Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 418: Yến tiệc chẳng lành
1@-
Lục Hoài Kỳ tức đến mức trán muốn nổ tung.
Ban nãy nghe thấy giọng Tiểu Thất, trong lòng sung sướng khỏi nói, cuối cùng cũng đợi được người.
Còn đang vươn cổ mong nàng bước vào, ai ngờ nàng bóc xong ít đậu phộng đã lặng lẽ rời đi?
Không thể vào nói mấy lời dễ nghe, dỗ hắn vài câu à?
Chỉ cần nàng bước vào, cả hai thuận theo đà mà làm hòa như chưa từng có chuyện gì, mình cũng bớt đau lòng khổ sở.
“Còn không mau lấy bát đựng đàng hoàng, rơi mất một hạt thì ngươi chết với ta!”
Tuyết Thanh bị nước bọt của chủ nhân quát vào mặt ướt cả một mảng.
Lục Hoài Kỳ vẫn chưa hả giận, mắng tiếp: “Làm gì mà mặt dài như đưa đám thế kia? Làm trò cho ai xem? Cha biết biết đoán ý chủ tử gì cả!”
Đúng là ngu hết phần thiên hạ!
...
Lúc mặt trời lặn, Tuyên Bình hầu từ nha môn trở về.
Nghe nói Tĩnh Bảo đang đợi, ông lập tức bảo người hầu dọn cơm lên thư phòng. Cậu cháu cùng ăn cùng trò chuyện, chỉ trong một bữa cơm, Tĩnh Bảo đã nắm rõ quy trình tiếp đón sứ thần Tô Lục của Lễ bộ.
“Chương trình là thứ cứng nhắc, không mấy hữu dụng. Lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống, cần người ứng biến tại chỗ.”
Tuyên Bình hầu nhấp ngụm rượu, nói tiếp: “Dù Phác Chân Nhân có gan lớn đến đâu, giờ không còn nhà họ Vương chống lưng, cũng không làm nên trò trống gì đâu. Cháu không cần lo quá!”
Nghe cậu nói vậy, Tĩnh Bảo cũng yên tâm phần nào. Uống thêm nửa chén trà rồi mới rời đi.
Về đến Tĩnh phủ, vừa xuống xe ngựa thì có một tiểu đồng áo xám chạy tới, đứng đợi bên cửa: “Thất gia, đây là thiếp mời của Ôn gia.”
“Đang yên đang lành mời thiếp gì chứ?”
“Gia nhà ta sắp đi về phương Nam, ít nhất ba đến năm tháng mới quay lại. Muốn mời Thất gia đến uống chén tiễn đường.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo hơi đổi.
Ôn Lư Dụ về phương Nam, chắc chắn là để lo chuyện ngân trang. Có tiền lương dồi dào, mọi chuyện mới có thể tiến hành.
Kế hoạch của tiên sinh càng lúc càng dồn dập rồi.
...
Vào phủ, Tĩnh Bảo ghé thăm Tam tỷ trước, trò chuyện một lúc rồi mới về phòng.
Phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Nàng c** đ* bước vào thùng gỗ, cơ thể nhấp nhô theo làn nước, hai quả bồng trắng trước ngực cũng nhảy lên nhảy xuống.
Chín muồi cả rồi!
Tĩnh Bảo chẳng buồn nhìn lâu, tâm trí đặt cả vào tấm thiếp mời.
Ngày mai tiễn biệt Ôn Đại ca, nếu không có gì bất ngờ thì Cố Trường Bình chắc chắn cũng sẽ đến. Gặp nhau rồi phải nói gì đây?
Giả vờ thoải mái, có thể khiến cả hai tự nhiên, nhưng bản thân nàng thật sự thoải mái nổi sao?
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Bảo dậy từ sớm. Khi rửa mặt, A Man mở hộp sơn mài, hỏi: “Gia, hôm nay muốn cài trâm nào?”
Tĩnh Bảo liếc vài lượt, rút cây trâm gỗ Cố Trường Bình tặng: “Cài cái này.”
A Man cười kiểu nửa thật nửa giả, nhe răng: “Nô tỳ cũng thấy cái này là đẹp nhất!”
