Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 451: So là so chuyện lớn nhỏ
1@-
A Man bực bội mắng thầm trong bụng: Ta lo lắng còn nhiều hơn thế kia.
Có bị Cố Trường Bình ức h**p không?
Hai người kia có phải vừa gặp nhau đã như củi khô gặp lửa bén không?
Nếu nhịn không được, lỡ làm chuyện đó thì sao?
Lỡ mang thai thì làm sao bây giờ?
Có tiếng bước chân vang lên, A Man ngẩng đầu nhìn người đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Thất gia, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
Tĩnh Bảo gặp chuyện vui nên tinh thần phấn chấn, gương mặt tươi cười: “Sao còn chưa ngủ?”
A Man kêu gào trong lòng: Thất gia, ngài đang yêu đương đến ngốc luôn rồi sao, chủ tử còn chưa về, làm sao nô tỳ dám ngủ khò được?
“Nô tỳ đang đợi Thất gia mà!”
A Man đón lấy đèn lồng, liếc mắt ra hiệu với Nguyên Cát, hắn lập tức đi chuẩn bị nước trong phòng tắm.
Tĩnh Bảo vào phòng, A Man bước tới hầu hạ. Khi gỡ mũ quan xuống, tay nàng khựng lại, búi tóc này không phải do nàng chải lúc sáng.
A Man cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung, nhưng lại không thể không nghĩ: hôm qua Thất gia về cũng như thế này.
Nam nữ hẹn hò, trong hoàn cảnh nào mà phải gỡ cả trâm cài?
Trong đầu A Man hiện ra một cảnh tượng: Cố Trường Bình gỡ trâm trên tóc của gia, rồi từ từ đè ngài xuống...
“Con nha đầu này ngẩn ngơ gì vậy?”
Tĩnh Bảo mặc mỗi chiếc áo mỏng trắng, ngồi trước gương đồng: “Trong nhà hôm nay có chuyện gì không?”
A Man hoàn hồn, vội nói: “Cũng có một chuyện lớn ạ. Phủ Lâm An gửi thư đến, đặt ngay trên bàn viết của gia. Quà Tết Đoan Ngọ cũng gửi cùng, đầy nửa thuyền.”
“Nhiều vậy? Đều là mẹ gửi sao?” Tĩnh Bảo ngẩn ra.
“Các phòng trong tộc đều có gửi. gia đỗ Thám hoa, lại đang làm việc ở Hàn Lâm viện, người gửi quà tất nhiên cũng nhiều, mà quà cũng dày hơn.”
“Thế sự là vậy.”
Tĩnh Bảo đứng dậy đi vào phòng tắm: “Không cần ngạc nhiên, nhận lấy là được. Lễ hồi đáp thế nào, ngươi bàn với Tam cô nương. Bây giờ thân thể tỷ ấy khá hơn, để rảnh lại dễ sinh bệnh.”
“Vâng!”
A Man theo sau, cởi luôn chiếc áo trong cho gia, ánh mắt len lén nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
May quá, may quá!
Không thấy vết bầm tím nào, xem ra hai người kia...
Không đúng!
Lỡ đâu Cố Trường Bình nhẹ tay thì sao?
Nghĩ đến đây, da đầu A Man run lên, vội kéo ghế ngồi sau thùng gỗ, bắt đầu gội đầu cho Thất gia.
Vừa gội, trong lòng vừa xoắn xuýt: phải làm sao mới nhắc nhở Thất gia một cách uyển chuyển đây?
*
Cố phủ, phòng tắm.
Tề Lâm lần thứ 88 nhìn khóe miệng chủ tử cong lên trong chậu nước, trong lòng dâng lên tiếng thở dài bi thương:
Gia ơi là gia, ngài dù sao cũng là tiên sinh dạy học, lớn hơn Thất gia vài tuổi, người lại cao lớn hơn, sao có thể bị người ta...
Cứu mạng với!
Tiếng kêu cứu trong lòng Tề Lâm xuất phát từ một câu nói của Thất gia với chủ tử nhà mình: Muốn ta bắt nạt chàng thế nào đây?
