Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 382: Vừa mới mang thai

1@-

 
“Ngươi lập tức giúp ta làm hai việc.”

“Gia cứ nói!”

“Đỗ Ngọc Mai không có thân thích gì trong kinh thành, chỗ dừng chân duy nhất có thể là khách đ**m. Dù thế nào cũng phải tìm cho ra nàng ta. Việc này có thể nhờ Biểu thiếu gia giúp đỡ, thứ nhất, hắn biết thân phận ta, thứ hai, các mối quan hệ trong kinh của hắn rất rộng.”

“Gia, còn việc kia là gì?”

“Còn một việc nữa, lập tức bảo Sử Minh thu xếp lên đường đến phủ Kim Lăng, xem bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Rõ!”

A Nghiễn trả lời, lập tức nhảy xuống xe ngựa. Tĩnh Bảo đợi hắn đi khuất mới quay sang dặn Cao thúc: “Cao thúc, lập tức về phủ, ta phải gặp Nhị tỷ ngay!”

...

“Tĩnh Thất gia trở về rồi! Thám hoa lang trở về rồi!”

Tĩnh Bảo gượng gạo nở nụ cười, ôm quyền chào bà con hàng xóm chen chúc trước cổng, lại tự tay rải một nắm tiền mừng, rồi mới bước qua cổng chính.

Vừa vào phủ, nàng đã hỏi ngay: “Nhị tỷ ta đâu? Mau gọi tỷ ấy đến thư phòng, ta có chuyện gấp!”

Con nha hoàn vừa vào thoáng liếc sắc mặt Thất gia, không dám hé môi.

Tĩnh Bảo quay đầu nhìn nàng ta, cau mày: “Sao? Không nghe rõ lời ta à?”

“Thất gia, Nhị tiểu thư...”

“A Bảo!”

Cao Chính Nam vội vã bước ra từ bên trong.

“Tỷ ta đâu?”

Tĩnh Bảo bỏ qua nha hoàn, bước đến gần, mới phát hiện giữa hai hàng chân mày Cao Chính Nam đầy vẻ khó xử: “Có chuyện gì xảy ra trong phủ sao?”

Cao Chính Nam bặm môi, thấp giọng nói: “Tam muội mang thai rồi. Đại tỷ, Nhị tỷ và Biểu tỷ phu Mã Thừa Dược đang ở bên trong trông chừng.”

“Tam tỷ mang thai? Đó là chuyện lớn đáng vui mừng mà!”

Tĩnh Bảo ban đầu mừng rỡ, chợt sững lại: “Không đúng, vì sao phải trông chừng?”

...

Vì sao phải trông chừng?

Mã Thừa Dược mặt đỏ bừng, cắn răng nói rõ nguyên nhân: “Thất gia, Tứ phu nhân thể nhược cung hàn, hơn nữa mới chỉ mang thai được một tháng, vừa mới động thai, lúc này cần tuyệt đối tĩnh dưỡng, không thể xốc nổi, càng không thể có chuyện phòng the k*ch th*ch thêm. Ta đã kê vài thang thuốc an thai, uống thử xem sao, nếu trong ba ngày cầm được máu thì là chuyện tốt.”

Tĩnh Bảo giờ mới hiểu ra, vội hỏi: “Nếu không cầm được thì sao?”

Mã Thừa Dược hơi sững người, trả lời: “Nếu không cầm được... e là thai nhi khó giữ.”

Tĩnh Bảo thực sự bất ngờ.

Nhưng nàng không bất ngờ vì việc Tĩnh Nhược Tụ có thai, nhà họ Mã vốn giỏi y thuật, nàng vẫn luôn tin rằng chỉ cần điều dưỡng tốt, Tam tỷ sớm muộn cũng sẽ thụ thai.

Điều khiến nàng kinh ngạc là, Tam tỷ và Phó Thành Hề đã thành thân nhiều năm, làm sao có thể còn mặn nồng như đôi vợ chồng son, đến nỗi “lửa gặp củi khô” như vậy?

Nếu thật sự như thế, mấy người thiếp trong phòng để làm gì?

Chuyện bất thường ắt có điều đáng ngờ.

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, định vào phòng thăm Tam tỷ một lát, không ngờ bị Đinh thị chặn lại: “Thất gia, người là đàn ông, nơi này dính máu, ô uế, không vào được.”

“Ta...” Tĩnh Bảo nghẹn lời.

Đinh thị lại nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta đã ra lệnh, từ nay về sau, cái đồ nghiệp chướng đó không được phép bước chân vào căn phòng này nửa bước!”

Lời còn chưa dứt, hai tỷ muội Tĩnh Nhược Tố, Tĩnh Nhược Khê từ trong phòng bước ra, sắc mặt cả hai đầy bực bội.

Tĩnh Bảo giả vờ không thấy, quay sang Đinh thị nói: “A Man là nha hoàn đắc lực của ta, ta không thể tự tay chăm sóc Tam tỷ, vậy thì để nàng ấy thay ta túc trực mấy đêm, lão phu nhân sẽ không phản đối chứ?”

“Sao dám!” Đinh thị vội cười làm lành: “Lão thân nghe nói nha đầu này coi như nửa người của Thất gia, chỉ sợ là làm ấm ức nàng ấy thôi!”

A Man dõng dạc: “Nô tỳ không thấy ấm ức. Được hầu hạ Tam tiểu thư mấy hôm, là phúc phận của nô tỳ.”