Tĩnh Bảo không đáp, chải đầu xong lập tức thay quan phục, dùng điểm tâm xong thì đến Hàn Lâm viện.
Tiền Tam Nhất lề mề đến muộn, vừa gặp Tĩnh Bảo lập tức dúi đầu vào: “Tối qua không gặp được Cao mỹ nhân. Ta đã nhờ Tiểu Thất nhắn lại, rảnh thì nhất định phải đến tìm ta!”
“Ta đã nắm rõ quy trình Lễ bộ rồi.”
Tĩnh Bảo liếc hắn một cái: “Đi, vừa làm vừa nói.”
Chuyện thì vài câu là xong.
Việc thì chẳng dễ như thế.
Đường đường là tam giáp, giờ phải làm việc khổ sai lặt vặt, ai biết được đời người sẽ rẽ hướng nào?
Đến lúc tan ca, Tiền Tam Nhất chuồn trước như bôi dầu dưới chân, còn Tĩnh Bảo thì ra giếng rửa mặt, thay bộ đồ đơn giản trong xe ngựa, rồi mới đến buổi tiệc của Ôn Lư Dụ.
Băng qua hai ba con phố, qua thêm một cây cầu, phía trước là một tửu lâu phồn hoa rộn ràng.
Tiểu nhị dẫn đường vừa nghe khách họ Tĩnh, lập tức nở nụ cười: “Công tử, tiệc của Ôn gia không ở trong lầu, mời theo tiểu nhân!”
Nói xong lập tức dẫn đường ra ngoài, xuống mấy bậc thềm, chỉ vào chiếc du thuyền neo ở ven bờ: “Tĩnh gia, Ôn gia đang ở trên thuyền, mời lên!”
Không ngờ lại tổ chức tiệc trên thuyền, không nhìn ra Ôn Lư Dụ cũng là người biết hưởng thụ.
Tĩnh Bảo bước lên thuyền.
Trong thuyền đèn đuốc sáng trưng, bày một bàn vuông. Ngoài Ôn Lư Dụ ra, còn có hai nữ tử trang điểm xinh đẹp đang ngồi tiếp rượu.
Không thấy Cố Trường Bình!
Tĩnh Bảo cảm thấy hụt hẫng, rồi lại thấy bản thân lộ vẻ hụt hẫng quá rõ ràng, muốn che cũng không che nổi.
Ôn Lư Dụ bị biểu cảm của nàng chọc cười, cố tình trêu: “Chẳng lẽ hôm nay ta ăn mặc đẹp quá, lấn át cả Thám hoa lang, nên ngươi mới làm cái mặt như ma đói thế kia à?”
Tĩnh Bảo điều chỉnh lại sắc mặt, gượng cười trả lời: “Hết cách rồi, cần thêm chút thời gian để làm quen với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của Ôn đại ca thôi!”
Ôn Lư Dụ chỉ tay về phía nàng: “Dùng từ ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ để khen ta, hừ, ngươi thật có mắt nhìn!”
Tĩnh Bảo bật cười, ngồi xuống.
Ôn Lư Dụ liếc ra ngoài thuyền, nói như không: “Thật ra Ôn đại ca ngoài nhan sắc ra, còn rất nhiều điểm hay ho. Muốn thử tìm hiểu không?”
Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén bắn tới.
Ôn Lư Dụ lười quay đầu, nhưng Tĩnh Bảo thì giật mình quay ngoắt lại...
Cố Trường Bình ánh mắt sắc lạnh chắp tay sau lưng đứng ngoài khoang thuyền.
Hắn đến rồi!
Niềm vui lớn cuồn cuộn trào lên, Tĩnh Bảo mím môi, cố tỏ ra bình thản: “Tiên sinh cũng ở đây à, mau vào ngồi đi!”
Cố Trường Bình bước vào khoang, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Bảo, quay đầu nhìn Ôn Lư Dụ: “Sao ta lại không biết ngươi còn có điểm gì ‘hay ho’ nhỉ?”
“Vì mắt mù chứ sao!”
Ôn Lư Dụ nhướng mày lườm hắn, ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Sao hả?
Rõ ràng là ngươi muốn gặp người trong lòng, không mời riêng lại mượn cớ tiệc tiễn ta, coi ta là kẻ khờ thì cũng thôi đi, giờ còn không cho ta châm chọc vài câu?
Trên đời này đâu có chuyện tiện lợi thế!
Ôn Lư Dụ nháy mắt đầy ẩn ý, cô gái áo đỏ lập tức dịch ghế lại gần Cố Trường Bình, mềm mại tựa vào vai: “Cố gia, khai tiệc thôi, Tiểu Kiều rót rượu cho ngài trước nhé~”
Cố Trường Bình chỉ liếc mắt nhẹ nhàng, Ôn Lư Dụ khẽ ho một tiếng: “Ba người đàn ông ngồi uống rượu thì có gì thú vị? Phải có vài cô nương thì mới gọi là tiệc.”
Thấy vẻ mặt Cố Trường Bình sắp đen sì, hắn vội vàng bổ sung: “Thám hoa lang còn chưa đến tuổi nhược quán, chuyện phong nguyệt thôi miễn. Ta chỉ gọi hai người.”
Tĩnh Bảo nghe xong, trong lòng dâng lên một trận cảm kích với Ôn Lư Dụ.
Nàng nào biết, lời ấy thực ra là hắn nói cho Cố Trường Bình nghe.
Có bí mật lớn trong lòng, không điên mới lạ. Dạo gần đây, hắn vừa nhắm mắt lại là mơ thấy khuôn mặt mập mờ nam nữ của Tĩnh Bảo, còn bao nhiêu câu hỏi chưa có lời trả lời:
Tại sao lại giả nam?
Hai thứ trước ngực kia giấu thế nào?
Ở Quốc Tử Giám đi tiểu, tắm rửa ra sao?
Tiểu thì đứng hay ngồi?
Đến tháng thì làm thế nào?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Lục Hoài Kỳ trừng trừng nhìn Tuyết Thanh, ánh mắt u ám lạnh lẽo khiến người ta rợn tóc gáy.
“Người đâu rồi?”
“Ai cơ ạ?”
Lục Hoài Kỳ cầm gối ném sang, giận dữ mắng: “Tưởng ta điếc à? Rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện, người đâu?”
“Gia, người đi rồi ạ!”
Tuyết Thanh tránh né cực kỳ nhanh nhẹn, lại sợ có thứ gì khác bay sang, vội vàng nâng khay đựng đậu phộng lên: “Đây là Tam gia tự tay bóc, bảo tiểu nhân mang đến cho gia dùng thử. Rất thơm đấy ạ!”
Lục Hoài Kỳ tức đến mức trán muốn nổ tung.
Ban nãy nghe thấy giọng Tiểu Thất, trong lòng sung sướng khỏi nói, cuối cùng cũng đợi được người.
Còn đang vươn cổ mong nàng bước vào, ai ngờ nàng bóc xong ít đậu phộng đã lặng lẽ rời đi?
Không thể vào nói mấy lời dễ nghe, dỗ hắn vài câu à?
Chỉ cần nàng bước vào, cả hai thuận theo đà mà làm hòa như chưa từng có chuyện gì, mình cũng bớt đau lòng khổ sở.
“Còn không mau lấy bát đựng đàng hoàng, rơi mất một hạt thì ngươi chết với ta!”
Tuyết Thanh bị nước bọt của chủ nhân quát vào mặt ướt cả một mảng.
Lục Hoài Kỳ vẫn chưa hả giận, mắng tiếp: “Làm gì mà mặt dài như đưa đám thế kia? Làm trò cho ai xem? Cha biết biết đoán ý chủ tử gì cả!”
Đúng là ngu hết phần thiên hạ!
...
Lúc mặt trời lặn, Tuyên Bình hầu từ nha môn trở về.
Nghe nói Tĩnh Bảo đang đợi, ông lập tức bảo người hầu dọn cơm lên thư phòng. Cậu cháu cùng ăn cùng trò chuyện, chỉ trong một bữa cơm, Tĩnh Bảo đã nắm rõ quy trình tiếp đón sứ thần Tô Lục của Lễ bộ.
“Chương trình là thứ cứng nhắc, không mấy hữu dụng. Lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống, cần người ứng biến tại chỗ.”
Tuyên Bình hầu nhấp ngụm rượu, nói tiếp: “Dù Phác Chân Nhân có gan lớn đến đâu, giờ không còn nhà họ Vương chống lưng, cũng không làm nên trò trống gì đâu. Cháu không cần lo quá!”
Nghe cậu nói vậy, Tĩnh Bảo cũng yên tâm phần nào. Uống thêm nửa chén trà rồi mới rời đi.
Về đến Tĩnh phủ, vừa xuống xe ngựa thì có một tiểu đồng áo xám chạy tới, đứng đợi bên cửa: “Thất gia, đây là thiếp mời của Ôn gia.”
“Đang yên đang lành mời thiếp gì chứ?”
“Gia nhà ta sắp đi về phương Nam, ít nhất ba đến năm tháng mới quay lại. Muốn mời Thất gia đến uống chén tiễn đường.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo hơi đổi.
Ôn Lư Dụ về phương Nam, chắc chắn là để lo chuyện ngân trang. Có tiền lương dồi dào, mọi chuyện mới có thể tiến hành.
Kế hoạch của tiên sinh càng lúc càng dồn dập rồi.
...
Vào phủ, Tĩnh Bảo ghé thăm Tam tỷ trước, trò chuyện một lúc rồi mới về phòng.
Phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Nàng c** đ* bước vào thùng gỗ, cơ thể nhấp nhô theo làn nước, hai quả bồng trắng trước ngực cũng nhảy lên nhảy xuống.
Chín muồi cả rồi!
Tĩnh Bảo chẳng buồn nhìn lâu, tâm trí đặt cả vào tấm thiếp mời.
Ngày mai tiễn biệt Ôn Đại ca, nếu không có gì bất ngờ thì Cố Trường Bình chắc chắn cũng sẽ đến. Gặp nhau rồi phải nói gì đây?
Giả vờ thoải mái, có thể khiến cả hai tự nhiên, nhưng bản thân nàng thật sự thoải mái nổi sao?
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Bảo dậy từ sớm. Khi rửa mặt, A Man mở hộp sơn mài, hỏi: “Gia, hôm nay muốn cài trâm nào?”
Tĩnh Bảo liếc vài lượt, rút cây trâm gỗ Cố Trường Bình tặng: “Cài cái này.”
A Man cười kiểu nửa thật nửa giả, nhe răng: “Nô tỳ cũng thấy cái này là đẹp nhất!”
Tĩnh Bảo không đáp, chải đầu xong lập tức thay quan phục, dùng điểm tâm xong thì đến Hàn Lâm viện.
Tiền Tam Nhất lề mề đến muộn, vừa gặp Tĩnh Bảo lập tức dúi đầu vào: “Tối qua không gặp được Cao mỹ nhân. Ta đã nhờ Tiểu Thất nhắn lại, rảnh thì nhất định phải đến tìm ta!”
“Ta đã nắm rõ quy trình Lễ bộ rồi.”
Tĩnh Bảo liếc hắn một cái: “Đi, vừa làm vừa nói.”
Chuyện thì vài câu là xong.
Việc thì chẳng dễ như thế.
Đường đường là tam giáp, giờ phải làm việc khổ sai lặt vặt, ai biết được đời người sẽ rẽ hướng nào?
Đến lúc tan ca, Tiền Tam Nhất chuồn trước như bôi dầu dưới chân, còn Tĩnh Bảo thì ra giếng rửa mặt, thay bộ đồ đơn giản trong xe ngựa, rồi mới đến buổi tiệc của Ôn Lư Dụ.
Băng qua hai ba con phố, qua thêm một cây cầu, phía trước là một tửu lâu phồn hoa rộn ràng.
Tiểu nhị dẫn đường vừa nghe khách họ Tĩnh, lập tức nở nụ cười: “Công tử, tiệc của Ôn gia không ở trong lầu, mời theo tiểu nhân!”
Nói xong lập tức dẫn đường ra ngoài, xuống mấy bậc thềm, chỉ vào chiếc du thuyền neo ở ven bờ: “Tĩnh gia, Ôn gia đang ở trên thuyền, mời lên!”
Không ngờ lại tổ chức tiệc trên thuyền, không nhìn ra Ôn Lư Dụ cũng là người biết hưởng thụ.
