Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 434: Nỗi lòng thái giám

1@-

Chương 434: Nỗi lòng thái giám

“Nếu tìm được cô mẫu, ta cũng muốn đưa bà ấy đến sống ở đảo Mỹ Nhân. Trên đảo có Đoạn Cửu Lương, người từng là thị vệ của cha ta, trung thành tận tụy.”

Tĩnh Bảo nghe hắn sắp xếp cho tương lai, cảm nhận được sự thân cận hắn dành cho nàng từ trong đó.

Như thể hắn đang từng chút một mở lòng, để nàng bước vào, nhìn thấy những điều sâu kín hắn giấu trong tim.

“A Bảo!”

“Vâng?”


“Phủ Lâm An là địa bàn của ngươi!”

Giọng Cố Trường Bình dịu dàng: “Ta sắp xếp người thân thiết nhất của ta ở đó, là bởi vì yên tâm.”

Mỗi một lời hắn nói đều như chiếc kim đâm từng lỗ vào tim Tĩnh Bảo, khiến gió lùa vào lạnh buốt.

“Tiên sinh?”

“Suỵt, đừng nói nữa. Ta chợp mắt một lát, đến giờ thì gọi ta.”

Cố Trường Bình đưa tay nàng trở lại chăn, buông ra rồi nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Tĩnh Bảo nín thở.

“Giúp ta tháo tóc đi.” Hắn thì thầm: “Vướng đau quá.”

Không chỉ hành động thân mật, lời nói cũng đầy mập mờ.

Tháo tóc là việc chỉ có vợ mới làm thôi.

Tĩnh Bảo run run giơ tay, lần theo tóc hắn, nhẹ nhàng rút trâm ra.

Lần đầu tiên tháo trâm cho nam nhân, nàng chẳng có kinh nghiệm, tiện tay làm rơi cả hai sợi tóc dài. Cứ ngỡ sẽ khiến Cố Trường Bình tỉnh giấc, không ngờ hắn chỉ nhíu mày, rồi chìm vào giấc ngủ say.

“Ngủ đi, có ta ở đây.” Nàng nói.

Nói xong, nàng vươn tay vén từng sợi tóc lòa xòa trên mặt hắn, để khuôn mặt này hiện ra rõ ràng trước mắt mình.

Chúng ta... rốt cuộc là gì đây?

Tĩnh Bảo thầm nghĩ.

Là tàn dư tình cũ, hay là không kìm được lòng?

...

Đêm buông xuống, vạn nhà lên đèn.

Tại một căn nhà nhỏ phía nam thành, bóng tối bao phủ.

Cánh cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, người vừa đến đứng ở cửa, cẩn trọng ngoái đầu nhìn quanh vài lượt, xác định không ai theo dõi mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Hắn tiến sâu vào trong.

Đi qua bức bình phong, qua hành lang dài, xuyên qua cổng vòm, không gian bỗng mở ra là một viện rộng lớn.

Trong viện cũng không thắp đèn. Trước cửa có một bà lão ngồi, là người câm, vừa thấy hắn đến lập tức ra hiệu liên tục.

Hắn chỉ vào chiếc lồng đèn dưới mái hiên.

Bà lão hiểu ý, vội vã đi thắp đèn, hắn lập tức nhân lúc đó đi tiếp vào trong.

Đèn trong viện bất ngờ sáng rực, một chùm sáng rọi thẳng vào gương mặt trắng tròn hơi béo của hắn.

Thịnh Vọng xoa mặt, nở nụ cười, bước qua bậc cửa: “Tiểu thư, xem ta mang gì đến cho người này?”

Cố Ấu Hoa đang đứng cạnh cửa sổ quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn sang, khiến người ta lạnh sống lưng.

Thịnh Vọng lấy ra một gói giấy dầu mở ra, bên trong là một cái bánh dầu nóng hổi thơm lừng.

“Mua từ tiệm Tam Vị Trai, vẫn còn nóng đấy, tiểu thư nếm thử không?”

Có ai ngờ, vị tiểu thư được nhà họ Cố cưng chiều như ngọc, thứ thích nhất không phải là sơn hào hải vị, mà chỉ là một chiếc bánh dầu đơn sơ.

Cố Ấu Hoa nhăn mũi: “Đây không phải bánh của Tam Vị Trai, mùi không đúng.”

Thịnh Vọng cười khổ: “Hôm nay sư phụ Trương không khỏe, không đi làm, cái này là đồ đệ hắn làm.”

Cố Ấu Hoa lập tức nổi giận: “Lão già Trương kia là cố tình chống đối ta hay sao, lần nào ta muốn ăn là y như rằng ông ta nghỉ! Chắc chắn do ta chiều quá rồi.”

Bao nhiêu năm trôi qua, làm gì còn sư phụ Trương nữa, đến tiệm Tam Vị Trai cũng đã chẳng còn.

Thịnh Vọng nhe răng cười: “Tiểu thư ơi, dù người cho ông ta vài lá gan, ông ta cũng không dám đâu!”

Sắc mặt Cố Ấu Hoa lúc này mới dịu lại: “Đưa đây, ta nếm thử.”

Thịnh Vọng đưa gói bánh lên, Cố Ấu Hoa đón lấy cắn một miếng, nhai vài lần, trên mặt nở nụ cười.