Đây chẳng phải có nghĩa là... chủ tử nhà mình mới là người ở bên dưới sao?
Sao có thể như vậy?
Tề Lâm nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Chợt có một ký ức ùa về: hôm đó khám người ở kỳ thi mùa thu, Thất gia mơ hồ để lộ ra “hàng khủng”.
Thì ra, giữa đàn ông với nhau, là so... lớn nhỏ!
Tề Lâm tâm như tro tàn, đưa tay che mặt.
Từ nay về sau, ta còn mặt mũi nào đi gặp người Tĩnh gia nữa, nhất là cái cô hầu tên gì nhỉ... A Man.
Nàng ta chắc chắn sẽ dùng ánh mắt kênh kiệu liếc nhìn ta, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu: Nhìn đi, chủ tử nhà ta mới là người ở trên!
Tề Lâm len lén liếc Cố Trường Bình qua kẽ tay, trong lòng nghẹn ngào tới cực điểm, buột miệng chửi thầm:
Mẹ kiếp, đúng là không có chí khí!
“Còn ngẩn ra làm gì thế, Tề Lâm!”
Cố Trường Bình dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi: “Sổ sách trong nhà còn bao nhiêu bạc mặt có thể dùng?”
Tề Lâm đếm đếm ngón tay: “Bẩm gia, còn gần một vạn lượng.”
“Ừ, đủ rồi.”
“Gia định...?”
Cố Trường Bình nhìn mặt nước, cười nói: “Ta và nàng ấy đã định tình, tất nhiên phải tặng chút tín vật cho ra dáng, ngày mai ngươi mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu.”
Lúc này Tề Lâm không còn muốn mắng “không có chí khí” nữa, mà muốn mắng: phá gia chi tử!
Bị người ta đè rồi còn đi tặng người ta quà, gia ơi là gia, ván cược này ngài lỗ lớn rồi!
*
Hôm sau, ngày nghỉ.
Xe ngựa đã đợi trước cổng Tĩnh phủ từ sáng sớm.
Có chuyện có thể đợi, cũng có chuyện không thể đợi. Huống hồ thời gian càng lúc càng gấp, Cố Trường Bình không đợi nổi nữa.
Tĩnh Bảo vội vội vàng vàng rời phủ, lúc lên xe lòng còn mang chút oán giận.
Tối qua lúc chia tay, hai người đã hẹn, trưa cùng nhau đến lầu Ngoại Lâu ăn cơm, rồi cùng trải qua buổi chiều, tối nàng mời Phó Thành Đạo, không cần phải chạy qua chạy lại.
Ai ngờ, nàng vừa mở mắt đã thấy A Nghiễn tới bẩm: tiên sinh đã đợi ở cổng.
Hại nàng chưa kịp ăn sáng, chỉ kịp khoác đại bộ đồ lập tức chạy ra. Vốn dĩ nàng định ăn sáng với Tam tỷ, trò chuyện tâm sự một chút.
“Ta vừa tỉnh dậy đã nghĩ, chắc không đợi nổi tới trưa nên tới trước.”
Cố Trường Bình đưa tay vén tóc mai nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Giờ ta mới hiểu, thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu. Không trách ta chứ?”
Trách sao được?
Tĩnh Bảo cười ngớ ngẩn, nào còn chút giận dỗi nào.
Xe ngựa đi được mấy chục trượng, nàng mới hoàn hồn, khẽ thở dài trong lòng... Bị hắn nắm chặt thế này, sau này biết làm sao đây?
“Giờ chúng ta đi đâu vậy?” Nàng hỏi.
“Đến rồi sẽ biết.”
Cố Trường Bình cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nói khẽ: “Nếu đường đi nhàm chán, chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị.”
Lại nữa rồi?
Lông mày Tĩnh Bảo giật mạnh, mặt đỏ bừng.
Cố Trường Bình: “Ví dụ như... nói xem tối qua có mất ngủ không, có nhớ ta không?”
Tĩnh Bảo: “...”
