Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 415: Phủ Quốc Công sụp đổ
1@-
Cố Trường Bình cười nhạt: “Nếu ta là hoàng hậu, chắc chắn sẽ tìm cách cầu xin hoàng đế tra rõ ngọn ngành lời đồn bên ngoài để giải oan cho nhà họ Vương.”
“Chuyện không có chứng cứ, điều tra cũng như không. Đến lúc đó, hoàng đế trái lại sẽ nghi ngờ có phải Ninh vương vì không chịu giao quyền binh mà giở trò ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ không!”
Bốp!
Thẩm Trường Canh đặt mạnh quân cờ xuống: “Giờ là lúc để Tử Hoài ngươi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.”
Cố Trường Bình nhìn cục diện ván cờ, trầm ngâm nói: “Báo cho mấy vị đại thần do Thập Nhị Lang nâng đỡ, bảo bọn họ lập tức dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công.”
Thẩm Trường Canh hít sâu một hơi: “Sẽ có người theo sau sao?”
Cố Trường Bình mỉm cười lơ đãng: “Người khác thì không chắc, nhưng các vương gia chắc chắn sẽ theo. Một lát nữa ta sẽ gửi mật thư cho Thập Nhị Lang, bảo hắn cũng dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công.”
“Một khi tấu chương của Hạo Vương được dâng lên, các vương gia khác sẽ không ngồi yên. Như thế thì...”
Thẩm Trường Canh nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Hoàng đế sẽ bị buộc phải lựa chọn giữa nhà họ Vương và các vương gia.”
Cố Trường Bình bình tĩnh nói: “Nếu hoàng đế muốn bảo vệ nhà họ Vương, chuyện tước phiên sẽ không thể tiếp tục. Muốn tước phiên, thì đành phải bỏ nhà họ Vương.”
Thẩm Trường Canh thở dài một tiếng: “Lần này, hoàng đế đã thấy được thế lực thật sự của các vương gia, quyết tâm tước phiên về sau chắc chắn sẽ càng mạnh mẽ, thủ đoạn cũng sẽ càng tàn nhẫn!”
“Chuyện tương lai không bàn, chỉ nói chuyện trước mắt thôi.” Cố Trường Bình hạ giọng: “Hiện tại, đã đến lượt phủ Quốc Công gặp vận xui. Những chuyện ác mà phủ này đã làm, nhiều không kể xiết!”
Tai họa của phủ Quốc Công giáng xuống bất ngờ như sét đánh không kịp bịt tai, khiến ai nấy đều trợn tròn mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Ninh vương vào cung, hoàng đế gọi Vương Quốc Công vào ngự thư phòng, vừa mở miệng đã mắng một trận tơi bời.
Trong lòng Vương Quốc Công kêu oan thấu trời, suýt nữa tức chết, vội vàng biện bạch rằng những lời nhảm nhí bên ngoài tuyệt đối không phải do phủ Quốc Công tung ra.
Tối hôm đó, hoàng hậu mời hoàng đế dạo chơi ngự hoa viên, đang lúc vui vẻ thì đột nhiên quỳ xuống xin hoàng đế tra rõ nguồn gốc lời đồn.
Hoàng đế bất đắc dĩ đành cho triệu Chỉ huy sứ Cẩm y vệ là Thịnh Vọng tới.
Không ngờ chưa tra được hai ngày, triều đình đã có người dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công, tấu chương liệt kê gần mười tội trạng.
Ngay sau đó, các vương gia khắp nơi cũng đồng loạt gửi mật thư khẩn, lên tấu chương nói rằng Vương Quốc Công thao túng triều chính, dã tâm bừng bừng, chính là gian thần, cần phải trừ bỏ để bảo vệ hoàng thượng.
Hành động này lập tức khiến Ninh vương vững dạ, ngay trước mặt văn võ bá quan, hắn kiên định nói ra mười hai chữ: “Gian thần không trừ, tước phiên không rút, binh quyền không giao.”
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt đen như than. Từ khi đăng cơ đến nay thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
Chẳng còn cách nào, hắn đành triệu Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành và người của Đô sát viện, ra lệnh cho họ tra xét phủ Quốc Công.
