Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 444: Phát hiện hai tên gián điệp

1@-

Chương 444: Phát hiện hai tên gián điệp

Từ Thanh Sơn không biết bao nhiêu lần tưởng tượng, nếu một ngày kia hắn nhận được thư của “tên ẻo lả”, chắc chắn sẽ vui mừng đến mức lộn nhào hai vòng.

Nào ngờ khi ngày ấy thực sự đến, hắn lại thấy... lộn nhào thôi vẫn chưa đủ để biểu đạt tâm trạng mình.

Hắn cắt một đoạn tim đèn, sau đó cởi áo khoác, rửa tay rửa mặt sạch sẽ... thầm nghĩ: Tên ẻo lả à, ngươi xem ta đối với ngươi cẩn thận biết bao.

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị chu toàn, hắn mới ngồi xuống dưới ánh đèn, mở thư ra đọc từng chữ một, không sót chữ nào.

Rồi lại đọc từ đầu.

Liên tục đọc năm lần, Từ Thanh Sơn mới lôi từ dưới gối ra ba bức thư, một của Cao mỹ nhân, một của Tiền Tam Nhất, một của Uông Tần Sinh.

Thư của Cao mỹ nhân ngắn gọn súc tích, chỉ nói hắn đã vào Cẩm Y Vệ, giọng văn toát ra khí chất lạnh lùng của một công tử quý tộc.

Còn cái tên Tiền Tam Nhất vô sỉ ấy ngoài rên chuyện học hành khổ cực ra thì chỉ biết than nghèo kể khổ. Đã thế còn mặt dày đòi hắn mang ít da bò, da dê về kinh bán lấy tiền, hai người chia năm năm, để gây dựng “kho bạc riêng” của hắn.

Thư của Uông Tần Sinh thì đúng như con người hắn, khuôn phép đàng hoàng, trước là hỏi thăm sức khỏe, sau kể tình hình hiện tại, cuối cùng lại dặn dò vài câu.

Từ Thanh Sơn lần lượt xem qua cả bốn bức thư, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại ở thư của “tên ẻo lả”.

Nhìn nét chữ này, nhìn cách hành văn, nhìn từng câu chữ... À đúng rồi, người đó còn viết gì nhỉ...

“Thường xuyên nghĩ đến ta.”

Miệng Từ Thanh Sơn gần như nở tới tận mang tai.

“Đúng là dùng cả tấm lòng rồi!”

Hắn cất cả bốn bức thư dưới gối, mặc lại áo giáp sắt lạnh như băng, rồi gọi lớn ra ngoài trướng: “Mạch Tử, chuẩn bị ngựa!”

Tên tiểu đồng thân cận Mạch Tử ló nửa cái đầu vào vén rèm: “Công tử, trời tối rồi, giờ gió cát lớn, ngài...”

Từ Thanh Sơn quét mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Mạch Tử sợ đến run tay, rèm rớt “phịch” xuống. Công tử mặc giáp sắt lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị khiến người ta không dám chống đối.

Hắn sợ thật rồi!

Ngựa dắt đến, Từ Thanh Sơn tung người lên lưng, chân kẹp mạnh, cả người lẫn ngựa biến mất trong màn đêm.

Tên ẻo lả bảo hắn hãy thay người ấy nhìn vùng cỏ sa mạc, chim ưng và chiến mã, hắn sẽ đi thay người ấy nhìn; hơn nữa...

Nếu không cưỡi ngựa, không xả hết cơn hừng hực này, sao hắn có thể gối đầu lên thư của người ấy mà yên tâm ngủ được?

Chạy một vòng, người mệt, ngựa cũng mệt, Từ Thanh Sơn vừa ngả người nằm xuống đất thì nghe tiếng vó ngựa đuổi đến.

“Ai đó?”

“Công tử, là ta!”

Mạch Tử chưa kịp xuống ngựa đã vội nói: “Trong quân mười sáu phát hiện hai tên gián điệp, đã trói lại rồi, mời công tử xử trí!”

“Gián điệp?” Từ Thanh Sơn bật dậy, phủi đất bụi: “Đi, xem thử!”

...

Trước doanh trướng quân mười sáu, lửa cháy hừng hực, mấy trăm binh lính khoác vai nhau vây thành một vòng tròn, cười nói rôm rả.

Giữa vòng có hai tên lính trẻ bị trói như bánh chưng, quỳ rạp dưới đất, cả người run lẩy bẩy.

“Nhìn xem, mặt mũi cũng ưa nhìn đấy chứ!”

“Mông cũng cong nữa!”

“Hay là đừng giết, giữ lại trong trướng cho huynh đệ sưởi ấm giường?”

“Tổ bà nhà ngươi, Tôn Nhị Cẩu, ngươi không biết ghê à?”

“Ghê gì mà ghê, ta mấy năm nay chưa đụng đến đàn bà, thèm đến đỏ mắt rồi, hai tên này vừa hay giải cơn khát giùm ta!”

“Ha ha ha! Cả đàn ông người cũng xuống tay được à?”

“Suỵt, im đi, đừng ồn nữa, Tiểu Từ tướng quân tới rồi!”

Từ Thanh Sơn sải bước tiến lại, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại nơi hai tên gián điệp kia.