Cố Trường Bình: “Ta thì cả đêm không ngủ được.”
Tĩnh Bảo: “...”
Nàng ôm lấy ngực đang đập thình thịch của mình, nghĩ: Cứ như thế này mãi, sớm muộn ta cũng sẽ chết vì hồi hộp mất.
Sau cổng Tiệm Cẩm Thạch, ông chủ Tô Bỉnh Văn đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn người vừa được Cố Trường Bình đỡ xuống, sắc mặt hơi sượng sùng.
Ông đã đi ngủ từ tối qua, không ngờ tên nhóc này lại sai Cố Dịch mang thư tới, bảo sáng sớm hôm sau đợi ở cửa sau tiệm Cẩm Thạch, nói là có khách quý sẽ đến.
Còn dặn kỹ: tránh hết những người không liên quan, khách quý mặt mỏng, không thích gặp người lạ.
Khách quý... là Thám hoa lang???
“Tô gia, chào buổi sáng!” Tĩnh Bảo cung kính chắp tay hành lễ.
“Thất gia, chào buổi sáng!”
Tô Bỉnh Văn đáp lễ, ánh mắt lại liếc nhìn Cố Trường Bình: Tên nhóc này, chuyện gì đây?
Cố Trường Bình làm như không thấy, nắm tay Tĩnh Bảo dắt vào trong.
Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ, hắn lại dám nắm tay nàng trước mặt Tô gia. Nàng vùng mấy lần không ra, tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Phía sau, Tô Bỉnh Văn dụi mắt liên tục, rồi lại dụi tiếp: không sai, hai người đang nắm chặt tay nhau, còn là mười ngón đan xen.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đêm dần khuya.
A Man kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi trước cổng viện, hai khuỷu tay tựa lên đầu gối, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào con đường lát đá xanh phía trước, không chớp lấy một cái.
Lúc này, có người cầm đèn lồng đi tới gần.
“Thất gia?” Nàng bật dậy.
“A Man tỷ, là ta!”
Nguyên Cát thở dài: “Tới phía trước xem rồi, người vẫn chưa về.”
A Man ngồi phịch xuống, Nguyên Cát khó hiểu hỏi: “Gia là quan chức, xã giao bên ngoài là chuyện bình thường mà, A Man tỷ đang lo gì vậy?”
Hiểu cái rắm ấy!
A Man bực bội mắng thầm trong bụng: Ta lo lắng còn nhiều hơn thế kia.
Có bị Cố Trường Bình ức h**p không?
Hai người kia có phải vừa gặp nhau đã như củi khô gặp lửa bén không?
Nếu nhịn không được, lỡ làm chuyện đó thì sao?
Lỡ mang thai thì làm sao bây giờ?
Có tiếng bước chân vang lên, A Man ngẩng đầu nhìn người đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Thất gia, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
Tĩnh Bảo gặp chuyện vui nên tinh thần phấn chấn, gương mặt tươi cười: “Sao còn chưa ngủ?”
A Man kêu gào trong lòng: Thất gia, ngài đang yêu đương đến ngốc luôn rồi sao, chủ tử còn chưa về, làm sao nô tỳ dám ngủ khò được?
“Nô tỳ đang đợi Thất gia mà!”
A Man đón lấy đèn lồng, liếc mắt ra hiệu với Nguyên Cát, hắn lập tức đi chuẩn bị nước trong phòng tắm.
Tĩnh Bảo vào phòng, A Man bước tới hầu hạ. Khi gỡ mũ quan xuống, tay nàng khựng lại, búi tóc này không phải do nàng chải lúc sáng.
A Man cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung, nhưng lại không thể không nghĩ: hôm qua Thất gia về cũng như thế này.
Nam nữ hẹn hò, trong hoàn cảnh nào mà phải gỡ cả trâm cài?
Trong đầu A Man hiện ra một cảnh tượng: Cố Trường Bình gỡ trâm trên tóc của gia, rồi từ từ đè ngài xuống...
“Con nha đầu này ngẩn ngơ gì vậy?”
