Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 436: Nàng là người điên

1@-

Chương 436: Nàng là người điên

“Tiên sinh, nếu đã có manh mối rồi, vậy ta về trước đây.”

Quan hệ càng kín đáo, người biết càng ít càng tốt. Tĩnh Bảo nhìn ra mối quan hệ giữa Cố Trường Bình và Thịnh Vọng của Cẩm Y Vệ không hề đơn giản, biết điều mà chủ động tránh né.

Cố Trường Bình nghe vậy thì trong lòng ấm áp. Tĩnh Bão này, lúc tiến, lúc lùi đều rất có chừng mực.

Hắn cúi người xuống để trán mình chạm trán nàng, cợ cọ một chút: “A Bảo, tiên sinh thèm rồi, muốn ăn mì chay lầu Ngoại Lâu.”

Tựa như tia sét giáng qua đầu, trong khoảnh khắc ánh chớp lóe lên, Tĩnh Bảo chỉ có một suy nghĩ: Sao hắn lại có thể quyến rũ đến vậy chứ?!

Tĩnh Bảo còn đang ngẩn người, thì Cố Trường Bình đã đuổi kịp bước chân Thịnh Nhị.


Hai người không nói một lời, ăn ý cùng phi thân lên, một trước một sau thi triển khinh công đi trên nóc nhà.

Cố Trường Bình nhìn bóng Thịnh Nhị phía trước, người này thân pháp rất nhẹ, rõ ràng khinh công không tầm thường.

Thịnh Nhị cũng ngoái đầu liếc Cố Trường Bình một cái, người này tuyệt đối không chỉ có chút võ công để tự vệ như hắn từng nói.

Chỉ sau một chén trà, hai người đồng thời h* th*n xuống sân viện.

“Người đâu?” Cố Trường Bình hỏi.

“Ta bảo cha nuôi về Cẩm Y Vệ tọa trấn, kẻo bị liên lụy.” Thịnh Nhị dừng lại một chút: “Chuyện này ông ấy mạo hiểm rồi.”

“Ta nợ hắn...”

Cố Trường Bình bỗng ngừng lại, cách đó mấy trượng, một bà lão nằm sõng soài dưới đất.

Thịnh Nhị cũng nhìn thấy, kinh hãi kêu lên: “Không hay rồi!” Rồi cả hai cùng lao vào trong nhà.

Trong nhà, nào còn bóng dáng Cố Ấu Hoa, chỉ còn ánh sáng lờ mờ u ám.

...

Tại trạm dịch, cấm quân vốn đứng gác dày đặc ba bước một trạm đã rút lui, chỉ còn vài chục thị vệ canh trước sau.

Trong thư phòng, bầu không khí căng như dây đàn.

Phác Vân Sơn đang và các đại thần đi theo nghị sự.

Sắc mặt ông ta âm trầm.

Ông nằm mơ cũng không ngờ được, vụ ám sát này lại do chính tay con trai mình sắp đặt!

“Bệ hạ, việc xử lý Thái tử Chân Nhân xếp sau, việc cấp bách bây giờ là hàn gắn quan hệ giữa Tô Lục và Đại Tần.”

“Bệ hạ, Hoàng đế Đại Tần giao việc xử lý Thái tử Chân Nhân cho ngài chẳng qua là lời xã giao. Muốn xử lý thế nào, vẫn phải thương lượng với hắn.”

“Chi bằng lấy lý do đó vào cung diện thánh?”

Phác Vân Sơn suy nghĩ một chút: “Người đâu, chuẩn bị thay áo quần. Các khanh cùng trẫm vào cung.”

Các đại thần đồng thanh: “Tuân chỉ!”

Một lát sau, đoàn người vội vã rời khỏi trạm dịch.

Phác Vân Sơn đặt một chân lên ghế, đang định lên xe ngựa thì khóe mắt bỗng lướt thấy điều gì đó, hơi thở nghẹn lại, máu toàn thân như dồn l*n đ*nh đầu.

Cách đó mấy trượng, có người đứng dưới tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông.

Người đó... là Cố Ấu Hoa!

Ánh mắt hai người chạm nhau, toàn thân Cố Ấu Hoa lạnh toát như ngâm trong băng.

Quá khứ như ánh chớp lướt qua đầu, đôi mắt vốn đờ đẫn lập tức đỏ ngầu như rót máu.

Nàng bỗng nhiên hét lên.

Một tiếng “A!” chói tai khiến thị vệ giật mình tưởng có thích khách, lập tức vây quanh Phác Vân Sơn.

Cố Ấu Hoa vừa hét vừa nhìn ông ta chằm chằm, máu trong mắt dường như sắp rơi xuống.

“Hoa Hoa, ông trời thương ta, để ta gặp lại nàng ở Đại Tần.”

“Hoa Hoa, gả cho ta đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, đời đời kiếp kiếp.”

“Cố Ấu Hoa, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố sao? Ngươi chẳng là gì cả. Tại sao ta phải cưới ngươi? Ngươi có thể mang lại cái gì cho ta? Tai họa ư?”

“Cố Ấu Hoa, ta xin ngươi đấy, đừng đến hại ta nữa, tha cho ta đi, được không?”

