Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 404: Con tiện nhân này
Triệu Đại phu nhân đích thân dâng trà, Tĩnh Bảo đứng dậy cảm ơn rối rít, sau đó quay đầu nhìn Đinh thị, mỉm cười nói: “Lão phu nhân, mọi việc ở kinh thành đã xong, ta và mẹ định quay về phương Nam một chuyến. Mẹ sai ta đến hỏi người định thế nào? Nếu người cũng muốn về đó, thì chúng ta có thể đi cùng nhau, trên đường cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Nhà họ Đinh vốn đã muốn về từ lâu rồi. Con trai thì trượt khoa cử, tận mắt nhìn Tĩnh phủ khi thì mở tiệc, khi thì mời hát, ngột ngạt không chịu nổi, chi bằng về quê sống yên ổn cho rồi.
Đi nhờ thuyền thuận gió của Tĩnh phủ lại tiết kiệm được một khoản lớn, quả là chuyện tốt.
“Ta cũng đang định về, chỉ lo sức khỏe của con dâu không chịu được việc đi đường vất vả.”
Đinh thị nói năng nhã nhặn: “Nếu nó chịu không nổi, thì ta tình nguyện ở lại kinh thành thêm vài ngày cũng không sao.”
Tĩnh Bảo nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai ta sẽ để biểu tỷ phu đến bắt mạch một lần nữa, nghe xem ý kiến của hắn thế nào rồi tính tiếp.”
“Thế thì tốt quá!”
Đinh thị vừa dứt lời, Dao Dao trong lòng Phó Thành Hề bỗng nhiên khóc òa.
Nhũ mẫu vội vàng đón lấy từ tay Tứ gia để dỗ dành. Sắc mặt Phó Thành Hề xanh mét, lạnh lùng nói: “Thất gia cứ ngồi chơi, ta có việc nên không tiếp được nữa!”
Nói rồi chẳng đợi Tĩnh Bảo lên tiếng, hắn đã quay người rời đi thẳng thừng.
Mọi người trong nội đường đều lộ vẻ khó coi, chỉ riêng Tĩnh Bảo vẫn như không nghe thấy, ung dung uống trà.
Tĩnh Bảo không phải không nghe, mà là trong lòng lại càng thêm chắc chắn một chuyện: Tĩnh Nhược Tụ và Dao Dao tuyệt đối không thể về Hải Môn.
Người đàn ông này, từ lúc nàng bước vào không những không đứng dậy chào hỏi, mà mặt mũi cũng chẳng ra sao, mở miệng đã gọi "Thất gia" đầy lạnh lùng, đến chút thể diện tối thiểu cũng lười giả bộ, rõ ràng chẳng phải người tốt lành gì.
“Lão phu nhân, Thất gia, Dao tiểu thư buồn ngủ rồi, nô tỳ xin lui về dỗ tiểu thư đi ngủ.”
Đinh thị thấy cháu gái buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, bèn cười ha ha nói: “Đi đi, trên đường cẩn thận chút.”
“Vâng!”
“Chờ chút, ta đi cùng mọi người!”
Triệu đại phu nhân cúi người thi lễ với Tĩnh Bảo, cười nói: “Mẹ nó đang nằm liệt giường không thể dậy, ta làm bác dâu thì phải quan tâm một chút.”
Tĩnh Bảo cảm thấy hôm nay Triệu đại phu nhân tỏ ra nhiệt tình có phần hơi quá, bèn mỉm cười trả lời: “Đại phu nhân có lòng rồi, Dao Dao có bác dâu như người, đúng là phúc của con bé.”
“Cũng bởi vì con bé đáng yêu mà!”
Triệu thị gật đầu với chồng rồi bước theo sau nhũ mẫu.
Vừa ra khỏi viện, sắc mặt Triệu đại phu nhân lập tức sa sầm, khẽ “á” một tiếng rồi nói: “Gió thổi trúng đầu ta, sao mà đau quá...”
Nhũ mẫu vội nói: “Đại phu nhân đừng tiễn nữa, chỉ còn vài bước thôi, sắp đến rồi.”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.”
Nhũ mẫu đi xa rồi, trong góc tối có một tiểu nha hoàn đầu vừa mới búi đi ra, ghé tai đại phu nhân khẽ nói: “Đại phu nhân, Tứ gia vừa mới đi ra vườn sau.”
...
Nhà họ Phó mới dọn vào nhà này chưa lâu, vườn sau còn chưa dọn dẹp xong, một nửa là hoa lá rực rỡ, một nửa là cỏ dại mọc đầy.
Gió mát lạnh lùa qua.
Phó Thành Hề ngồi trên ghế dài, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ xa lại gần.
Phó Thành Hề sĩ diện, sợ người khác thấy dáng vẻ thất thần của mình, vội đứng dậy nấp sau bụi tường vi.
“Lúc nãy ở chỗ lão phu nhân, Dao Dao gọi đại gia một tiếng 'cha', lòng ta thật chẳng dễ chịu chút nào.”
“Đại phu nhân, trẻ con thì biết gì chứ, quen vài người là gọi loạn lên thôi mà!”
“Nếu thật là gọi loạn, thì cũng chẳng sao, nhưng các ngươi không thấy lông mày đôi mắt của Dao Dao, giống đại gia đến mấy phần sao?”
“Cái này...”
Nha hoàn thân cận ngập ngừng, rồi khẽ nói: “Nô tỳ chợt nhớ ra một chuyện, không biết có nên nói không...”
