Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 388: Chết cũng nhắm mắt
1@-
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Trường Bình, còn hắn khoanh tay trước ngực, không buồn cũng chẳng vui, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã mưa, tiếng mưa lách tách đập vào khung cửa sổ, từng tiếng một lặng lẽ vang vọng.
Tĩnh Bảo cuối cùng không nhịn được, bước lên, đứng trước mặt Cố Trường Bình: “Những lời vừa rồi của tiên sinh, từng chữ một, ta đều nghe rất rõ.”
“Vậy sao?” Cố Trường Bình ánh mắt dao động: “Nghe ra điều gì?”
Tĩnh Bảo khó khăn mấp máy môi: “Nghe ra... kẻ nắm được nhược điểm của ta, từng người một... đều chết dưới tay tiên sinh.”
“Ngươi nghe sai rồi!” Cố Trường Bình lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Là chết dưới đao... không phải dưới tay ta.”
“Vậy... tiên sinh biết nhược điểm của ta là gì sao?” Tĩnh Bảo cất lời, từng chữ một như nghẹn nơi cổ họng.
“Không biết.” Cố Trường Bình ho, rồi hỏi ngược lại: “Phải rồi, nhược điểm của ngươi là gì?”
Tĩnh Bảo: “...”
Nàng cười, nụ cười pha lẫn nỗi bi thương khó tả. Hắn hỏi vậy là đoán chắc nàng không dám nói ra?
Nếu là trước kia... đúng là không dám.
Nhưng hiện tại...
“Tiên sinh nhất định muốn chính miệng ta nói ra sao?”
Cố Trường Bình im lặng quan sát nàng, thiếu nữ ngẩng đầu, môi run run, gương mặt tràn đầy kiên cường và quyết liệt không cách nào che giấu.
“Tĩnh Tiểu Thất, đôi khi hồ đồ một chút lại tốt hơn.”
“Ta không muốn hồ đồ nữa!” Tĩnh Bảo tiến lên một bước, ánh mắt trực diện nhìn vào mắt hắn: “Dao cùn cắt thịt, tuy không thấy máu, nhưng đau. Ta thích một nhát dao chém dứt điểm... Cố Trường Bình...”
Nàng hít sâu một hơi, rồi thốt ra không báo trước: “Ta! là! nữ! nhân!”
Nói xong, trước mắt nàng chợt trở nên mơ hồ.
Không biết bao nhiêu đêm, nàng nhìn đỉnh màn bốn góc, tưởng tượng cảnh bản thân thổ lộ thân phận với hắn, mỗi một viễn cảnh nàng đã diễn tập hàng vạn lần trong đầu, nhưng lần nào cũng nghẹn lại nơi cổ.
Thì ra!
Thật sự nói ra rồi... lại nhẹ nhõm như vậy.
Như một chiến binh, dâng thanh kiếm của mình lên đối thủ, đồng thời cũng giao cả vận mệnh vào tay đối phương.
Tùy ngươi chọn...
Ngươi chọn giết ta?
Hay cứu rỗi ta?
Cố Trường Bình chẳng lựa chọn gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tóc nàng, xoa xoa: “Đúng là người đỗ Thám hoa có khác, can đảm cũng không giống xưa.”
Không ngạc nhiên.
Không nói đã biết từ sớm.
Chỉ nhẹ nhàng lướt qua như không.
Thái độ thản nhiên ấy khiến Tĩnh Bảo muốn xé ngực hắn ra xem bên trong là một trái tim sắt đá đến nhường nào?
“Ngươi đã biết từ sớm, đúng không?”
“...”
“Tại sao không vạch trần ta?”
“...”
“Tại sao còn giúp ta, từng bước một đi đến ngày hôm nay?”
Trước sự truy vấn dồn dập, dù là Cố Trường Bình cũng nhận ra, hôm nay nha đầu này quyết tâm đến cùng, không đạt được mục đích sẽ không chịu dừng.
“Tĩnh Tiểu Thất!”
Hắn thu tay về, cười nhạt: “Ta vạch trần ngươi làm gì? Ngươi là học trò của ta. Ngươi gặp chuyện, Tĩnh gia cũng gặp họa. Ta phải chịu liên đới. Nếu có thể toàn thân rút lui, tại sao phải cùng nhau chịu khổ, ngươi nói xem?”
“Ta...”
Tĩnh Bảo nghẹn họng, ngẩn người nhìn hắn, không tin câu trả lời lại đơn giản như thế.
Chẳng lẽ giữa việc nói ra hay không, giúp hay không giúp, tố giác hay không... hắn chưa từng đấu tranh, khổ sở, giằng xé hay sao?
“Chỉ vì ta là học trò của tiên sinh?” Nàng cắn môi hỏi.