“Bệ hạ?”

Các thị vệ không hiểu gì, quay đầu nhìn Phác Vân Sơn.

Phác Vân Sơn thu ánh mắt lạnh lẽo lại: “Ta không quen biết người này. Mau đuổi nàng ta đi.”

“Không quen biết ư?”

Cố Ấu Hoa bỗng bật cười ha ha: “Năm xưa là ai quỳ dưới chân cha ta, cầu xin ông giúp ngươi một tay? Là ai quỳ xuống van nài Lục ca ta cho ta gặp ngươi một lần? Phác Vân Sơn, ngươi vẫn như xưa... vẫn là đồ tiện nhân... ha ha ha...”

“Ngươi...”
Phác Vân Sơn bị bóc trần, giận dữ gào lên: “Người đâu, mau lôi ả đàn bà này ra ngoài cho ta!”

“Ta xem ai dám!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ xa, Cố Trường Bình sải bước chạy tới, ôm chặt Cố Ấu Hoa vào lòng: “Cô mẫu, chúng ta về thôi.”

“Trường Bình, hắn nói không quen biết ta!” Giọng Cố Ấu Hoa đột nhiên biến đổi, như đứa trẻ bị oan ức.

Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên, nở cười lạnh lẽo: “Chúng ta cũng không quen hắn. Đi thôi, Lục ca còn đang đợi chúng ta về ăn cơm, người quên rồi sao, ông ấy ghét người khác đến trễ nhất.”

“Ừ!”

Cố Ấu Hoa nhìn Cố Trường Bình bằng đôi mắt trong như sen, trông rất đơn thuần và đáng yêu: “Vậy... chúng ta về thôi!”

Bên cạnh, Phác Vân Sơn mặt mày tái mét, buột miệng: “Cố Ấu Hoa, ngươi bị điên rồi à?!”

Cả người Cố Ấu Hoa run lên.

“Bà ta hình như điên thật rồi!”

“Trời ơi, các chủ Tầm Hương Các là một con điên!”

“Ối dào, ở cái nơi như vậy, ngày nào cũng bị đàn ông dày vò, không điên mới lạ!”

“Tất cả câm miệng cho ta!”

Ánh mắt Thịnh Nhị sắc bén quét một vòng: “Người không phận sự, giải tán hết cho ta!”

Thấy người kia mặc áo quần Cẩm Y Vệ, dân chúng lập tức tản đi.

Thịnh Nhị tiến lên một bước: “Cố Tiến sĩ, người đã tìm được rồi, xin mời về trước.”

Cố Trường Bình cảm kích nhìn Thịnh Nhị: “Cô mẫu, chúng ta về thôi!”

Cố Ấu Hoa như chẳng nghe thấy, nét dịu dàng như trẻ con vừa rồi tan biến hoàn toàn, khóe môi nàng mím chặt, cứng lại thành một đường thẳng.

“Cô mẫu?”

Cố Ấu Hoa giơ tay chỉ vào Phác Vân Sơn: “Trường Bình, hắn nói gì vậy? Hắn nói ta điên sao?”

Cố Trường Bình: “...”

“Ta không điên! Ta không điên!”
Mặt Cố Ấu Hoa co giật dữ dội, móng tay nhọn hoắt cắm sâu vào da thịt Cố Trường Bình: “Là hắn điên! Là bọn họ điên! Tất cả bọn họ đều điên hết rồi...”

“Cô mẫu!”
Cố Ấu Hoa đột nhiên nhíu mày, đôi mắt đỏ ngầu trầm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt nay đã phát tướng và già nua, nàng gằn từng chữ với Cố Trường Bình: “Hãy nhớ kỹ mặt hắn… Kẻ này, phải giết!”

Lời nói đó như nhét một nhúm đá băng vào tận khe xương Phác Vân Sơn.

“Người đâu! Có người muốn giết trẫm! Hộ giá! Hộ giá!”

...

Tĩnh Bảo xách hộp cơm từ lầu Ngoại Lâu bước ra, mặt mày tươi rói, đến cả A Nghiễn đi phía sau cũng ngẩn người nhìn.

“Gia!”

Hắn khẽ gọi: “Gia định cùng tiên sinh...”

Khóe miệng Tĩnh Bảo lập tức trùng xuống, tên này đúng là không biết điều, chuyên thích nói mấy chuyện chọc người mất hứng.

Nụ cười trên gương mặt nàng dần dần biến mất.

“Không định gì cả. Chờ chuyện này kết thúc... vẫn sẽ như trước. Đi thôi.”

Lời này khiến A Nghiễn nhói lòng. Hắn thấy mình đúng là đáng bị tát, lại chọc vào chuyện khiến Thất gia buồn.

Nhưng hắn không hối hận.

So với chuyện tình cảm của gia, hắn càng mong gia có thể bình an vô sự. Mong Tĩnh gia mãi yên ổn không có sóng gió.

Đừng tưởng A Nghiễn là kẻ ngốc, nếu ngu thật thì đã không được đứng sau lưng Thất gia.

Có vài chuyện, hắn hiểu rõ trong lòng, chỉ là không thể nói ra, phải để nó mục rữa trong bụng thôi. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 436: Nàng là người điên
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...