Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 465: Thua người chứ không thua trận

1@-

 
Kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ rực, trong mắt Tiền Tam Nhất ánh lên tia lạnh lẽo mơ hồ.

Lúc này, khách trong quán trà đều lần lượt đứng dậy rời đi. Ai dám ngồi uống trà cùng với Cẩm Y Vệ chứ? Toàn là những kẻ ra tay giết người không chớp mắt, tránh xa vẫn hơn.

Thịnh Nhị vờ như không thấy, quay sang gọi ông lão bán trà: “Bốn chén trà, bốn đĩa điểm tâm, mang nhanh lên!”

“Dạ tới liến, tới liền!”

Ông lão sợ đến run rẩy liếc Thịnh Nhị một cái, vội vàng xoay người đi rót trà.
Không biết là do sợ hãi hay vì lý do gì, khi bê trà đến, chân ông lão vấp phải mép sạp, nửa chén trà nguội hắt luôn lên vạt áo trước ngực Thịnh Nhị.

Thịnh Nhị nổi giận đùng đùng: “Làm cái gì vậy hả?”

“Quan gia, xin lỗi, xin lỗi!”

Ông lão mặt cắt không còn giọt máu, vội kéo khăn trên vai xuống, dúi vào trước ngực Thịnh Nhị: “Để ta lau giúp quan gia!”

Thịnh Nhị hất mạnh tay cầm đao, quát lớn: “Tránh ra!”

Ông lão loạng choạng lùi mấy bước, ngồi phệt xuống đất, bát trà rơi vỡ làm đôi.

Sắc mặt Tĩnh Bảo trầm xuống, định đứng dậy lý luận, nhưng một bàn tay lớn đặt lên vai nàng. Nàng quay đầu lại, thấy Cố Trường Bình khẽ lắc đầu.

Tĩnh Bảo lập tức ngồi yên.

Trong lòng nàng vẫn luôn có một suy đoán mơ hồ: trong màn kịch đại tử vong của Cố Ấu Hoa, vai trò Thịnh Nhị đóng không phải địch, mà là bạn.

Tĩnh Bảo nhịn được. Người ngồi đối diện nàng, tiểu Lục gia, cũng nhịn được.

Hai năm lăn lộn quan trường, góc cạnh nào cũng bị mài mòn. Ai chẳng biết Cẩm Y Vệ là chó của hoàng đế, động vào chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì.

“Tiên sinh, ta đi mua chút vải thiều Tiểu Thất thích ăn, ngươi có đi cùng không?”

Tuy hắn không muốn đụng chạm với Cẩm Y Vệ, nhưng không có nghĩa là hắn nuốt nổi cảnh ngang ngược này. Để khỏi nổi nóng, hắn quyết định tạm tránh đi, tiện thể trò chuyện riêng với Cố Trường Bình.

Có vài lời, hắn đã muốn nói từ lâu.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong hôm nay, Cố Trường Bình đã biết Lục tiểu gia đi theo không chỉ đơn giản là dạo phố.

Hắn đứng dậy, nói với Tĩnh Bảo: “Ta đi với Lục gia một lát rồi về, ngươi cứ ngồi yên đợi.”

“Tiên sinh?”

Tĩnh Bảo cũng đoán ra Lục Hoài Kỳ kéo Cố Trường Bình đi là để nói chuyện riêng. Không chắc sẽ là lời tốt đẹp hay ác ý.

Cố Trường Bình vỗ nhẹ cánh tay nàng, ra hiệu không cần lo. Khi ngang qua bàn của Cẩm Y Vệ, hắn khe khẽ thở dài một tiếng.

Lúc Thịnh Nhị đang lau vạt áo trước ngực, lười biếng ngẩng mắt lên.

Hai người nhanh chóng trao nhau một ánh mắt, rồi lại lặng lẽ dời đi.

*

Vải thiều là thứ quả quý, giữa phố chẳng có bán, đó chỉ là cái cớ.

Lục Hoài Kỳ xưa nay là người sảng khoái, đi được vài chục trượng lập tức dừng lại dưới bóng râm, sắc mặt nghiêm nghị: “Cố Trường Bình, ta không vòng vo. Ngươi đã biết thân phận của Tiểu Thất rồi. Sau này định tính sao?”

Câu hỏi này khiến Cố Trường Bình hơi bất ngờ, thì ra người đàn ông trước mặt cũng biết sự thật.

“Lục gia muốn ta tính sao?”

Lục Hoài Kỳ nghẹn họng, cáu bẳn: “Làm sao ta biết được?”

Cố Trường Bình nhìn hắn, giọng bình thản mà kiên định: “Với thân phận hiện tại của nàng, rất nhiều chuyện chỉ có thể đi từng bước một. Bất trắc ở khắp nơi. Nhưng Lục gia cứ yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”

Nghe đến đó, trong lòng Lục Hoài Kỳ nổi lên cảm giác kỳ lạ.

Thì ra ông trời cũng công bằng, cho người đàn ông kia một viên kẹo ngọt, lại ban cho hắn nỗi khổ khó xử.

Chừng nào thân phận của Tiểu Thất chưa bại lộ, hắn vẫn phải chịu đựng như vậy: không thể công khai, không thể đại hôn, không thể sinh con dưỡng cái...

Thật ra ta chẳng cần phải ra vẻ với hắn. Ông trời đã ra vẻ thay ta rồi.