“Lát nữa ngươi đi nói với lão Trương, đồ đệ ông ta đã có bảy phần bản lĩnh rồi, cứ thế mà tiếp tục, bản tiểu thư sẽ nâng đỡ hắn.”

“Tiểu thư nâng đỡ ai là phúc phận của người đó!”

Thịnh Vọng thở phào, pha trà nóng, thổi cho nguội mới dâng đến tận tay Cố Ấu Hoa.

Cố Ấu Hoa cau mày nhìn hắn, ánh mắt dần dần mơ hồ: “Ngươi là...”

“Là Tiểu Vọng tử đây ạ! Tiểu thư quên rồi sao, năm đó Lục gia đưa người đi ngắm đèn vào rằm tháng giêng, Tiểu Vọng tử theo sát phía sau. Tiểu thư thích một chiếc đèn hoa sen, một chiếc đèn cá, Tiểu Vọng tử bèn mua hết, xách theo suốt cả đường.”

“Tiểu Vọng tử, thì ra ngươi là Tiểu Vọng tử tay nứt nẻ năm nào.”

Nàng vẫn còn nhớ!

Tim Thịnh Vọng như bị ai bóp chặt, vừa tê vừa ngọt.

Năm ấy nàng đứng bên Lục gia, nụ cười rực rỡ như hoa.

Hắn đi theo sau người trong lòng của Lục gia, mà Lục gia cứ luôn ngoái đầu nhìn người ấy. Nhìn nhiều quá, tiểu thư phát hiện lập tức hỏi: “Lục ca nhìn gì thế?”

Lục gia thản nhiên trả lời: “Ta nhìn Tiểu Vọng tử, xem kìa, hắn lanh lợi biết bao.”

Tiểu thư quay người lại, ngắm hắn từ trên xuống dưới, rồi mỉm cười: “Lanh lợi gì chứ, ta thấy ngu ngốc thì có. Không biết cầm hai cái đèn chập lại, cứ nhất quyết mỗi tay cầm một cái.”

Hắn vội cười gượng: “Là ta sợ làm hỏng đèn của tiểu thư thôi mà.”

Nàng mỉm cười: “Tay ngươi cứng đờ cả rồi, còn cầm chắc được sao? Lục ca, trong nhà còn cao trị nứt tay không, đưa cho hắn một lọ đi. Người thì trắng trẻo mà tay thì xấu quá, xem này, nứt nẻ hết cả.”

Khoảnh khắc đó, muôn ngàn pháo hoa rực rỡ nổ tung trong lòng hắn. Nếu không cố gắng kiềm chế, thì tiếng tim đập của hắn e là vang cả bầu trời rồi.

Họ thật của hắn là họTôn, nhà nghèo rớt mồng tơi, giữa mùa đông cũng không có nổi một chiếc áo bông rách. Tay bị lạnh đến nứt toác, có mủ, chảy máu, thấy được cả xương bên trong.

Sau đó, cha mẹ bán hắn cho một thái giám già, được hai lượng bạc. Thái giám ấy đưa hắn vào cung, một đao cắt đi gốc rễ, hắn trở thành tiểu thái giám. Dù được ăn no mặc ấm, nhưng mỗi khi đông đến tay vẫn nứt nẻ.

Ai quan tâm đến một tên hoạn quan tay chân nứt nẻ chứ? Ngay cả cha nuôi, mỗi khi thấy tay hắn cũng chỉ thấy ghét bỏ.

Nàng nhìn thấy cũng ghét bỏ nhưng lại muốn giúp hắn chữa trị.

Nàng không xem hắn là hoạn quan, nàng xem hắn là người.

Đêm đó, Tiểu Vọng tử theo sát không rời, mỗi bước đều len lén nhìn về phía bóng dáng cao quý rực rỡ kia, rồi dần dần nảy sinh một thứ xúc cảm nhỏ bé, hèn mọn, tối tăm, ngu xuẩn và đáng thương.

Đêm ấy, hắn nằm trên giường, bàn tay nứt nẻ lần xuống dưới, xúc cảm kia hóa thành d*c v*ng, nơi ấy bắt đầu căng phồng.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình là một nam nhân chân chính.

Từ đó, hắn như hóa điên, chỉ mong móc cả trái tim ra cho nàng thấy.

Nhưng đáng tiếc là hắn không dám. Hắn chỉ dám tìm mọi cách để được nhìn nàng một lần, nhìn nàng cười, nhìn nàng buồn, rồi lẩn vào đêm tối, tiếp tục lén lút, dơ bẩn như thế, không thể nói ra.

“Tiểu Vọng tử, Vân Sơn có đến không? Người ta bảo hắn đến rồi!”

Hồi ức lập tức bị cắt ngang, Thịnh Vọng cười trả lời: “Tiểu thư nghe nhầm rồi. Hắn đã được Quốc vương Tô Lục đón về, người quên rồi sao, hắn là người kế vị ngai vàng mà.”

Cố Ấu Hoa bỗng thấy bánh trong miệng chẳng còn ngon nữa: “Ngai vàng thì có gì hay? Ta chẳng muốn làm hoàng hậu, ngày ngày tranh sủng với đám đàn bà kia, Lục ca nói vậy thật chẳng thú vị gì cả.” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 434: Nỗi lòng thái giám
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...