Vừa tra, tất cả đều trợn tròn mắt. Tội trạng của phủ Quốc Công không chỉ gói gọn trong mười điều trên tấu chương, riêng một mình Vương Dương đã dính năm sáu mạng người.
Hoàng đế giận dữ không thôi, mắng thẳng nhà họ Vương chứa tâm mưu phản trước mặt hoàng hậu.
Sau nhiều đêm bàn bạc cùng các đại thần trong nội các, hoàng đế hạ chỉ: Tước bỏ tước vị của Quốc Công, cấm túc ba tháng. Vương Dương bị tống vào thiên lao, chờ đến mùa thu xử trảm.
Nhà họ Vương sụp đổ tan tành như lâu đài cát, nhanh đến mức không có chút dấu hiệu báo trước nào.
Lúc này, Ninh vương dâng sớ, xin hoàng đế cho thêm nửa tháng nữa mới giao binh quyền, chờ tìm được mối hôn sự tốt cho tiểu nữ.
“Lý Quân Quyền!”
Hoàng hậu tựa người trên giường, nhận lấy chén trà sâm do cung nữ thân cận dâng lên.
“Bản cung nghe nói người này xưa nay nhút nhát?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy. Nhưng lần này không biết bị gì mà gan to đến thế, chắc chắn sau lưng có cao nhân chỉ điểm.”
Cung nữ đặt hương vào lư hương rồi nói: “Hôm qua hoàng thượng lại tuyên gọi Tô phi hầu hạ, đã ba ngày liên tiếp rồi. Nghe nói hoàng thượng chỉ chờ nàng mang thai để nâng lên. Nương nương, không thể không đề phòng!”
“Không phòng nổi!”
Hoàng hậu nói: “Từ cuộc thi xuân, đệ tử của Cố Trường Bình một người đỗ đầu, một người đỗ tam, bản cung đã biết nữ nhân kia sắp trở lại. Cũng vì để chèn ép nàng ta, bản cung mới bảo cha nhanh chóng dâng sớ xin tước phiên để giành công đầu, ai ngờ... haiz...”
“Nương nương cần gì phải thở dài, lão gia tuy mất tước vị, nhưng chức Hình bộ thượng thư vẫn còn, cho thấy hoàng thượng vẫn còn nể tình cũ.”
“Hoàng thượng đúng là không muốn diệt sạch nhà họ Vương.”
Hoàng hậu cúi đầu, trầm ngâm: “Nhưng tuy nói là làm cho có lệ, nhưng nhà họ Vương cũng vì thế mà tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.”
Cung nữ an ủi: “Chỉ cần có nương nương và thái tử, nhà họ Vương sớm muộn cũng sẽ trở lại.”
“Hy vọng vậy!”
Hoàng hậu đưa chén trà sâm lên miệng, rồi bỗng dưng lại đặt xuống: “Truyền tin cho lão gia, bảo người dâng lên hoàng đế một mật tấu.”
“Nội dung là gì ạ?”
Ngón tay ngọc của hoàng hậu chấm chút trà, viết lên chiếc bàn con bảy chữ:
Việc tước phiên, không thể chậm trễ!
Cung nữ kinh hãi: “Nương nương, sao lại còn nhắc đến chuyện này? Nhà họ Vương là vì...”
“Ngươi thì hiểu gì!”
Hoàng hậu nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Bản cung muốn để hoàng thượng thấy, ai mới là người thật lòng tận trung vì hắn!”
Giữa cảnh hỗn loạn của thành Tứ Cửu, Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất vào Hàn Lâm Viện vào đầu tháng Tư, còn Bảng nhãn Đỗ Tề Cương thì đã vinh quy bái tổ.
Hai người chủ yếu phụ trách biên soạn văn hiến, cách gọi thông thường là sử quan, chẳng có thực quyền gì.
Cấp trên của họ là Phùng Thục Quân, khoảng ngoài năm mươi, tướng mạo khó tả. Ông ta bố trí hai người vào một viện, phẩy tay áo rồi đi mất.