Cố Trường Bình cúi đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
Dưới ánh đèn, gương mặt nàng trắng bệch, lông mày như kiếm dựng lên, trông như một chiến sĩ đang chờ nhát chém cuối cùng.
“Đúng vậy, chỉ vì ngươi là học trò của ta.”
Hắn kết thúc mọi truy vấn, chính mình lại là người đầu tiên quay mặt đi, tránh ánh mắt nàng.
“Người nói dối!” Tĩnh Bảo bật kêu, gần như hét: “Chủ tớ Thạch Hổ là do tiên sinh giết? Chuyện Thạch Thuấn chết, là tiên sinh giúp ta che giấu? Ta ở Tĩnh phủ An bị đại phòng ép bức, tiên sinh vượt ngàn dặm đến cứu... tất cả đều là vì ta là học trò người thôi sao?”
“Phải!”
“Vậy ngày mùng một đi lễ chùa thì sao?”
“Người lúc đó ở sát bên ta!”
“Phác Chân Nhân thì sao?”
Cố Trường Bình khựng lại, mãi mới hiểu nàng ám chỉ gì.
Mắt Tĩnh Bảo đỏ lên: “Cũng vì ta là học trò, nên tiên sinh sợ hắn nhận ra thân phận của ta, bèn không tiếc làm gãy đầu gối hắn?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cố Trường Bình nheo mắt: “Ta trơ mắt nhìn thân phận ngươi bị lộ giữa chốn đông người, để rồi bị xử tội khi quân vào ngục? Trên đời này có vị tiên sinh nào lại tàn nhẫn như vậy sao?”
Tim Tĩnh Bảo như vỡ vụn: “Không phải... không phải như vậy...”
“Vậy là gì?” Cố Trường Bình mỉm cười đầy giễu cợt: “Hay ngươi muốn ta thừa nhận “ta, người làm tiên sinh, lại có tình cảm khác với trò của mình?”
Chẳng lẽ không phải sao?
Tĩnh Bảo sững người, rồi đột nhiên vung tay... tát mạnh vào mặt mình.
Tĩnh Văn Nhược!
Ngươi đang làm gì vậy?
Ngươi lợi dụng Đỗ Ngọc Mai là để làm gì?
Ngươi quay lại là để ép tiên sinh thích ngươi sao?
Ngươi... thật không biết xấu hổ!
“Cố Trường Bình... những lời ta vừa nói... không quan trọng, quan trọng là... quan trọng là...”
“Tĩnh Văn Nhược, đừng nói nữa!”
Cố Trường Bình đột nhiên lo lắng hoảng hốt, vội vàng cắt lời. Nhưng lời đã lên đến cổ, sao có thể nuốt lại?
“Ta thích người!”
Nụ cười của hắn, ta thích.
Ánh mắt cau mày của hắn, ta thích.
Dáng hắn giảng bài trong nội đường, đầy học thức, ta thích.
Ngay cả lúc hắn bệnh nằm co trong chăn, yếu ớt vô lực, ta cũng thích!
Tĩnh Bảo tiến lên thêm một bước, ép cho Cố Trường Bình không còn lối thoát: “Cố Trường Bình! Không phải ta vì muốn nói ra câu này mới vạch trần thân phận...”
Mà là...
“Chỉ khi ta vạch trần thân phận... mới có thể nói ra câu này... mới chết cũng có thể nhắm mắt!”
Trong lòng Cố Trường Bình cuồn cuộn như sóng vỗ.
Hắn bỗng nhận ra, đời này của Tĩnh Bảo dũng cảm hơn rất nhiều so với đời trước,.
Dù hắn lùi bước trăm lần, nàng vẫn kiên quyết đưa chính mình đứng trước mặt hắn.
“Tĩnh Văn Nhược, đời người sống một kiếp, ai cũng không thể làm chủ trái tim mình.”
Cố Trường Bình dần trấn tĩnh lại, nhìn gương mặt nàng hằn rõ năm dấu ngón tay, ánh mắt đầy đau lòng.
“Giống như ngươi rõ ràng biết đường đi khó khăn, vẫn cố chấp giả nam thi khoa cử, vào triều làm quan; còn ta... cũng chẳng thể chọn số mệnh của mình.”
“Vận mệnh mà người muốn chọn... là tạo phản sao?”
Sắc mặt Cố Trường Bình lập tức biến đổi, tay đã siết chặt cổ nàng: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?”
“Ta nói...” Khóe môi Tĩnh Bảo nhếch lên một nụ cười thê thảm: “Người muốn tạo phản... đúng không?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
“Sao lại quay lại nữa?”
Tĩnh Bảo nhìn hắn, trả lời: “Nhớ ra còn vài lời chưa nói, nên quay lại.”
Cố Trường Bình bình thản cất dao găm, lách người sang một bên: “Vậy hai người nói chuyện đi, ta đi trước.”