“Cứ nói đi!”
“Có lần nô tỳ đến viện của Tứ phu nhân chơi, vô tình nghe thấy Tứ phu nhân và Ngọc Hoài đang nói chuyện trong phòng.”
“Nói gì?”
“Tứ phu nhân nói, Tứ gia nhìn thì tràn trề sinh lực, nhưng thực ra chỉ là xuân ngưu trong tranh, nhìn thì đẹp mà vô dụng, sao có thể so với...”
“So với ai?”
“Nô tỳ cũng không rõ. Tứ phu nhân thấy nô tỳ đến thì lập tức ngậm miệng. Nô tỳ cũng không nghĩ gì nhiều, thoáng cái đã quên mất, nếu không phải đại phu nhân nhắc đến hôm nay...”
“Đừng nói nữa! Từ nay trở đi, phải hoàn toàn quên chuyện này, không được để lộ nửa câu với ai.”
“Dạ? Đại phu nhân?”
“Im miệng! Tứ phu nhân không biết xấu hổ thì thôi, ta vẫn muốn giữ chút thể diện cho đại gia. Về đi!”
“Vâng!”
Ánh trăng xuyên qua bóng cây chiếu lên gương mặt hắn, nơi khóe môi như được đẽo gọt bằng dao, hiện lên một nụ cười tàn nhẫn đến kinh tâm động phách.
Tĩnh! Nhược! Tú!
Ngươi! Đúng! Là! Con! Tiện! Nhân!
...
Tĩnh Bảo về đến phủ, bụng đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc này mới nhớ ra tối nay vẫn chưa ăn cơm.
“Dọn cơm sang phòng Nhị tỷ và tỷ phu, nói họ ta thay áo quần rồi qua ngay!”
Vợ chồng Cao Chính Nam đang xem hai đứa con trai chơi đao múa kiếm, nghe vậy lập tức biết A Bảo có chuyện muốn bàn, vội bảo hạ nhân đưa con đi ngủ.
Câu đầu tiên Tĩnh Bảo nói khiến vợ chồng họ giật mình: “Bằng mọi giá, đệ phải khiến lão tứ nhà họ Phó ở lại kinh thành.”
Tĩnh Nhược Khê ngạc nhiên: “Hắn lại làm gì nữa sao?”
Tĩnh Bảo cầm muỗng húp vài ngụm canh: “Thật ra hắn cũng chẳng làm gì, chỉ là đệ không yên tâm về người này.”
Cao Chính Nam trầm ngâm: “Vậy làm sao giữ hắn lại?”
Tĩnh Bảo bưng bát cơm lên: “Đệ đã nghĩ ra cách rồi. Phiền nhị tỷ mai sáng đến Mã phủ, nói với Mã Thừa Dược rằng, nhớ nhấn mạnh là đệ nói, tam tỷ sức khỏe quá yếu, không chịu nổi đường xa. Nếu cố chấp đi, e là cái thai khó giữ được.”
Tĩnh Nhược Khê: “Đây quả là cách hay.”
Tĩnh Bảo chậm rãi nhai cơm: “Còn nữa, đệ và mẹ về phương Nam, nhà ở kinh thành sẽ không ai trông coi. Để tam tỷ về nhà mẹ đẻ ở vài tháng là được. Nhị tỷ phu, có rượu không, ngồi uống với ta vài ly.”
Cao Chính Nam bật cười: “Ngươi đến phòng ta là để bàn việc hay để rủ ta uống rượu đấy?”
“Tất cả đều có!”
Tĩnh Bảo thở dài: “Nếu không có Phó Tứ gia, ta còn chẳng hiểu được hết lòng tốt của tỷ phu. Đúng là so người với người thì tức chết, so hàng với hàng thì phải vứt đi!”
“Được, chỉ vì câu đó của A Bảo, hôm nay ta nhất định phải uống vài ly. Người đâu, mang hai vò rượu lại đây!”
“Tỷ phu!”
Tĩnh Bảo giơ hai ngón tay: “Đệ chỉ uống hai ly thôi, một giọt hơn cũng không uống!”
Cao Chính Nam tức đến nỗi mũi vẹo đi, liếc vợ: Nhìn xem đệ đệ của nàng kìa, gợi hứng cho người ta uống rượu xong lại chỉ uống hai ly!
Tĩnh Nhược Khê khẽ nhếch môi: “Còn lại, ta uống với chàng.”
Bỗng nhớ ra một chuyện, bèn hỏi tiếp: “A Bảo, sao Lục Hoài Kỳ bị đánh thế? Vì chuyện gì?”
Đúng là tin xấu truyền xa.
Nhưng nghe giọng nhị tỷ, có vẻ vẫn chưa biết nguyên nhân. Có lẽ hầu phủ vì giữ mặt mũi nên ra lệnh cấm bàn tán.
Tĩnh Bảo không muốn nói nhiều: “Đệ cũng không rõ, chỉ là qua xem thử, bị đánh cũng khá nặng.”
Tĩnh Nhược Khê: “Hai năm nay hắn cư xử cũng đàng hoàng, có làm gì quá đáng đâu?”
Tĩnh Bảo với gương mặt dày trăm luyện, giả vờ thản nhiên nói: “Nhị tỷ, không nói chuyện hắn nữa. Chuyện học hành của hai đứa nhỏ, Tần Sinh đã đồng ý, sau này tìm dịp chính thức bái sư là được.”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng