Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 386: Một lần sống cho thỏa lòng
1@-
“Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ...” Thẩm Trường Canh trầm ngâm: “Vương Quốc công dâng sớ xin cắt giảm thế lực chư vương, Hoàng đế rõ ràng đã động tâm, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay. Chuyện này văn võ bá quan đều biết, Ninh Vương cũng không ngoại lệ.”
Cố Trường Bình: “Cho nên?”
Thẩm Trường Canh: “Cho nên Ninh Vương chọn ngươi. Một là vì Lý Tân Huệ thực lòng để ý đến ngươi; hai là Ninh Vương dùng ngươi để bày tỏ thái độ với Hoàng đế, dù sao hiện giờ ngươi chỉ là một người dạy học, không quyền không thế.”
Ôn Lư Dụ nhíu mày: “Ý của ông ta là: Phủ Ninh Vương chúng ta không có dã tâm, xin Hoàng đế rộng lòng bỏ qua?”
Thẩm Trường Canh gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Ôn Lư Dụ nói: “Tiếc là Hoàng đế đã quyết tâm cắt bỏ thế lực chư vương, một hành động nhỏ thế này của Ninh Vương làm sao khiến hắn động lòng trắc ẩn.”
Thẩm Trường Canh: “Cho nên, chuyện hôn sự này, Tử Hoài, ngươi tốt nhất nên đồng ý.”
Ôn Lư Dụ: “Tại sao?”
Thẩm Trường Canh: “Hạo vương Điện hạ cần có đồng minh, mà Ninh Vương là một lựa chọn tuyệt vời. Liên hôn là cách kết minh vững chắc nhất. Ta nghĩ đây cũng là điều Hạo vương mong thấy.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Cố Trường Bình cụp mắt hỏi.
Hai người kia nhìn nhau, Ôn Lư Dụ l**m môi khô khốc: “Lý do ngươi từ chối là gì?”
“Trong lòng có người rồi.”
Năm chữ nhẹ như mây gió, nhưng lại dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Thẩm Trường Canh.
“Ai? Cô nương nhà nào? Sao ta chưa từng nghe đến?”
Vừa dứt lời, Cố Dịch đẩy cửa bước vào, ghé tai thì thầm với Cố Trường Bình mấy câu.
Sắc mặt Cố Trường Bình bỗng chốc thay đổi: “Ta có việc gấp, đi trước một lát.”
“Này, khoan đã, ngươi còn chưa nói là cô nương nhà ai mà?”
Thẩm Trường Canh gọi với theo, nhưng Cố Trường Bình đã đi mất hút, chỉ đành lủi thủi quay vào phòng, nhìn Ôn Lư Dụ rồi hất cằm: “Ngươi biết người trong lòng hắn là ai không?”
Ôn Lư Dụ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Thẩm Trường Canh tưởng y cũng bị che mắt, bất đắc dĩ nâng chén trà lên uống.
“Chắc không phải... là cô nương!”
“Phụt!”
Một ngụm trà nóng phun ra.
Thẩm Trường Canh hoảng hốt vứt chén trà, lao tới túm lấy cổ áo Ôn Lư Dụ, gào lên: “Ngươi nói cái gì cơ?! Không phải cô nương thì là cái quái gì?!”
...
Đêm buông xuống, thịt nướng thơm lừng.
Nhưng Tĩnh Bảo lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì, ăn như nhai sáp.
“Giải tán thôi!”
Cao công tử đứng dậy, đá tàn tro dưới chân: “Tĩnh Thất, ta đưa ngươi về!”
“Ai đưa ta về?”
Tiền Tam Nhất loạng choạng đứng dậy, Uông Tần Sinh vội đỡ lấy: “Đi, đi, đi, ta đưa Trạng nguyên lang về!”
“Đừng gọi ta là Trạng nguyên lang... Trạng nguyên lang thì có gì hay, vẫn phải cưới vợ sinh con, ta chỉ muốn cưới tiền... sinh tiền thôi!”
