trường Bình giật giật.

“Hoàng thượng triệu ngươi vào cung, cụ thể là chuyện gì thì ta không biết, nhưng theo ta biết, hoàng đế hạ chỉ sau khi rời Điện Thủy Tích.”

Cao Triều nhìn hắn, cười nhạt: “Phải rồi, người ở Điện Thủy Tích sắp có hỷ sự lớn, sắp được mẫu bằng tử quý rồi.”

Có thai?

Lúc này sao?

Cố Trường Bình giật mình nhìn Cao Triều, hắn phì mũi khinh thường, giọng vừa mặn vừa chua: “Đừng nhìn ta kiểu đó, ta biết cũng chỉ đến thế thôi.”

“Tắc Thành!”

Cố Trường Bình lấy lại tinh thần, vỗ mạnh vài cái lên vai hắn: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, sau này đừng mạo hiểm truyền tin cho ta nữa, mọi việc giữ lấy bản thân là quan trọng nhất.”

Cao Triều chẳng ngờ hắn lại dặn dò câu này, sững người, mãi không nói nên lời.

...

Vì thời gian gấp rút, Cố Trường Bình bỏ xe cưỡi ngựa, khi đến cổng cung thì trời đã tối đen.

Cao Triều đưa hắn đến cửa Vĩnh An, từ xa đã thấy Vương Trung đang đứng đó ngóng trông mãi.

Vương Trung vừa thấy người tới, bèn thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Cao Triều: “Đại nhân về thôi, để nô tài dẫn Cố Tiến sĩ vào.”

Cố Trường Bình gật đầu với Cao Triều, rồi bước theo Vương Trung lên bậc thềm.

Lúc này đèn lồng hình sừng dê đã được thắp sáng, từng chấm từng chấm không hề quạnh quẽ, khiến Cố Trường Bình thoáng chút hoảng hốt.

Hắn chợt nhớ kiếp trước, có một lần cũng vào cung vào giờ này.

Băng qua từng lớp cổng cung, đi qua từng con đường dài, có người đang đứng chờ dưới đèn. Người ấy mặc cung phục nhạt màu, trên đầu là ánh đèn rực rỡ chiếu rọi.

Nàng đứng đó, dáng người thẳng tắp, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.

Người đó là Tô Uyển Nhi. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 469: Hoàng đế triệu vào cung
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...