Tĩnh Bảo mặc mỗi chiếc áo mỏng trắng, ngồi trước gương đồng: “Trong nhà hôm nay có chuyện gì không?”
A Man hoàn hồn, vội nói: “Cũng có một chuyện lớn ạ. Phủ Lâm An gửi thư đến, đặt ngay trên bàn viết của gia. Quà Tết Đoan Ngọ cũng gửi cùng, đầy nửa thuyền.”
“Nhiều vậy? Đều là mẹ gửi sao?” Tĩnh Bảo ngẩn ra.
“Các phòng trong tộc đều có gửi. gia đỗ Thám hoa, lại đang làm việc ở Hàn Lâm viện, người gửi quà tất nhiên cũng nhiều, mà quà cũng dày hơn.”
“Thế sự là vậy.”
Tĩnh Bảo đứng dậy đi vào phòng tắm: “Không cần ngạc nhiên, nhận lấy là được. Lễ hồi đáp thế nào, ngươi bàn với Tam cô nương. Bây giờ thân thể tỷ ấy khá hơn, để rảnh lại dễ sinh bệnh.”
“Vâng!”
A Man theo sau, cởi luôn chiếc áo trong cho gia, ánh mắt len lén nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
May quá, may quá!
Không thấy vết bầm tím nào, xem ra hai người kia...
Không đúng!
Lỡ đâu Cố Trường Bình nhẹ tay thì sao?
Nghĩ đến đây, da đầu A Man run lên, vội kéo ghế ngồi sau thùng gỗ, bắt đầu gội đầu cho Thất gia.
Vừa gội, trong lòng vừa xoắn xuýt: phải làm sao mới nhắc nhở Thất gia một cách uyển chuyển đây?
*
Cố phủ, phòng tắm.
Tề Lâm lần thứ 88 nhìn khóe miệng chủ tử cong lên trong chậu nước, trong lòng dâng lên tiếng thở dài bi thương:
Gia ơi là gia, ngài dù sao cũng là tiên sinh dạy học, lớn hơn Thất gia vài tuổi, người lại cao lớn hơn, sao có thể bị người ta...
Cứu mạng với!
Tiếng kêu cứu trong lòng Tề Lâm xuất phát từ một câu nói của Thất gia với chủ tử nhà mình: Muốn ta bắt nạt chàng thế nào đây?
Đây chẳng phải có nghĩa là... chủ tử nhà mình mới là người ở bên dưới sao?
Sao có thể như vậy?
Tề Lâm nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Chợt có một ký ức ùa về: hôm đó khám người ở kỳ thi mùa thu, Thất gia mơ hồ để lộ ra “hàng khủng”.
Thì ra, giữa đàn ông với nhau, là so... lớn nhỏ!
Tề Lâm tâm như tro tàn, đưa tay che mặt.
Từ nay về sau, ta còn mặt mũi nào đi gặp người Tĩnh gia nữa, nhất là cái cô hầu tên gì nhỉ... A Man.
Nàng ta chắc chắn sẽ dùng ánh mắt kênh kiệu liếc nhìn ta, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu: Nhìn đi, chủ tử nhà ta mới là người ở trên!
Tề Lâm len lén liếc Cố Trường Bình qua kẽ tay, trong lòng nghẹn ngào tới cực điểm, buột miệng chửi thầm:
Mẹ kiếp, đúng là không có chí khí!
“Còn ngẩn ra làm gì thế, Tề Lâm!”
Cố Trường Bình dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi: “Sổ sách trong nhà còn bao nhiêu bạc mặt có thể dùng?”
Tề Lâm đếm đếm ngón tay: “Bẩm gia, còn gần một vạn lượng.”
“Ừ, đủ rồi.”
“Gia định...?”
Cố Trường Bình nhìn mặt nước, cười nói: “Ta và nàng ấy đã định tình, tất nhiên phải tặng chút tín vật cho ra dáng, ngày mai ngươi mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu.”
Lúc này Tề Lâm không còn muốn mắng “không có chí khí” nữa, mà muốn mắng: phá gia chi tử!