Uông Tần Sinh: “...”
Tĩnh Bảo vỗ vai hắn: “Đừng chấp hắn, say rồi, toàn nói nhảm, đi thôi!”
Nói là đưa về, thực ra là hai người sóng vai mà đi.
Tĩnh Bảo và Cao Triều đều không nói một lời. Tin liên hôn bất ngờ như một cục nghẹn chặn ngang cổ họng cả hai.
Một lúc lâu, Cao Triều thở dài: “Lần này không giống với chuyện nhà họ Tạ. Nếu Cố Trường Bình không đồng ý, tức là tát thẳng vào mặt Ninh Vương.”
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn hắn, không biết nên đáp thế nào.
“Nếu ta là nữ tử, thì dẫu có phải lăn lộn ăn vạ, dùng hết độc chiêu xấu chiêu trong thiên hạ, cũng phải khiến Cố Trường Bình thuận theo ta. Tiếc là ta không phải!”
Cao Triều nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Bảo: “Người đời nói nam là dương, nữ là âm, âm dương điều hòa mới là đạo trời. Nhưng cái gì mới là đạo trời? Ai định nghĩa đạo trời?”
“Cao Triều?” Tĩnh Bảo vô thức gọi.
“Yêu một người không sai, chỉ cần tấm lòng là thật.”
Cao Triều lạc lõng nói: “Tĩnh Thất, đời người có được mấy năm? Nếu mỗi sớm tỉnh dậy người trong lòng không nằm cạnh mình, thì cũng chỉ là giấc mộng hoàng lương, là sống mòn mà thôi!”
Có thứ gì đó trong lòng nàng vỡ vụn, đau đến tận tim gan.
Dục niệm vốn không thể kìm nén nữa, đang cuộn trào khắp kinh mạch.
Ta là người!
Là nữ tử!
Tại sao ta lại không được?
Chẳng lẽ cuộc đời ta chỉ có thể làm Thất gia của Tĩnh phủ?
Cha đâu phải nói thế.
Ông từng bảo: “Tiểu Bảo à, đời này cha chẳng làm nên trò trống gì trong mắt người khác, nhưng bản thân cha sống rất thoải mái, chẳng thấy tủi thân tí nào! Con người ấy à, tuyệt đối đừng để bản thân chịu thiệt. Một lần nhịn là trăm lần nhịn, không có điểm dừng đâu!”
“Cao công tử, ta cũng muốn sống cho thỏa một lần... chỉ một lần thôi!”
Nhưng quay lại... đã chẳng còn bóng dáng Cao công tử nữa.
Chỉ còn con phố dài trống vắng, Tĩnh Bảo nhìn đăm đăm hồi lâu rồi dứt khoát: “Sử Lượng, đưa ta đến Cố phủ!”
Sử Lượng còn chưa kịp trả lời, thì A Nghiễn đã chạy như bay tới, thở hồng hộc: “Gia, tìm được người rồi, ở Tầm Phương Các!”
“Thế nào mà lại đến Tầm Phương Các?” Tĩnh Bảo hoảng hốt.
“Không rõ, là Cố tiên sinh gửi tin đến.”
“Tiên sinh?”
Đầu Tĩnh Bảo như có luồng điện thoáng qua.
...
Tầm Phương Các, hậu viện.
Vài chiếc đèn lồng đỏ bị gió đêm thổi nghiêng ngả.
Tĩnh Bảo bất ngờ vấp phải đá, suýt nữa ngã sấp xuống thì một bàn tay lớn vươn tới đỡ lấy nàng.
Ngẩng đầu lên, là gương mặt lạnh nhạt của Cố Trường Bình, ẩn hiện trong làn khói lờ mờ.
Cố Trường Bình nhướng mày: “Ngươi đi đứng có thể nhìn đường không hả? Đã là Thám hoa lang rồi mà còn hấp tấp thế!”
