Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 431: Giăng Bẫy

1@-

Chương 431: Giăng Bẫy

Phác Chân Nhân yếu ớt lắc đầu.

“Nghĩ chắc ngươi cũng không biết đâu.” Cao Triều chớp mắt, thản nhiên nói: “Có người thấy tên thích khách kia lúc cuối cùng hình như có mấp máy môi, ngươi đứng gần như vậy, có nghe được gì không?”

Phác Chân Nhân lại lắc đầu: “Khi đó... loạn quá...”

“Có thể nói cụ thể hơn được không?”

“Cũng... được.”

Phác Chân Nhân từ từ kể lại. Cao Triều đứng dậy nói: “Thôi được rồi, cũng chẳng hỏi thêm được gì nữa. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Vừa dứt lời, một thị vệ thò đầu vào: “Cao đại nhân, có người đến nhận xác. Thịnh lão đại mời ngài mau quay về.”

“Ồ, xem ra là do số tiền thưởng khổng lồ kia phát huy tác dụng rồi. Đi thôi, ta cũng muốn xem tên thích khách đó là ai.” Cao Triều không quay đầu lại mà rời đi.

Trên giường, Phác Chân Nhân vẫn nằm yên bất động nhưng sắc mặt đã thay đổi.

Người phụ nữ đó là y nhặt được trên đường một năm trước. Nàng ta nói nhà bị lũ lụt, cha mẹ huynh đệ đều chết đuối, không nơi nương tựa nên chạy nạn đến kinh thành.

Thấy nàng ta có sức lực khá tốt, y lén nuôi dưỡng bên ngoài, cho thị vệ thân cận dạy võ công, là để một ngày nào đó có thể sử dụng.

Ai đến nhận xác?

Người nhận xác là vì số bạc thưởng kia mà đến, hay đúng là người thân của nàng ta?

Nàng ta có lừa y không?

Không biết vì sao, có lẽ là cảm giác tâm lý, rõ ràng lúc trước còn chắc chắn mọi việc kín không kẽ hở, nhưng lúc này mồ hôi lạnh của Phác Chân Nhân lại tuôn như mưa.

Dưới sự tra tấn của hình pháp, còn có vụ án nào không phá được?

Cẩm Y Vệ tra án, không chừa một con muỗi nào lọt lưới.

Có tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Mã thái y.

Mã Thừa Dược lo lắng ngồi xuống, nắm tay y, chuyên chú bắt mạch.

Bắt mạch rất lâu, Mã Thừa Dược mới buông tay: “Công tử đừng nghĩ ngợi nhiều, suy nghĩ quá độ không tốt cho việc dưỡng thương. Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Tim Phác Chân Nhân đập mạnh: “Vết thương của ta... thế nào rồi?”

Nghe vậy, sắc mặt Mã Thừa Dược như chợt thay đổi, có chút hoảng loạn: “Rất... rất ổn mà!”

“Rất ổn, thì ngươi hoảng gì chứ?”

“Ta... đâu có hoảng!”

“Ngươi hoảng rồi.”

“Ta...”

Phác Chân Nhân nhìn dáng vẻ ấp úng của hắn, nghi ngờ trong lòng dâng cao: “Nói mau! Vết thương của ta rốt cuộc ra sao? Có phải có vấn đề gì không?”

Mã Thừa Dược mấp máy môi, như thể lấy hết can đảm: “Không dám giấu công tử, thật ra vết thương của công tử...”

“Ngươi! Nói! Mau!”

“Thật ra... thật ra...”

Thấy gương mặt Phác Chân Nhân bắt đầu méo mó, Mã Thừa Dược dứt khoát nói hết: “Dao thực sự đã rạch qua tim, tâm mạch bên trái bị tổn thương nghiêm trọng. Cha ta không cho ta nói, sợ gây rắc rối giữa hai nước, nhưng làm thầy thuốc, lương tâm đặt lên trên hết, y thuật là thứ hai, ta không muốn giấu công tử.”

Đồng tử Phác Chân Nhân co rút kịch liệt: “Ta... sẽ chết sao?”

“Cũng không hẳn...”
Mã Thừa Dược ấp úng: “Chỉ là... dù bệnh của công tử có chữa khỏi, thì... cũng không sống quá năm năm.”

Sao có thể như vậy?

Hơi thở của Phác Chân Nhân trở nên gấp gáp.

Nhát dao đó, y và thị vệ đã thảo luận kỹ lưỡng: nhẹ quá thì không đủ nghiêm trọng, nặng quá thì mất mạng, nên góc độ ra dao, lực dùng đều được tính toán tỉ mỉ.

Người phụ nữ kia đã luyện tập cả ngàn lần, còn dùng nhiều người sống để thử nghiệm, cuối cùng mới thành thục đến từng ly từng tí.

Sao lại tổn thương tâm mạch?

Chẳng lẽ...

Người phụ nữ đó vốn không phải kẻ cô độc vô thân, mà là có người dày công sắp đặt bên cạnh y, mục đích là âm thầm lấy mạng y sao?

