Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 412: Sắp chia ly

1@-

 
Tia chớp sấm sét ngoài trời đánh thức Tĩnh Bảo. Nàng mở mắt ra, chỉ thấy trời đất như bị màn đêm bao phủ.

“A Man, bây giờ là giờ nào rồi?”

“Thưa gia, là giờ Thân khắc hai.”

A Man vén rèm bước vào, nói: “Mới cuối tháng ba mà đã sấm sét ầm ầm thế này, cái thời tiết quái quỷ gì mà bất thường quá!”

Tĩnh Bảo bò dậy từ trên giường, vô thức đưa tay chạm lên môi. Lạ thật, môi mềm mềm, ẩm ướt, chẳng còn nứt nẻ tí nào.


Nhớ đến chuyện trong mơ, nàng hỏi: “Lúc ta ngủ, có ai vào phòng không?”

“Không có ạ!”

A Man vốn định nói gì đó liên quan đến Tề Lâm, nhưng nghĩ lại thấy chuyện ấy chẳng vẻ vang gì, thôi thì im còn hơn.

“Giúp ta rửa mặt thay áo quần, ta muốn đến xem Tam tỷ.”

Vừa đặt chân xuống đất, Tĩnh Bảo bỗng nhớ ra điều gì: “Dặn nhà bếp làm vài món tẩm bổ mấy hôm tới, rồi bảo người ra trang trại dắt mấy con dê sữa về.”

“Gia định để tiểu cô nương uống sữa dê sao?”

“Mẹ con đều phải uống. Thứ này bổ nhất!”

Rửa mặt thay áo quần xong, tranh thủ lúc mưa chưa đổ xuống, Tĩnh Bảo lập tức đi thẳng đến viện của Tĩnh Nhược Tụ. Ngọc Hoài thấy nàng đến thì lau nước mắt chạy ra đón: “Thất gia tới rồi ạ?”

“Tỉnh chưa?”

“Phu nhân tỉnh rồi ạ.”

“Tĩnh gia không có ‘phu nhân’, chỉ có Tam cô nương thôi.” Tĩnh Bảo vỗ vai nàng ta: “Nhớ sửa lại cách gọi.”

“Nô tỳ thật đãng trí quá!”

Tĩnh Bảo ngồi xuống bên giường, hơi nhướng mày mỉm cười: “Muốn ăn gì, uống gì thì cứ dặn người dưới, nơi này là nhà của ta, cũng là nhà của tỷ.”

Mắt Tĩnh Nhược Tụ khẽ run rẩy, không trả lời.

“Năm ngày nữa mẫu thân và Nhị tỷ sẽ trở về phương Nam, muội phải đến nha môn nhận chức, trong phủ không ai quán xuyến, thể nào cũng rối tung cả lên. Tam tỷ dưỡng sức cho khỏe, rồi sớm giúp đỡ đệ một tay.”

Lúc ấy, Ngọc Hoài bưng thuốc bước vào. Tĩnh Bảo đón lấy, thổi nhẹ rồi đỡ Tĩnh Nhược Tụ dậy, vừa đút thuốc vừa nói tiếp: “Cổ họng của Dao Dao chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Đợi con bé ba tuổi, muội sẽ đích thân dạy vỡ lòng. Nữ tử đọc sách nhiều một chút không bao giờ là thừa, dù chẳng đỗ Trạng Nguyên cũng hiểu được lẽ đời.”

Mắt Tĩnh Nhược Tụ ánh lên một tầng bi thương, khe khẽ nói: “A Bảo, ta...”

“Tam tỷ à!”

Tĩnh Bảo dịu giọng ngắt lời: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Không có gì là không thể vượt qua. Nỗi đau mới sẽ dần che lấp nỗi đau cũ, mà nỗi đau cũ sẽ bị thời gian phủ lên từng lớp từng lớp... cuối cùng chẳng còn lại gì cả.”

Những chữ cuối nàng nói rất khẽ, sau đó mỉm cười: “A Bảo chỉ có thể giúp tỷ thoát khỏi nhà họ Phó, còn trái tim của tỷ, phải do chính tỷ tự mình bước ra. Tam tỷ, đừng quên tỷ còn có một đứa con gái.”

Uống xong bát thuốc, bên ngoài chợt mưa đổ ào ào.

Tĩnh Bảo đưa bát thuốc rỗng cho Ngọc Hoài, đúng lúc đó A Man hấp tấp bước vào, đưa ánh mắt ra hiệu cho chủ tử.

“Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Tam tỷ?”

A Man đành phải liều lĩnh bẩm báo: “Thưa Thất gia, Phó Tứ gia đang quỳ trước cổng phủ ta, nói muốn gặp phu nhân lần cuối.”

Tĩnh Bảo không nói gì, nhìn qua Tĩnh Nhược Tụ.

Đoán ngay mà! Tên khốn kia không chịu từ bỏ đâu!

“A Bảo!”

Giọng Tĩnh Nhược Tụ chậm rãi: “Sau này... đổi tên cho con bé đi, lấy họ Tĩnh.”

Tĩnh Bảo lập tức nở nụ cười, quay sang A Man: “Ngươi đi nói với hắn, phủ này chỉ có Tĩnh Tam cô nương, không có ‘Tứ phu nhân’ nào cả. Muốn quỳ thì sang chỗ khác mà quỳ!”

“Vâng!”