“Chẳng phải là trong lòng đang sốt ruột sao!”
Tĩnh Bảo gạt tay hắn ra: “Người đâu?”
“Đi theo ta.”
Cố Trường Bình bước đi, Tĩnh Bảo theo sát sau.
Đi được một đoạn, nàng nói: “Ta nghe Cao Triều bảo, tiên sinh sắp được phục chức?”
Cố Trường Bình nghiêng đầu nhìn nàng: “Toàn tin đồn nhảm, đừng tin hắn nói bậy.”
“Thế còn chuyện liên hôn với phủ Ninh Vương?” Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Cũng là tin đồn nhảm à?”
Cố Trường Bình im lặng.
Tĩnh Bảo cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc.
Hắn không nói, nhưng cũng như nói rồi, hôn sự... là thật!
“Đến rồi!” Cố Trường Bình chỉ vào cánh cổng trong viện, giọng hơi trầm.
Tĩnh Bảo “ừ” một tiếng, nhưng không nhấc chân.
“Sao không vào?”
“Ta...” Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, cắn răng: “Tiên sinh, có câu này ngài từng nghe chưa?”
“Câu gì?”
“Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ!”
Tĩnh Bảo nghiến răng: “Hôn sự là chuyện chuyện lớn cả đời, tiên sinh phải cân nhắc thật kỹ... không thể... không thể hành xử theo cảm tính!”
“Ta vào cùng ngươi trước!”
Cố Trường Bình đè nén cơn rung động trong lòng.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
“Hắt xì!”
Trong thư phòng, Cố Trường Bình bất chợt nghiêng đầu hắt hơi một cái.
Ôn Lư Dụ đưa cho hắn một chiếc khăn tay.
Cố Trường Bình vừa thấy khăn tay thêu đôi uyên ương đang đùa nước lập tức cau mày gạt ra, tự mình lấy khăn trong túi áo ngoài ra dùng.
Ôn Lư Dụ bực bội mắng: “Ngươi sắp được uyên ương đùa nước thật rồi, còn chê cái gì!”
Cố Trường Bình không để ý đến y, quay sang hỏi Thẩm Trường Canh: “Chuyện phủ Ninh Vương, ngươi thấy sao?”
Thẩm Trường Canh thong thả đặt chén trà xuống: “Nếu là trước đây, ta sẽ nói là hôn sự tốt. Dựa vào thân phận của Ninh Vương, mối hôn này không khiến ngươi thiệt thòi.”
“Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ...” Thẩm Trường Canh trầm ngâm: “Vương Quốc công dâng sớ xin cắt giảm thế lực chư vương, Hoàng đế rõ ràng đã động tâm, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay. Chuyện này văn võ bá quan đều biết, Ninh Vương cũng không ngoại lệ.”
Cố Trường Bình: “Cho nên?”
Thẩm Trường Canh: “Cho nên Ninh Vương chọn ngươi. Một là vì Lý Tân Huệ thực lòng để ý đến ngươi; hai là Ninh Vương dùng ngươi để bày tỏ thái độ với Hoàng đế, dù sao hiện giờ ngươi chỉ là một người dạy học, không quyền không thế.”
Ôn Lư Dụ nhíu mày: “Ý của ông ta là: Phủ Ninh Vương chúng ta không có dã tâm, xin Hoàng đế rộng lòng bỏ qua?”
Thẩm Trường Canh gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Ôn Lư Dụ nói: “Tiếc là Hoàng đế đã quyết tâm cắt bỏ thế lực chư vương, một hành động nhỏ thế này của Ninh Vương làm sao khiến hắn động lòng trắc ẩn.”
Thẩm Trường Canh: “Cho nên, chuyện hôn sự này, Tử Hoài, ngươi tốt nhất nên đồng ý.”
Ôn Lư Dụ: “Tại sao?”