Tĩnh Bảo sửng sốt... Đây là thả bọn họ tự sinh tự diệt?
Nói còn hơi sớm. Chẳng bao lâu sau, Phùng Thục Quân quay lại, tay cầm theo một chùm chìa khóa, vẫy hai người rồi đi về phía một viện khác.
Hai người vội vàng đi theo.
Phùng Thục Quân dùng chìa khóa mở cánh cổng ngoài, rồi mở thêm cửa gỗ lớp trong. Tĩnh Bảo thò đầu nhìn vào, suýt nữa bị mùi hôi xộc ra làm cho ngất xỉu.
Trong phòng lâu ngày không thông gió, ẩm mốc nặng nề, ngoài sách vở chất đống, khắp nơi đều là bụi dày và mạng nhện các kiểu.
“Trong mười ngày, hai người phải dọn dẹp xong đống sách này.”
Tiền Tam Nhất bất mãn: “Dựa vào đâu mà bắt bọn ta dọn? Ta là...”
Phùng Thục Quân cười khẩy một tiếng: “Thanh niên, Hàn Lâm Viện không thiếu Trạng nguyên. Ngươi giở trò với ta làm gì? Năm xưa ta đỗ Trạng nguyên, mẹ ngươi còn chưa đầu thai đâu!”
Tiền Tam Nhất: “....”
Phùng Thục Quân không khách sáo nói tiếp: “Chân mọc trên người các ngươi, muốn đi thì lập tức cút! Muốn ở thì ngoan ngoãn làm việc, đừng có lắm lời như mùi xì hơi của các ngươi!”
Tiền Tam Nhất nghe đến mức mặt cũng tái xanh.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Mùa cuối xuân ở Quốc Tử Giám, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.
Cố Dịch bước vào nội đường, hạ giọng nói: “Gia, Ninh vương vừa vào cung.”
Cố Trường Bình đặt xuống một quân cờ đen, mỉm cười: “Vậy là thực sự muốn đấu đến cùng với nhà họ Vương rồi!”
Thẩm Trường Canh ngồi đối diện v**t v* quân cờ, trầm ngâm một lúc mới nói: “Nếu không có gì bất ngờ, e là nhà họ Vương sẽ kêu oan thôi.”
Cố Trường Bình trả lời: “Kêu cũng vô ích, hoàng đế nhất định sẽ cân nhắc đại cục.”
Cố Trường Bình cười nhạt: “Nếu ta là hoàng hậu, chắc chắn sẽ tìm cách cầu xin hoàng đế tra rõ ngọn ngành lời đồn bên ngoài để giải oan cho nhà họ Vương.”
“Chuyện không có chứng cứ, điều tra cũng như không. Đến lúc đó, hoàng đế trái lại sẽ nghi ngờ có phải Ninh vương vì không chịu giao quyền binh mà giở trò ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ không!”
Bốp!
Thẩm Trường Canh đặt mạnh quân cờ xuống: “Giờ là lúc để Tử Hoài ngươi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.”
Cố Trường Bình nhìn cục diện ván cờ, trầm ngâm nói: “Báo cho mấy vị đại thần do Thập Nhị Lang nâng đỡ, bảo bọn họ lập tức dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công.”
Thẩm Trường Canh hít sâu một hơi: “Sẽ có người theo sau sao?”
Cố Trường Bình mỉm cười lơ đãng: “Người khác thì không chắc, nhưng các vương gia chắc chắn sẽ theo. Một lát nữa ta sẽ gửi mật thư cho Thập Nhị Lang, bảo hắn cũng dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công.”
“Một khi tấu chương của Hạo Vương được dâng lên, các vương gia khác sẽ không ngồi yên. Như thế thì...”
Thẩm Trường Canh nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Hoàng đế sẽ bị buộc phải lựa chọn giữa nhà họ Vương và các vương gia.”
Cố Trường Bình bình tĩnh nói: “Nếu hoàng đế muốn bảo vệ nhà họ Vương, chuyện tước phiên sẽ không thể tiếp tục. Muốn tước phiên, thì đành phải bỏ nhà họ Vương.”