“Tiên sinh xin dừng bước, những lời ta muốn nói là nói với tiên sinh!”
Tĩnh Bảo bước qua bậc cửa, liếc nhìn Đỗ Ngọc Mai một cái, nàng giật mình tỉnh táo lại, kéo Hỉ Nhi vẫn còn ngơ ngác bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn hai người.
Yên tĩnh đến lạ.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Trường Bình, còn hắn khoanh tay trước ngực, không buồn cũng chẳng vui, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã mưa, tiếng mưa lách tách đập vào khung cửa sổ, từng tiếng một lặng lẽ vang vọng.
Tĩnh Bảo cuối cùng không nhịn được, bước lên, đứng trước mặt Cố Trường Bình: “Những lời vừa rồi của tiên sinh, từng chữ một, ta đều nghe rất rõ.”
“Vậy sao?” Cố Trường Bình ánh mắt dao động: “Nghe ra điều gì?”
Tĩnh Bảo khó khăn mấp máy môi: “Nghe ra... kẻ nắm được nhược điểm của ta, từng người một... đều chết dưới tay tiên sinh.”
“Ngươi nghe sai rồi!” Cố Trường Bình lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Là chết dưới đao... không phải dưới tay ta.”
“Vậy... tiên sinh biết nhược điểm của ta là gì sao?” Tĩnh Bảo cất lời, từng chữ một như nghẹn nơi cổ họng.
“Không biết.” Cố Trường Bình ho, rồi hỏi ngược lại: “Phải rồi, nhược điểm của ngươi là gì?”
Tĩnh Bảo: “...”
Nàng cười, nụ cười pha lẫn nỗi bi thương khó tả. Hắn hỏi vậy là đoán chắc nàng không dám nói ra?
Nếu là trước kia... đúng là không dám.
Nhưng hiện tại...
“Tiên sinh nhất định muốn chính miệng ta nói ra sao?”
Cố Trường Bình im lặng quan sát nàng, thiếu nữ ngẩng đầu, môi run run, gương mặt tràn đầy kiên cường và quyết liệt không cách nào che giấu.
“Tĩnh Tiểu Thất, đôi khi hồ đồ một chút lại tốt hơn.”
“Ta không muốn hồ đồ nữa!” Tĩnh Bảo tiến lên một bước, ánh mắt trực diện nhìn vào mắt hắn: “Dao cùn cắt thịt, tuy không thấy máu, nhưng đau. Ta thích một nhát dao chém dứt điểm... Cố Trường Bình...”
Nàng hít sâu một hơi, rồi thốt ra không báo trước: “Ta! là! nữ! nhân!”
Nói xong, trước mắt nàng chợt trở nên mơ hồ.
Không biết bao nhiêu đêm, nàng nhìn đỉnh màn bốn góc, tưởng tượng cảnh bản thân thổ lộ thân phận với hắn, mỗi một viễn cảnh nàng đã diễn tập hàng vạn lần trong đầu, nhưng lần nào cũng nghẹn lại nơi cổ.
Thì ra!
Thật sự nói ra rồi... lại nhẹ nhõm như vậy.
Như một chiến binh, dâng thanh kiếm của mình lên đối thủ, đồng thời cũng giao cả vận mệnh vào tay đối phương.
Tùy ngươi chọn...
Ngươi chọn giết ta?
Hay cứu rỗi ta?
Cố Trường Bình chẳng lựa chọn gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tóc nàng, xoa xoa: “Đúng là người đỗ Thám hoa có khác, can đảm cũng không giống xưa.”
Không ngạc nhiên.
Không nói đã biết từ sớm.
Chỉ nhẹ nhàng lướt qua như không.
Thái độ thản nhiên ấy khiến Tĩnh Bảo muốn xé ngực hắn ra xem bên trong là một trái tim sắt đá đến nhường nào?
“Ngươi đã biết từ sớm, đúng không?”
“...”
“Tại sao không vạch trần ta?”
“...”
“Tại sao còn giúp ta, từng bước một đi đến ngày hôm nay?”
Trước sự truy vấn dồn dập, dù là Cố Trường Bình cũng nhận ra, hôm nay nha đầu này quyết tâm đến cùng, không đạt được mục đích sẽ không chịu dừng.
“Tĩnh Tiểu Thất!”
Hắn thu tay về, cười nhạt: “Ta vạch trần ngươi làm gì? Ngươi là học trò của ta. Ngươi gặp chuyện, Tĩnh gia cũng gặp họa. Ta phải chịu liên đới. Nếu có thể toàn thân rút lui, tại sao phải cùng nhau chịu khổ, ngươi nói xem?”
“Ta...”
Tĩnh Bảo nghẹn họng, ngẩn người nhìn hắn, không tin câu trả lời lại đơn giản như thế.