Thẩm Trường Canh: “Hạo vương Điện hạ cần có đồng minh, mà Ninh Vương là một lựa chọn tuyệt vời. Liên hôn là cách kết minh vững chắc nhất. Ta nghĩ đây cũng là điều Hạo vương mong thấy.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Cố Trường Bình cụp mắt hỏi.
Hai người kia nhìn nhau, Ôn Lư Dụ l**m môi khô khốc: “Lý do ngươi từ chối là gì?”
“Trong lòng có người rồi.”
Năm chữ nhẹ như mây gió, nhưng lại dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Thẩm Trường Canh.
“Ai? Cô nương nhà nào? Sao ta chưa từng nghe đến?”
Vừa dứt lời, Cố Dịch đẩy cửa bước vào, ghé tai thì thầm với Cố Trường Bình mấy câu.
Sắc mặt Cố Trường Bình bỗng chốc thay đổi: “Ta có việc gấp, đi trước một lát.”
“Này, khoan đã, ngươi còn chưa nói là cô nương nhà ai mà?”
Thẩm Trường Canh gọi với theo, nhưng Cố Trường Bình đã đi mất hút, chỉ đành lủi thủi quay vào phòng, nhìn Ôn Lư Dụ rồi hất cằm: “Ngươi biết người trong lòng hắn là ai không?”
Ôn Lư Dụ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Thẩm Trường Canh tưởng y cũng bị che mắt, bất đắc dĩ nâng chén trà lên uống.
“Chắc không phải... là cô nương!”
“Phụt!”
Một ngụm trà nóng phun ra.
Thẩm Trường Canh hoảng hốt vứt chén trà, lao tới túm lấy cổ áo Ôn Lư Dụ, gào lên: “Ngươi nói cái gì cơ?! Không phải cô nương thì là cái quái gì?!”
...
Đêm buông xuống, thịt nướng thơm lừng.
Nhưng Tĩnh Bảo lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì, ăn như nhai sáp.
“Giải tán thôi!”
Cao công tử đứng dậy, đá tàn tro dưới chân: “Tĩnh Thất, ta đưa ngươi về!”
“Ai đưa ta về?”
Tiền Tam Nhất loạng choạng đứng dậy, Uông Tần Sinh vội đỡ lấy: “Đi, đi, đi, ta đưa Trạng nguyên lang về!”
“Đừng gọi ta là Trạng nguyên lang... Trạng nguyên lang thì có gì hay, vẫn phải cưới vợ sinh con, ta chỉ muốn cưới tiền... sinh tiền thôi!”
Uông Tần Sinh: “...”
Tĩnh Bảo vỗ vai hắn: “Đừng chấp hắn, say rồi, toàn nói nhảm, đi thôi!”
Nói là đưa về, thực ra là hai người sóng vai mà đi.
Tĩnh Bảo và Cao Triều đều không nói một lời. Tin liên hôn bất ngờ như một cục nghẹn chặn ngang cổ họng cả hai.
Một lúc lâu, Cao Triều thở dài: “Lần này không giống với chuyện nhà họ Tạ. Nếu Cố Trường Bình không đồng ý, tức là tát thẳng vào mặt Ninh Vương.”
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn hắn, không biết nên đáp thế nào.
“Nếu ta là nữ tử, thì dẫu có phải lăn lộn ăn vạ, dùng hết độc chiêu xấu chiêu trong thiên hạ, cũng phải khiến Cố Trường Bình thuận theo ta. Tiếc là ta không phải!”
Cao Triều nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Bảo: “Người đời nói nam là dương, nữ là âm, âm dương điều hòa mới là đạo trời. Nhưng cái gì mới là đạo trời? Ai định nghĩa đạo trời?”
“Cao Triều?” Tĩnh Bảo vô thức gọi.
“Yêu một người không sai, chỉ cần tấm lòng là thật.”
Cao Triều lạc lõng nói: “Tĩnh Thất, đời người có được mấy năm? Nếu mỗi sớm tỉnh dậy người trong lòng không nằm cạnh mình, thì cũng chỉ là giấc mộng hoàng lương, là sống mòn mà thôi!”