Phác Chân Nhân chỉ cảm thấy từ xương cụt trở xuống lạnh băng từng tấc một.

Thấy sắc mặt y đầy sát khí, đôi mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, Mã Thừa Dược cắn răng nói: “Phác công tử, đừng sợ. Ta sẽ lập tức bẩm báo sự thật với Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định sẽ huy động hết Đại Tần, tìm mọi cách kéo dài mạng sống cho công tử!”

“Không... đừng đi!” Phác Chân Nhân khàn giọng: “Ngươi... để ta suy nghĩ... suy nghĩ đã!”

Còn gì để nghĩ nữa?

Một người chỉ còn sống được năm năm, cho dù có là thiên tài, cho dù y thi đỗ Trạng nguyên Đại Tần, phụ vương cũng sẽ không để y đăng cơ.

Từ nay về sau, quân cờ phế bỏ này mang theo thân tàn, chỉ có thể sống nốt phần đời còn lại.

Không cam tâm!

Y còn chưa được nếm trải cảm giác lên ngôi, còn chưa báo được thù cho mẫu hậu, còn chưa kịp giết sạch những kẻ rình mò ngai vị!

Đáng hận nhất là y còn chưa biết ai đã giăng ra cục diện chồng chéo này, bẫy trong bẫy!

Không thể nói!

Dù chỉ còn sống được năm tháng, y cũng phải nghĩ cách leo lên vị trí đó, nếu không, những năm tháng nhẫn nhịn, khuất nhục, khổ sở... chẳng phải đều uổng phí sao?

“Mã thái y, ngươi đi gọi thị vệ thân cận của ta tới đây!”

Phác Chân Nhân thở hổn hển: “Ta có lời muốn dặn hắn.”

“Công tử chờ chút!”

“Mã thái y, lát nữa ngươi cũng tới đây, chúng ta bàn bạc xem nên nói thế nào.”

“Được, được, bàn bạc một chút.”

Lần sau Mã Thừa Dược trở lại, theo sau là một người đàn ông gầy gò, là thị vệ thân cận của Phác Chân Nhân.

“Rót cho Mã thái y chén trà, mấy hôm nay hắn vất vả rồi.”

Giọng Phác Chân Nhân rất chậm, từng chữ rõ ràng: “Vết thương của ta may nhờ hắn.”

Trong mắt thị vệ thoáng gợn sóng, nhìn Phác Chân Nhân chăm chú vài lần, thấy hắn nhẹ gật đầu mới xoay người đi rót trà.

“Mã thái y, xin đừng từ chối. Ngươi là người có lương tâm, ta... tất cả đều là số mệnh của ta!” Phác Chân Nhân nói, nước mắt tuôn rơi.

Mã Thừa Dược cũng thấy chua xót vô cùng, tuổi còn trẻ đã chỉ sống được năm năm, ai mà không khóc được chứ?

Hắn nhận chén trà, nâng lên với Phác Chân Nhân: “Công tử yên tâm, ta sẽ cố hết sức nghĩ cách. Lòng hiếu thảo của công tử cảm động trời đất, số mệnh chắc không tuyệt như thế.”

Dứt lời, hắn dùng nắp trà gạt mấy cọng lá trà nổi, nhấp một ngụm.

Bỗng sắc mặt Mã Thừa Dược thay đổi, run rẩy nhìn chén trà trong tay: “Các ngươi... bỏ gì vào trà...?”

“Xin lỗi, Mã thái y.”

Phác Chân Nhân gắng ngồi dậy, giọng nói đã hoàn toàn khác hẳn vừa rồi: “Người có lương tâm trên đời này... thường không sống được lâu.”

“Ngươi...”

Mã Thừa Dược ôm bụng, ngã phịch xuống đất, chén trà lăn vài vòng trên nền: “Vì sao... lại hại ta?”

“Bởi vì không có hoàng đế nào... lại để một vương tử chỉ sống được năm năm lên ngôi.”

Trán Phác Chân Nhân đẫm mồ hôi lạnh: “Ta đã chịu một nhát dao này, thì phải khiến nó đáng giá. Mã thái y, ta còn rất nhiều việc phải làm, chỉ đành hy sinh ngươi.”

“Ngươi... ngươi giấu không được đâu.”

“Cha ngươi thông minh hơn ngươi. Vì quan hệ hai nước, hắn sẽ im lặng. Còn mấy thái y Tô Lục của ta ấy à, với trình độ tệ hại đó thì khám không ra đâu!”

“Nhưng... cũng đâu cần ta phải chết!”

Mặt Mã Thừa Dược trắng bệch: “Ta... ta có thể giữ bí mật giúp ngươi...”

“Cần đấy. Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể nói có người hạ độc trong trà, mưu hại ta. Mà người muốn hại ta... chỉ có đệ đệ ta thôi.”

Phác Chân Nhân cười nhạt: “Ngươi giúp ta kéo hắn xuống ngựa, cái chết của ngươi... cũng coi như xứng đáng.” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 431: Giăng Bẫy
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...