Chỉ thấy cả hai đều thấp bé, thậm chí hơi lùn, người bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng ngay cả vậy, gương mặt họ vẫn có vài phần thanh tú.

Từ Thanh Sơn cau mày, người bên biên ải đều cao to thô kệch, hai người này không giống kiểu đó.

“Ngẩng đầu lên!”

“Tiểu Từ tướng quân bảo các ngươi ngẩng đầu, nghe không?”

Hai thanh đao sáng loáng gí dưới cằm, ai mà dám không ngẩng?

Hai người run rẩy ngẩng đầu. Một người trong đó nhìn Từ Thanh Sơn bằng ánh mắt cực kỳ oán hận, mím môi rồi bất chợt khóc òa.

Từ Thanh Sơn cảm thấy da đầu tê rần, máu toàn thân như đông cứng lại.

Tiếng khóc đó, ánh mắt đó...

Mẹ kiếp!

Đây đâu phải gián điệp gì, rõ ràng là Diệp Quân Chỉ!

Đúng là gan trời, dám giả trai lẻn vào quân doanh đùa giỡn. Ngươi có biết chuyện này nguy hiểm đến chết người không!

Sự kinh ngạc trên mặt Từ Thanh Sơn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tĩnh đến đáng sợ: “Người đâu, giải hai tên gián điệp này về đại trướng cho đại tướng quân xử lý.”

Diệp Quân Chỉ vừa giận vừa sốt ruột: “Từ Thanh Sơn...”

Từ Thanh Sơn quát lớn: “Bịt miệng bọn chúng lại!”

Vệ binh hai bên thấy tên nhóc này dám gọi thẳng tên Tiểu Từ tướng quân, lập tức nhét giẻ vào mồm.

“Ưm ưm... ưm ưm...”

Nước mắt Diệp Quân Chỉ càng tuôn dữ dội.

Đồ đàn ông máu lạnh vô tình! nàng băng qua ngàn dặm tìm đến, chịu bao khổ cực, hắn rõ ràng đã nhận ra rồi, vậy mà còn hành hạ nàng như thế.

Máu lạnh!

“Nhìn xem, mặt của tên nhóc này trắng mịn như đậu hũ ấy!”

Nước mắt rửa qua khuôn mặt, lộ ra gương mặt thật, phối cùng đôi mắt long lanh như nước trông thật đáng thương khiến người động lòng.

“Tiểu Từ tướng quân, đừng giao cho đại tướng quân xử lý, phí lắm!”

“Đúng đó đúng đó, bọn ta đảm bảo ‘chăm sóc’ hai tên gián điệp này đến sống không bằng chết!”

“Tiểu Từ tướng quân, thưởng bọn ta đi!”

“Cho bọn ta đi!”

Trái tim Diệp Quân Chỉ như thắt lại, quên cả khóc, quên cả giãy giụa. Cái tên đàn ông máu lạnh kia... chẳng lẽ thực sự định...

Lúc này, Từ Thanh Sơn động đậy.

Hắn bước tới, nhấc nàng lên như nhấc gà con khỏi đất, ánh mắt trở nên âm trầm đáng sợ: “Uống rượu tán dóc ta có thể cho qua, nhưng chuyện gián điệp liên quan đến an nguy quân doanh, tính mạng của các ngươi mà các ngươi dám đem ra làm trò đùa ư?”

Tất cả binh lính đều sững lại.

Tiểu Từ tướng quân từ khi nhập ngũ đến nay luôn hòa nhã, thường hay đùa giỡn vài câu th* t*c cũng không sao, mọi người đã quen với kiểu không phân trên dưới ấy... không ngờ...

Thì ra, Tiểu Từ tướng quân cũng chẳng phải hạng mềm yếu. Dù đánh trận chưa nổi bật, nhưng chí khí và tư cách làm tướng thì không thiếu.

Mạch Tử thấy công tử mình xách Diệp tiểu thư đi rồi, cũng vội xách tên còn lại đi theo.

Người này hắn biết, là nha hoàn thân cận của Diệp tiểu thư, tên là Thang Viên.

Con nha đầu này do chính lão gia nhà họ Diệp dạy võ, thân thủ không tệ. Nếu không phải vậy thì Diệp tiểu thư đâu dám cả gan đi ngàn dặm tìm đến đây.

Hừ!

Còn dám trừng mắt với hắn nữa cơ à?

Mạch Tử nghĩ bụng: Chủ tớ gì mà giống nhau thế, gan lớn thật đấy!

Từ Thanh Sơn xách người bước đi như bay, Diệp Quân Chỉ bị treo lủng lẳng, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn hắn.

Râu ria lún phún, gương mặt gầy guộc, mày như lưỡi kiếm, mắt sâu lạnh như đêm đông, hai tháng quân ngũ đã rèn giũa hắn như thay da đổi thịt, là một nam nhân thật sự.

Đẹp thật đấy...

Trong khoảnh khắc, Diệp Quân Chỉ quên sạch hết những khổ cực đã trải qua, trong lòng trong mắt nàng chỉ còn lại một Tiểu Từ tướng quân với ánh mắt trong sáng như sao trời. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 444: Phát hiện hai tên gián điệp
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...