Tĩnh Bảo bước lên thuyền.
Trong thuyền đèn đuốc sáng trưng, bày một bàn vuông. Ngoài Ôn Lư Dụ ra, còn có hai nữ tử trang điểm xinh đẹp đang ngồi tiếp rượu.
Không thấy Cố Trường Bình!
Tĩnh Bảo cảm thấy hụt hẫng, rồi lại thấy bản thân lộ vẻ hụt hẫng quá rõ ràng, muốn che cũng không che nổi.
Ôn Lư Dụ bị biểu cảm của nàng chọc cười, cố tình trêu: “Chẳng lẽ hôm nay ta ăn mặc đẹp quá, lấn át cả Thám hoa lang, nên ngươi mới làm cái mặt như ma đói thế kia à?”
Tĩnh Bảo điều chỉnh lại sắc mặt, gượng cười trả lời: “Hết cách rồi, cần thêm chút thời gian để làm quen với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của Ôn đại ca thôi!”
Ôn Lư Dụ chỉ tay về phía nàng: “Dùng từ ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ để khen ta, hừ, ngươi thật có mắt nhìn!”
Tĩnh Bảo bật cười, ngồi xuống.
Ôn Lư Dụ liếc ra ngoài thuyền, nói như không: “Thật ra Ôn đại ca ngoài nhan sắc ra, còn rất nhiều điểm hay ho. Muốn thử tìm hiểu không?”
Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén bắn tới.
Ôn Lư Dụ lười quay đầu, nhưng Tĩnh Bảo thì giật mình quay ngoắt lại...
Cố Trường Bình ánh mắt sắc lạnh chắp tay sau lưng đứng ngoài khoang thuyền.
Hắn đến rồi!
Niềm vui lớn cuồn cuộn trào lên, Tĩnh Bảo mím môi, cố tỏ ra bình thản: “Tiên sinh cũng ở đây à, mau vào ngồi đi!”
Cố Trường Bình bước vào khoang, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Bảo, quay đầu nhìn Ôn Lư Dụ: “Sao ta lại không biết ngươi còn có điểm gì ‘hay ho’ nhỉ?”
“Vì mắt mù chứ sao!”
Ôn Lư Dụ nhướng mày lườm hắn, ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Sao hả?
Rõ ràng là ngươi muốn gặp người trong lòng, không mời riêng lại mượn cớ tiệc tiễn ta, coi ta là kẻ khờ thì cũng thôi đi, giờ còn không cho ta châm chọc vài câu?
Trên đời này đâu có chuyện tiện lợi thế!
Ôn Lư Dụ nháy mắt đầy ẩn ý, cô gái áo đỏ lập tức dịch ghế lại gần Cố Trường Bình, mềm mại tựa vào vai: “Cố gia, khai tiệc thôi, Tiểu Kiều rót rượu cho ngài trước nhé~”
Cố Trường Bình chỉ liếc mắt nhẹ nhàng, Ôn Lư Dụ khẽ ho một tiếng: “Ba người đàn ông ngồi uống rượu thì có gì thú vị? Phải có vài cô nương thì mới gọi là tiệc.”
Thấy vẻ mặt Cố Trường Bình sắp đen sì, hắn vội vàng bổ sung: “Thám hoa lang còn chưa đến tuổi nhược quán, chuyện phong nguyệt thôi miễn. Ta chỉ gọi hai người.”
Tĩnh Bảo nghe xong, trong lòng dâng lên một trận cảm kích với Ôn Lư Dụ.
Nàng nào biết, lời ấy thực ra là hắn nói cho Cố Trường Bình nghe.
Có bí mật lớn trong lòng, không điên mới lạ. Dạo gần đây, hắn vừa nhắm mắt lại là mơ thấy khuôn mặt mập mờ nam nữ của Tĩnh Bảo, còn bao nhiêu câu hỏi chưa có lời trả lời:
Tại sao lại giả nam?
Hai thứ trước ngực kia giấu thế nào?
Ở Quốc Tử Giám đi tiểu, tắm rửa ra sao?
Tiểu thì đứng hay ngồi?
Đến tháng thì làm thế nào?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 418: Yến tiệc chẳng lành
10.0/10 từ 22 lượt.