Có thứ gì đó trong lòng nàng vỡ vụn, đau đến tận tim gan.
Dục niệm vốn không thể kìm nén nữa, đang cuộn trào khắp kinh mạch.
Ta là người!
Là nữ tử!
Tại sao ta lại không được?
Chẳng lẽ cuộc đời ta chỉ có thể làm Thất gia của Tĩnh phủ?
Cha đâu phải nói thế.
Ông từng bảo: “Tiểu Bảo à, đời này cha chẳng làm nên trò trống gì trong mắt người khác, nhưng bản thân cha sống rất thoải mái, chẳng thấy tủi thân tí nào! Con người ấy à, tuyệt đối đừng để bản thân chịu thiệt. Một lần nhịn là trăm lần nhịn, không có điểm dừng đâu!”
“Cao công tử, ta cũng muốn sống cho thỏa một lần... chỉ một lần thôi!”
Nhưng quay lại... đã chẳng còn bóng dáng Cao công tử nữa.
Chỉ còn con phố dài trống vắng, Tĩnh Bảo nhìn đăm đăm hồi lâu rồi dứt khoát: “Sử Lượng, đưa ta đến Cố phủ!”
Sử Lượng còn chưa kịp trả lời, thì A Nghiễn đã chạy như bay tới, thở hồng hộc: “Gia, tìm được người rồi, ở Tầm Phương Các!”
“Thế nào mà lại đến Tầm Phương Các?” Tĩnh Bảo hoảng hốt.
“Không rõ, là Cố tiên sinh gửi tin đến.”
“Tiên sinh?”
Đầu Tĩnh Bảo như có luồng điện thoáng qua.
...
Tầm Phương Các, hậu viện.
Vài chiếc đèn lồng đỏ bị gió đêm thổi nghiêng ngả.
Tĩnh Bảo bất ngờ vấp phải đá, suýt nữa ngã sấp xuống thì một bàn tay lớn vươn tới đỡ lấy nàng.
Ngẩng đầu lên, là gương mặt lạnh nhạt của Cố Trường Bình, ẩn hiện trong làn khói lờ mờ.
Cố Trường Bình nhướng mày: “Ngươi đi đứng có thể nhìn đường không hả? Đã là Thám hoa lang rồi mà còn hấp tấp thế!”
“Chẳng phải là trong lòng đang sốt ruột sao!”
Tĩnh Bảo gạt tay hắn ra: “Người đâu?”
“Đi theo ta.”
Cố Trường Bình bước đi, Tĩnh Bảo theo sát sau.
Đi được một đoạn, nàng nói: “Ta nghe Cao Triều bảo, tiên sinh sắp được phục chức?”
Cố Trường Bình nghiêng đầu nhìn nàng: “Toàn tin đồn nhảm, đừng tin hắn nói bậy.”
“Thế còn chuyện liên hôn với phủ Ninh Vương?” Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Cũng là tin đồn nhảm à?”
Cố Trường Bình im lặng.
Tĩnh Bảo cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc.
Hắn không nói, nhưng cũng như nói rồi, hôn sự... là thật!
“Đến rồi!” Cố Trường Bình chỉ vào cánh cổng trong viện, giọng hơi trầm.
Tĩnh Bảo “ừ” một tiếng, nhưng không nhấc chân.
“Sao không vào?”
“Ta...” Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, cắn răng: “Tiên sinh, có câu này ngài từng nghe chưa?”
“Câu gì?”
“Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ!”
Tĩnh Bảo nghiến răng: “Hôn sự là chuyện chuyện lớn cả đời, tiên sinh phải cân nhắc thật kỹ... không thể... không thể hành xử theo cảm tính!”
“Ta vào cùng ngươi trước!”
Cố Trường Bình đè nén cơn rung động trong lòng.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 386: Một lần sống cho thỏa lòng
10.0/10 từ 22 lượt.