Chẳng lẽ giữa việc nói ra hay không, giúp hay không giúp, tố giác hay không... hắn chưa từng đấu tranh, khổ sở, giằng xé hay sao?
“Chỉ vì ta là học trò của tiên sinh?” Nàng cắn môi hỏi.
Cố Trường Bình cúi đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
Dưới ánh đèn, gương mặt nàng trắng bệch, lông mày như kiếm dựng lên, trông như một chiến sĩ đang chờ nhát chém cuối cùng.
“Đúng vậy, chỉ vì ngươi là học trò của ta.”
Hắn kết thúc mọi truy vấn, chính mình lại là người đầu tiên quay mặt đi, tránh ánh mắt nàng.
“Người nói dối!” Tĩnh Bảo bật kêu, gần như hét: “Chủ tớ Thạch Hổ là do tiên sinh giết? Chuyện Thạch Thuấn chết, là tiên sinh giúp ta che giấu? Ta ở Tĩnh phủ An bị đại phòng ép bức, tiên sinh vượt ngàn dặm đến cứu... tất cả đều là vì ta là học trò người thôi sao?”
“Vậy ngày mùng một đi lễ chùa thì sao?”
“Người lúc đó ở sát bên ta!”
“Phác Chân Nhân thì sao?”
Cố Trường Bình khựng lại, mãi mới hiểu nàng ám chỉ gì.
Mắt Tĩnh Bảo đỏ lên: “Cũng vì ta là học trò, nên tiên sinh sợ hắn nhận ra thân phận của ta, bèn không tiếc làm gãy đầu gối hắn?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cố Trường Bình nheo mắt: “Ta trơ mắt nhìn thân phận ngươi bị lộ giữa chốn đông người, để rồi bị xử tội khi quân vào ngục? Trên đời này có vị tiên sinh nào lại tàn nhẫn như vậy sao?”
Tim Tĩnh Bảo như vỡ vụn: “Không phải... không phải như vậy...”
“Vậy là gì?” Cố Trường Bình mỉm cười đầy giễu cợt: “Hay ngươi muốn ta thừa nhận “ta, người làm tiên sinh, lại có tình cảm khác với trò của mình?”
Chẳng lẽ không phải sao?
Tĩnh Bảo sững người, rồi đột nhiên vung tay... tát mạnh vào mặt mình.
Tĩnh Văn Nhược!
Ngươi đang làm gì vậy?
Ngươi lợi dụng Đỗ Ngọc Mai là để làm gì?
Ngươi quay lại là để ép tiên sinh thích ngươi sao?
Ngươi... thật không biết xấu hổ!
“Cố Trường Bình... những lời ta vừa nói... không quan trọng, quan trọng là... quan trọng là...”
“Tĩnh Văn Nhược, đừng nói nữa!”
Cố Trường Bình đột nhiên lo lắng hoảng hốt, vội vàng cắt lời. Nhưng lời đã lên đến cổ, sao có thể nuốt lại?
“Ta thích người!”
Nụ cười của hắn, ta thích.
Ánh mắt cau mày của hắn, ta thích.
Dáng hắn giảng bài trong nội đường, đầy học thức, ta thích.
Ngay cả lúc hắn bệnh nằm co trong chăn, yếu ớt vô lực, ta cũng thích!
Tĩnh Bảo tiến lên thêm một bước, ép cho Cố Trường Bình không còn lối thoát: “Cố Trường Bình! Không phải ta vì muốn nói ra câu này mới vạch trần thân phận...”
Mà là...
“Chỉ khi ta vạch trần thân phận... mới có thể nói ra câu này... mới chết cũng có thể nhắm mắt!”
Trong lòng Cố Trường Bình cuồn cuộn như sóng vỗ.
Hắn bỗng nhận ra, đời này của Tĩnh Bảo dũng cảm hơn rất nhiều so với đời trước,.
Dù hắn lùi bước trăm lần, nàng vẫn kiên quyết đưa chính mình đứng trước mặt hắn.
“Tĩnh Văn Nhược, đời người sống một kiếp, ai cũng không thể làm chủ trái tim mình.”
Cố Trường Bình dần trấn tĩnh lại, nhìn gương mặt nàng hằn rõ năm dấu ngón tay, ánh mắt đầy đau lòng.
“Giống như ngươi rõ ràng biết đường đi khó khăn, vẫn cố chấp giả nam thi khoa cử, vào triều làm quan; còn ta... cũng chẳng thể chọn số mệnh của mình.”
“Vận mệnh mà người muốn chọn... là tạo phản sao?”
Sắc mặt Cố Trường Bình lập tức biến đổi, tay đã siết chặt cổ nàng: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?”
“Ta nói...” Khóe môi Tĩnh Bảo nhếch lên một nụ cười thê thảm: “Người muốn tạo phản... đúng không?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 388: Chết cũng nhắm mắt
10.0/10 từ 22 lượt.