Thẩm Trường Canh thở dài một tiếng: “Lần này, hoàng đế đã thấy được thế lực thật sự của các vương gia, quyết tâm tước phiên về sau chắc chắn sẽ càng mạnh mẽ, thủ đoạn cũng sẽ càng tàn nhẫn!”
“Chuyện tương lai không bàn, chỉ nói chuyện trước mắt thôi.” Cố Trường Bình hạ giọng: “Hiện tại, đã đến lượt phủ Quốc Công gặp vận xui. Những chuyện ác mà phủ này đã làm, nhiều không kể xiết!”
Tai họa của phủ Quốc Công giáng xuống bất ngờ như sét đánh không kịp bịt tai, khiến ai nấy đều trợn tròn mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Ninh vương vào cung, hoàng đế gọi Vương Quốc Công vào ngự thư phòng, vừa mở miệng đã mắng một trận tơi bời.
Trong lòng Vương Quốc Công kêu oan thấu trời, suýt nữa tức chết, vội vàng biện bạch rằng những lời nhảm nhí bên ngoài tuyệt đối không phải do phủ Quốc Công tung ra.
Tối hôm đó, hoàng hậu mời hoàng đế dạo chơi ngự hoa viên, đang lúc vui vẻ thì đột nhiên quỳ xuống xin hoàng đế tra rõ nguồn gốc lời đồn.
Hoàng đế bất đắc dĩ đành cho triệu Chỉ huy sứ Cẩm y vệ là Thịnh Vọng tới.
Không ngờ chưa tra được hai ngày, triều đình đã có người dâng sớ hạch tội phủ Quốc Công, tấu chương liệt kê gần mười tội trạng.
Ngay sau đó, các vương gia khắp nơi cũng đồng loạt gửi mật thư khẩn, lên tấu chương nói rằng Vương Quốc Công thao túng triều chính, dã tâm bừng bừng, chính là gian thần, cần phải trừ bỏ để bảo vệ hoàng thượng.
Hành động này lập tức khiến Ninh vương vững dạ, ngay trước mặt văn võ bá quan, hắn kiên định nói ra mười hai chữ: “Gian thần không trừ, tước phiên không rút, binh quyền không giao.”
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt đen như than. Từ khi đăng cơ đến nay thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
Chẳng còn cách nào, hắn đành triệu Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành và người của Đô sát viện, ra lệnh cho họ tra xét phủ Quốc Công.
Vừa tra, tất cả đều trợn tròn mắt. Tội trạng của phủ Quốc Công không chỉ gói gọn trong mười điều trên tấu chương, riêng một mình Vương Dương đã dính năm sáu mạng người.
Hoàng đế giận dữ không thôi, mắng thẳng nhà họ Vương chứa tâm mưu phản trước mặt hoàng hậu.
Sau nhiều đêm bàn bạc cùng các đại thần trong nội các, hoàng đế hạ chỉ: Tước bỏ tước vị của Quốc Công, cấm túc ba tháng. Vương Dương bị tống vào thiên lao, chờ đến mùa thu xử trảm.
Nhà họ Vương sụp đổ tan tành như lâu đài cát, nhanh đến mức không có chút dấu hiệu báo trước nào.
Lúc này, Ninh vương dâng sớ, xin hoàng đế cho thêm nửa tháng nữa mới giao binh quyền, chờ tìm được mối hôn sự tốt cho tiểu nữ.
“Lý Quân Quyền!”
Hoàng hậu tựa người trên giường, nhận lấy chén trà sâm do cung nữ thân cận dâng lên.
“Bản cung nghe nói người này xưa nay nhút nhát?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy. Nhưng lần này không biết bị gì mà gan to đến thế, chắc chắn sau lưng có cao nhân chỉ điểm.”
Cung nữ đặt hương vào lư hương rồi nói: “Hôm qua hoàng thượng lại tuyên gọi Tô phi hầu hạ, đã ba ngày liên tiếp rồi. Nghe nói hoàng thượng chỉ chờ nàng mang thai để nâng lên. Nương nương, không thể không đề phòng!”
“Không phòng nổi!”