Bị người ta đè rồi còn đi tặng người ta quà, gia ơi là gia, ván cược này ngài lỗ lớn rồi!
*
Hôm sau, ngày nghỉ.
Xe ngựa đã đợi trước cổng Tĩnh phủ từ sáng sớm.
Có chuyện có thể đợi, cũng có chuyện không thể đợi. Huống hồ thời gian càng lúc càng gấp, Cố Trường Bình không đợi nổi nữa.
Tĩnh Bảo vội vội vàng vàng rời phủ, lúc lên xe lòng còn mang chút oán giận.
Tối qua lúc chia tay, hai người đã hẹn, trưa cùng nhau đến lầu Ngoại Lâu ăn cơm, rồi cùng trải qua buổi chiều, tối nàng mời Phó Thành Đạo, không cần phải chạy qua chạy lại.
Ai ngờ, nàng vừa mở mắt đã thấy A Nghiễn tới bẩm: tiên sinh đã đợi ở cổng.
Hại nàng chưa kịp ăn sáng, chỉ kịp khoác đại bộ đồ lập tức chạy ra. Vốn dĩ nàng định ăn sáng với Tam tỷ, trò chuyện tâm sự một chút.
“Ta vừa tỉnh dậy đã nghĩ, chắc không đợi nổi tới trưa nên tới trước.”
Cố Trường Bình đưa tay vén tóc mai nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Giờ ta mới hiểu, thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu. Không trách ta chứ?”
Trách sao được?
Tĩnh Bảo cười ngớ ngẩn, nào còn chút giận dỗi nào.
Xe ngựa đi được mấy chục trượng, nàng mới hoàn hồn, khẽ thở dài trong lòng... Bị hắn nắm chặt thế này, sau này biết làm sao đây?
“Giờ chúng ta đi đâu vậy?” Nàng hỏi.
“Đến rồi sẽ biết.”
Cố Trường Bình cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nói khẽ: “Nếu đường đi nhàm chán, chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị.”
Lại nữa rồi?
Lông mày Tĩnh Bảo giật mạnh, mặt đỏ bừng.
Cố Trường Bình: “Ví dụ như... nói xem tối qua có mất ngủ không, có nhớ ta không?”
Tĩnh Bảo: “...”
Cố Trường Bình: “Ta thì cả đêm không ngủ được.”
Tĩnh Bảo: “...”
Nàng ôm lấy ngực đang đập thình thịch của mình, nghĩ: Cứ như thế này mãi, sớm muộn ta cũng sẽ chết vì hồi hộp mất.
Sau cổng Tiệm Cẩm Thạch, ông chủ Tô Bỉnh Văn đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn người vừa được Cố Trường Bình đỡ xuống, sắc mặt hơi sượng sùng.
Ông đã đi ngủ từ tối qua, không ngờ tên nhóc này lại sai Cố Dịch mang thư tới, bảo sáng sớm hôm sau đợi ở cửa sau tiệm Cẩm Thạch, nói là có khách quý sẽ đến.
Còn dặn kỹ: tránh hết những người không liên quan, khách quý mặt mỏng, không thích gặp người lạ.
Khách quý... là Thám hoa lang???
“Tô gia, chào buổi sáng!” Tĩnh Bảo cung kính chắp tay hành lễ.
“Thất gia, chào buổi sáng!”
Tô Bỉnh Văn đáp lễ, ánh mắt lại liếc nhìn Cố Trường Bình: Tên nhóc này, chuyện gì đây?
Cố Trường Bình làm như không thấy, nắm tay Tĩnh Bảo dắt vào trong.
Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ, hắn lại dám nắm tay nàng trước mặt Tô gia. Nàng vùng mấy lần không ra, tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Phía sau, Tô Bỉnh Văn dụi mắt liên tục, rồi lại dụi tiếp: không sai, hai người đang nắm chặt tay nhau, còn là mười ngón đan xen.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 451: So là so chuyện lớn nhỏ
10.0/10 từ 22 lượt.