Dù vậy, Lục Hoài Kỳ vẫn quyết định làm mặt nghiêm hơn nữa: “Ngươi là đàn ông, bảo vệ nàng là điều nên làm. Nàng làm Thất gia đã rất khổ cực, ngươi không được gây thêm áp lực cho nàng!”

Cố Trường Bình nhíu mày: “Lục gia lấy tư cách gì mà nói với ta những lời này?”

“Ta là biểu ca của nàng!”

Lục Hoài Kỳ ưỡn ngực, nói chắc nịch: “Lời này từ miệng ta vào tai ngươi, không được nói với bất kỳ ai khác. Phủ ta còn việc, chuyện mua vải thiều giao cho ngươi. À, nói với Tiểu Thất một câu: nàng còn nợ ta, phiền nàng sớm trả!”

Nói xong, Lục gia nhỏ trừng Cố Trường Bình một cái, tạo dáng mà hắn cho là ngầu nhất, quay đầu bước đi.

Mẹ kiếp, thua người không thể thua trận!

Không ngờ, Cố Trường Bình cản hắn lại: “Ta có mấy lời, Lục gia có muốn nghe không?”

“Nói!”

“Ngươi có thể giữ bí mật giúp nàng, lại nói với ta những lời vừa rồi, còn nhận là biểu ca của nàng, chứng tỏ trong lòng ngươi có nàng.”

“Vớ vẩn, tất nhiên là có...”

Lời vừa thốt ra, Lục Hoài Kỳ lập tức thấy không ổn, vội vàng chữa cháy: “Ngươi đừng suy nghĩ lung tung! Ta với nàng trong sáng, cho dù có gì cũng là ta đơn phương tình nguyện!”

Bị vài câu khích bác là lộ hết chân tướng. Cố Trường Bình nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Trong lòng có tình, chỉ dám đứng từ xa nhìn. Vừa sợ người khác ức h**p nàng, vừa sợ người ta nghi ngờ nàng...

Tiểu Lục gia này tuy mang tiếng là tiểu bá vương, nhưng thật ra lại là một người đàn ông ngay thẳng.

“Lục gia, nếu có một ngày ta không thể bảo vệ được nàng, xin Lục gia giúp ta bảo vệ nàng.”

“Ngươi... ý ngươi là gì?”

“Lời này từ miệng ta vào tai ngươi, không được nói với người thứ ba.” Cố Trường Bình mỉm cười: “Lục gia dám nhận lời không?”

Lục Hoài Kỳ: “...”

Tại sao ta phải nhận lời?

Hắn có ý gì?

Còn nữa!

Gì mà nếu hắn không bảo vệ được thì ta phải giúp hắn, Cố Trường Bình hắn là cái thá gì mà ra lệnh cho ta?

Bên này, Lục gia còn đang rối rắm; bên kia, Tiền Tam Nhất cũng đang phân vân có nên đứng ra bênh vực ông lão bán trà kia không, đúng là nhịn không nổi.

Phải rồi!

Ta với Cao mỹ nhân là huynh đệ thân thiết như sắt. Chức quan trong Cẩm Y Vệ của tên nhóc này còn thấp hơn Cao mỹ nhân một bậc, ta sợ cái quái gì Thịnh Nhị chứ!

Tiền Tam Nhất nghĩ vậy, can đảm bốc từ lòng bàn chân lên.

Hắn “soạt” một tiếng đứng phắt dậy, cúi đầu liếc nhìn Thịnh Nhị, vừa định há miệng thì thấy tay Thịnh Nhị đặt sau lưng, vịn lên chuôi kiếm.

Chân hắn mềm nhũn, “phịch” một cái ngồi xuống, cúi đầu làm bộ uống trà.

Thịnh Nhị thấy rõ hết bằng khóe mắt, nhếch môi cười nhạt không tiếng.

Đồ nhát gan!

Một chén trà uống xong, Thịnh Nhị móc ra hai lượng bạc đặt lên bàn rồi đứng dậy rời đi, mấy tên Cẩm Y Vệ còn lại cũng lục tục rời khỏi theo.

Người vừa đi khuất, trời lập tức đổi sắc.

Trời đang trong xanh, bỗng mây đen kéo đến, gió nổi mây vần, hẳn là sắp có một trận cuồng phong mưa bão.

Ông lão bán trà có kinh nghiệm, vừa dọn hàng vừa gọi với sang Tĩnh Bảo: “Sắp mưa rồi, khách quan mau tìm chỗ trú đi!”

“Tiên sinh của ta vẫn chưa quay lại!”

Tiền Tam Nhất nhìn trời rồi nhìn Tĩnh Bảo đang ngồi một mình, cắn răng nói: “Tiểu Thất này, ta không đợi tiên sinh với ngươi nữa đâu, ta phải kiếm chỗ trú trước!”

Nói xong, hắn đá lùi cái ghế dài, lao vào cơn gió như chạy trốn. Nhanh đến mức Tĩnh Bảo còn chưa kịp “ấy” một tiếng.

Đúng là tinh quái!

Tĩnh Bảo lấy bạc trả tiền trà, quay sang nói với Tề Lâm đang đứng trong góc: “Tề Lâm, mau đi tìm tiên sinh với Lục gia đi, sao đi nãy giờ còn chưa quay lại!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 465: Thua người chứ không thua trận
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...