Hoàng hậu nói: “Từ cuộc thi xuân, đệ tử của Cố Trường Bình một người đỗ đầu, một người đỗ tam, bản cung đã biết nữ nhân kia sắp trở lại. Cũng vì để chèn ép nàng ta, bản cung mới bảo cha nhanh chóng dâng sớ xin tước phiên để giành công đầu, ai ngờ... haiz...”
“Nương nương cần gì phải thở dài, lão gia tuy mất tước vị, nhưng chức Hình bộ thượng thư vẫn còn, cho thấy hoàng thượng vẫn còn nể tình cũ.”
“Hoàng thượng đúng là không muốn diệt sạch nhà họ Vương.”
Hoàng hậu cúi đầu, trầm ngâm: “Nhưng tuy nói là làm cho có lệ, nhưng nhà họ Vương cũng vì thế mà tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.”
Cung nữ an ủi: “Chỉ cần có nương nương và thái tử, nhà họ Vương sớm muộn cũng sẽ trở lại.”
“Hy vọng vậy!”
Hoàng hậu đưa chén trà sâm lên miệng, rồi bỗng dưng lại đặt xuống: “Truyền tin cho lão gia, bảo người dâng lên hoàng đế một mật tấu.”
“Nội dung là gì ạ?”
Ngón tay ngọc của hoàng hậu chấm chút trà, viết lên chiếc bàn con bảy chữ:
Việc tước phiên, không thể chậm trễ!
Cung nữ kinh hãi: “Nương nương, sao lại còn nhắc đến chuyện này? Nhà họ Vương là vì...”
“Ngươi thì hiểu gì!”
Hoàng hậu nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Bản cung muốn để hoàng thượng thấy, ai mới là người thật lòng tận trung vì hắn!”
Giữa cảnh hỗn loạn của thành Tứ Cửu, Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất vào Hàn Lâm Viện vào đầu tháng Tư, còn Bảng nhãn Đỗ Tề Cương thì đã vinh quy bái tổ.
Hai người chủ yếu phụ trách biên soạn văn hiến, cách gọi thông thường là sử quan, chẳng có thực quyền gì.
Cấp trên của họ là Phùng Thục Quân, khoảng ngoài năm mươi, tướng mạo khó tả. Ông ta bố trí hai người vào một viện, phẩy tay áo rồi đi mất.
Tĩnh Bảo sửng sốt... Đây là thả bọn họ tự sinh tự diệt?
Nói còn hơi sớm. Chẳng bao lâu sau, Phùng Thục Quân quay lại, tay cầm theo một chùm chìa khóa, vẫy hai người rồi đi về phía một viện khác.
Hai người vội vàng đi theo.
Phùng Thục Quân dùng chìa khóa mở cánh cổng ngoài, rồi mở thêm cửa gỗ lớp trong. Tĩnh Bảo thò đầu nhìn vào, suýt nữa bị mùi hôi xộc ra làm cho ngất xỉu.
Trong phòng lâu ngày không thông gió, ẩm mốc nặng nề, ngoài sách vở chất đống, khắp nơi đều là bụi dày và mạng nhện các kiểu.
“Trong mười ngày, hai người phải dọn dẹp xong đống sách này.”
Tiền Tam Nhất bất mãn: “Dựa vào đâu mà bắt bọn ta dọn? Ta là...”
Phùng Thục Quân cười khẩy một tiếng: “Thanh niên, Hàn Lâm Viện không thiếu Trạng nguyên. Ngươi giở trò với ta làm gì? Năm xưa ta đỗ Trạng nguyên, mẹ ngươi còn chưa đầu thai đâu!”
Tiền Tam Nhất: “....”
Phùng Thục Quân không khách sáo nói tiếp: “Chân mọc trên người các ngươi, muốn đi thì lập tức cút! Muốn ở thì ngoan ngoãn làm việc, đừng có lắm lời như mùi xì hơi của các ngươi!”
Tiền Tam Nhất nghe đến mức mặt cũng tái xanh.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 415: Phủ Quốc Công sụp đổ
10.0/10 từ 22 lượt.