“Khoan đã!”

“Gia còn căn dặn gì không ạ?”

“Đi gửi lời cho Đinh lão phu nhân, nếu ba ngày nữa Thất gia ta còn gặp lại tên khốn đó trong kinh thành...”

Tĩnh Bảo ngừng lại, giọng lạnh băng: “Trong từ điển của ta không có hai chữ ‘nương tay’.”

“Vâng!”

A Man hí hửng đi ra, nàng khoái nhất là mấy vụ ‘đánh chó xuống nước’ thế này!

“A Bảo!”

Giọng Tĩnh Nhược Tụ yếu ớt: “Mọi người đều sợ ta mềm lòng, sợ ta quay đầu lại... nhưng sẽ không đâu. Từ lúc hắn bóp cổ con bé, đã không còn rồi.”

Thích là thật, vui vẻ là thật, đau lòng là thật, nước mắt cũng thật, từng muốn sống cả đời bên nhau lại càng thật.

Nhưng giờ, thất vọng là thật, đau thấu tim gan là thật, quyết tuyệt cũng là thật, mãi mãi không quay đầu nữa.

“Sống ở đây, ta chưa bao giờ cảm thấy yên lòng đến thế.”

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt Tĩnh Nhược Tụ: “Muội không cần lo cho ta, cứ lo chuyện của mình đi. Tứ phu nhân ngày xưa đã chết rồi. Giờ trước mặt muội là Tam cô nương nhà họ Tĩnh. Ta sẽ ổn thôi!”

Nói xong câu đó, Tĩnh Nhược Tụ th* d*c, rồi lại nhắm mắt, một bàn tay ấm áp chậm rãi nắm lấy tay nàng.

“Tam tỷ, muội đã nghĩ xong tên cho con bé rồi, gọi là Tĩnh Nhất Ninh nhé!”

Tĩnh Bảo nói bằng giọng vô cùng dịu dàng: “Cậu của con bé sẽ bảo vệ nó cả đời bình an!”

Trong hai ngày kế tiếp, tin tức từ nhà họ Phó liên tục truyền đến:

Vệ di nương đập đầu vào tường tự tử một lần, cứu được, sau lại treo cổ lần nữa, vẫn chưa chết.

Đinh thị sợ lại xảy ra án mạng, cầu xin con trai cả niệm tình hai đứa cháu nội mà tha cho Vệ di nương, coi như nuôi một người ăn không ngồi rồi cũng được.

Phó đại gia tức đến mức chẳng nói nên lời, vừa hay nha môn có nhiệm vụ công tác xa ở Tây Bắc, ông ta xung phong nhận việc, lập tức khởi hành trong đêm… đi cho khuất mắt.

Đinh thị lo Tĩnh Thất gia thật sự ra tay, vội vã thu xếp đồ đạc, thuê thuyền quay về phương Nam.

Còn Phó lão tứ?

Nghe nói hôm đó hắn quỳ trong mưa nửa canh giờ, bị A Man mắng cho một trận, về nhà phát bệnh, suốt đêm miệng gọi mãi tên Tĩnh Nhược Tụ.

Tối trước ngày khởi hành, tên đó to gan trèo tường phủ họ Tĩnh, muốn lén gặp mặt Tĩnh Nhược Tụ lần cuối. Kết quả bị hai anh em Sử Minh, Sử Lượng bắt gặp, đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.

Tĩnh Bảo biết chuyện, thưởng mỗi người hai lượng bạc, còn khen: “Đánh hay lắm!”

Ngày trước cho mặt mũi thì không biết điều, giờ thì quỳ, thì bệnh, thì trèo tường là tính giở trò gì nữa?

Muốn hốt lại nước đã đổ à?

Mơ đẹp thật!

Sáng sớm ba ngày sau, nhà họ Phó lặng lẽ rời kinh thành, không một ai tiễn đưa.

Lúc Tĩnh Bảo nhận được tin, đang ở lầu Ngoại Lâu tiễn Uông Tần Sinh lên đường. Tiền Tam Nhất và Cao Triều đều có mặt.

Đêm đó, bốn người họ đều say mềm.

Vương Tần Sinh uống say, vừa khóc vừa nói: “Các huynh phải nhớ đến ta đấy, nếu có cơ hội về phương Nam, nhất định phải tới thăm ta. Nhất là Văn Nhược huynh, còn huynh nữa Cao mỹ nhân, đừng quên chúng ta từng ở chung một phòng đấy!”

Tiền Tam Nhất say rồi, nghiến răng suýt vỡ cả hàm, lôi từ ngực ra mười lượng bạc lẻ: “Mười lượng tiền tiễn biệt, không cho thêm đâu! Cho thêm nữa thì ngươi lấy dây siết cổ ta cho rồi! Ôi tim ta, sao mà đau thế này!
Tần Sinh à, đến phủ Phú Dương làm quan thì phải làm người cho đàng hoàng, tích góp tiền cho đàng hoàng, đừng có học mấy quan tham hám cả bạc của dân. Quân tử yêu tiền, nhưng phải lấy đúng cách. Chúng ta phải làm quan thanh liêm.
Còn nữa, nhớ kỹ lời huynh đệ: chớ gần nữ sắc! Chữ ‘sắc’ đầu có cây đao, mà đao ấy là nhắm vào túi tiền của cậu đấy!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 412: Sắp chia ly
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...