Tĩnh Bảo liếc nhìn Phó Tứ gia thất hồn lạc phách đang co ro trong góc, thản nhiên nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, Biểu tỷ phu, chúng ta đi thôi.”

Tĩnh Nhược Tố và Tĩnh Nhược Khê nhìn nhau, hành lễ chào Đinh thị rồi cùng rời đi. Tĩnh Bảo liếc A Man một cái thật sâu, sau đó sánh bước đi cùng Mã Thừa Dược.

“Biểu tỷ phu, sức khỏe Tam tỷ thế nào...”

“Thất gia, ta nói câu nào là thật câu nấy, làm lang trung, không thể nói dối.”

Mã Thừa Dược ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đừng lo, chỉ cần cầm được máu, ta nhất định có cách giữ được đứa nhỏ này.”

Tĩnh Bảo nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì đa tạ!”

“Chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn khách sáo như vậy. Nội tử nhà ta... rất ngưỡng mộ Thất gia.”

Dường như sợ hiểu lầm, Mã Thừa Dược vội vàng bổ sung: “Thất gia còn nhỏ tuổi đã đỗ Thám hoa, ta cũng... cũng muốn gần gũi với Thất gia hơn!”

Tĩnh Bảo liếc sang người bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng lời nói lại thản nhiên: “Ta cũng có lòng thân thiết với biểu tỷ phu. Học y hay học văn, đều là công phu mưa dầm thấm đất. Biểu tỷ phu có thể trổ tài trong nhà họ Mã, ngoài thiên phú ra, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.”

Ánh mắt Mã Thừa Dược lóe sáng, thân người cũng đứng thẳng lên vài phần: “Chịu khổ mới nên người.”

“Cho nên, chúng ta là đồng loại, đúng không?” Tĩnh Bảo mỉm cười nhìn hắn.

Ánh mắt thiếu niên trong veo, sắc sáng phản chiếu nơi hốc mắt và xương mày, hiện rõ nét bình thản và mềm mại trong lòng hắn.

Mã Thừa Dược chợt hiểu ra, vì sao vợ mới cưới của mình lại gọi tên người này trong mơ.

Quá xuất sắc rồi!

Hai người vừa rời khỏi viện, đã thấy Phó đại gia đứng khoanh tay dưới bóng cây phía xa.

Tĩnh Bảo nghĩ một chút rồi nói: “Biểu tỷ phu đợi ta một lát, ta có chuyện muốn nói với Phó đại ca.”

Phó Thành Đạo thấy Tĩnh Bảo bước tới, vội vàng nghênh đón, ôm quyền: “Thất gia, chúc mừng!”

“Lẽ ra nên là song hỷ lâm môn.” Tĩnh Bảo thở dài khàng: “Không ngờ lại phát sinh thêm chuyện bên ngoài.”

Phó Thành Đạo nghiến chặt răng hàm, miễn cưỡng nói: “Vợ chồng trẻ lâu ngày gặp lại, có thân mật chút cũng là chuyện bình thường. Thất gia yên tâm, đứa nhỏ mà đệ muội mang là huyết mạch Phó gia ta, ta và lão phu nhân nhất định sẽ bảo vệ nó.”

“Ta chưa từng không yên tâm với đại ca.” Tĩnh Bảo ôm quyền nói: “Trong nhà còn khách, ta không nói chuyện lâu với đại ca được, sau này rảnh, đại ca đến thư phòng ta uống rượu, huynh đệ ta không say không về, được không?”

“Nhất định đến!” Phó Thành Đạo nhìn bóng lưng Tĩnh Bảo rời đi, sắc mặt bỗng chốc trầm hẳn xuống.

...

Trở lại Tĩnh phủ, tiếng trống chúc mừng vang rền rã, khách khứa lui tới không dứt.

Giữa không khí rộn ràng như vậy, Tĩnh Bảo lại không hề hứng thú, lặng lẽ trao ánh mắt ra hiệu với hai vị tỷ tỷ, ba người nhanh chóng đi vào thư phòng.

Vừa khép cửa lại, Tĩnh Nhược Tố đã nói: “Hỏi cả nửa ngày trời cũng chẳng ra cái gì, chỉ nói là nam nhân mạnh quá mức thôi.”

Tĩnh Nhược Khê lạnh lùng châm chọc: “Không phải hắn bệnh rồi, cả người không khỏe sao? Vậy mà chỉ cần đụng vào đàn bà là sức lực lại dồi dào như thế!”

Trong lòng Tĩnh Bảo lúc này có chuyện quan trọng hơn cả việc mỉa mai Phó Tứ gia.

Nàng kéo tay áo Tĩnh Nhược Khê, hạ giọng: “Nhị tỷ, lúc rước trạng nguyên khi nãy, tỷ đoán xem ta đã nhìn thấy ai?”

“Ai?”

“Đỗ Ngọc Mai!”

“Sao có thể chứ!” Tĩnh Nhược Khê kinh ngạc: “Trước khi ta lên kinh, còn đến thăm nàng ấy, nàng còn dặn ta nếu Thất gia đỗ đạt thì thay nàng gửi lời chúc mừng.”

“Có khi nào muội nhìn nhầm không, A Bảo?” Tĩnh Nhược Tố nghi ngờ hỏi.

“Muội có thể nhìn nhầm ai, chứ tuyệt đối không nhầm nàng ấy!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 382: Vừa mới mang thai
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...