Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 38: Tiết học toán thuật
1@-
"Nói chuyện kiểu gì?"
"Đơn giản thôi. huynh chỉ cần đồng ý theo hắn, thì những oán thù trước kia đều xóa bỏ. Không những thế, hắn còn có thể giúp huynh bò ngang trong Quốc Tử Giám, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa."
Tĩnh Bảo hờ hững đáp: “Ta đâu phải cua, chẳng cần phải bò ngang."
Lỗ Bình Định bĩu môi, mặt dày lấn tới một bước: “Tĩnh huynh, cua ngang là vì khinh người. Người ngang trong thành Tứ Cửu này là vì có thế lực, có quyền uy, khác hẳn đấy."
Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Gió là gió gì? Mưa là mưa gì?"
Ồ!
Có cửa rồi!
Lỗ Bình Định mừng rỡ ra mặt: “Chuyện này không do ta quyết, là Thạch huynh đệ quyết. Hay là ta sắp xếp, chúng ta đến Tầm Phương Các, bao riêng một gian nhã phòng, uống trà uống rượu, nghe khúc nhạc, huynh gặp hắn nói chuyện trực tiếp?"
"Để sau hẵng nói."
Tĩnh Bảo đẩy khay ra, đứng dậy rời khỏi thiện đường. Trước khi đi, nàng ngoái đầu lại nhìn, thấy Lỗ Bình Định đang ngồi trước mặt Thạch Thuấn, nói năng hết sức phấn khích.
A Nghiễn lặng lẽ tiến đến bên cạnh: “Gia, tên họ Lỗ đó tìm ngài có việc gì thế?"
Tĩnh Bảo quay người lại, nhìn vào mắt A Nghiễn, gằn từng chữ một: “Ta còn chưa thả mồi, họ Thạch đã tự mắc câu trước rồi. Vậy là đỡ được một công đoạn."
A Nghiễn nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.
Gan của gia… có phải lớn quá rồi không?
Không cẩn thận là rước họa vào thân đấy!
Lo thật!
Vào đến Chính Nghĩa Đường, tiếng đọc sách vang rền.
Tĩnh Bảo ngồi xuống chỗ của mình, chưa thấy Cao mỹ nhân đâu, bèn lấy bút ra, bắt đầu chép ba trăm chữ hôm nay.
Chép được mười mấy chữ thì Cao mỹ nhân mới đúng giờ bước vào, ngồi xuống rồi ngả đầu ngủ say như chết.
Tĩnh Bảo liếc nhìn hắn, lòng thầm cảm thán.
Khuôn mặt này… đúng là đẹp đến mức khiến nữ nhân cũng phải ghen tị!
Bỗng nhiên, "mỹ nhân" bật dậy, làm Tĩnh Bảo giật mình, vội thu ánh mắt về.
"Tháo trâm của ngươi xuống?"
Câu này chẳng đầu chẳng cuối, Tĩnh Bảo nghe mà ngẩn người: “Cao công tử đang nói chuyện với ta sao?"
"Chẳng lẽ đang nói với ma?"
Tĩnh Bảo: "..." Cái miệng này chắc là từng ngậm hạc đỉnh hồng rồi.
Tĩnh Bảo: “Cao công tử cần trâm của ta làm gì?"
Cao mỹ nhân mở mắt ra: “Ngươi quản được ta sao?"
Tĩnh Bảo nghiến răng nghiến lợi cười khổ.
Cao Triều thấy nàng không động đậy, khinh khỉnh một tiếng, rút một cây trâm gỗ từ đầu mình, đo đạc vài đường trên bàn, rồi hạ cổ tay, khắc xuống mặt bàn một đường nông: “Phía này là của ta, phía kia là của ngươi. Nếu vượt ranh giới, đừng trách ta đi mách Cố Tế tửu."
Tĩnh Bảo: "..."
Tĩnh Bảo không thể tin nổi: “Tại sao nửa của công tử rộng thế, còn phần ta thì nhỏ như vậy?"
"Vì…"
Cao mỹ nhân kéo dài giọng: “Mẹ ta là trưởng công chúa đương triều."
Ngươi đầu thai giỏi lắm!
Tĩnh Bảo đành nhẫn nhịn mà dịch ghế qua một chút, kéo hết đồ đạc sang bên, cúi đầu chuyên tâm chép chữ, không nói thêm câu nào.
Nàng đã xác nhận rồi, Cao mỹ nhân này, đúng là… cực phẩm nhân gian!
Đối với loại cực phẩm này, hoặc là ác, hoặc là nhịn.
Người như vậy, Tĩnh Bảo chỉ có thể… nhịn!
Buổi sáng có tiết Cửu chương toán thuật, người dạy là bác sĩ Kỳ Hoài Cẩn.
Tĩnh Bảo phát hiện, vì sự hiện diện của Cao mỹ nhân, Quốc Tử Giám phái toàn là nhân vật giỏi giang đến Chính Nghĩa Đường.
Kỳ Hoài Cẩn không chỉ dạy Cửu chương toán, mà còn kiêm chức ở Khâm Thiên Giám, nghe nói từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, giỏi tính toán, còn biết xem thiên tượng, phong thủy.
Cách giảng của ông là: làm bài. Một trăm câu hỏi, phải làm xong trong nửa nén hương.
Tĩnh Bảo xem đề xong, thấy không quá khó, nhưng cũng không hề dễ.
Nàng xoa tay, cầm bút mực, bắt đầu làm từng câu.
Câu cuối cùng cực khó, nhưng cũng không làm khó được nàng. Dùng ngón tay tính trên mặt bàn, cuối cùng viết ra đáp án.
Tĩnh Bảo không muốn làm kẻ nổi bật, làm xong thì cúi đầu ngồi im, tay vẫn cầm bút, giả vờ đang suy nghĩ.
Tự cho là diễn rất đạt, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt như chim ưng của Cao mỹ nhân.
Hắn nhướng mày, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc.
Ồ!
Cái người tên Tĩnh gì đó này, đầu óc thì có vẻ nhát gan, nhưng lại rất giỏi diễn trò!
Tĩnh Bảo làm bộ làm tịch một lúc, rồi cầm bài nộp cho Kỳ Hoài Cẩn chấm.
Kỳ Hoài Cẩn trong lòng vô cùng kinh ngạc câu cuối là đề bài của lớp cao cấp Suất Tính Đường, vậy mà Tĩnh sinh này làm không sai chút nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo một cái, không nói gì, rút từ bàn giấy ra một tờ giấy vàng, gõ vài chỗ trên đó: “Những câu này, trò giải lại cho ta xem, viết cả quá trình ra."
"Hả?"
Tĩnh Bảo giật mình chẳng lẽ Kỳ tiên sinh nghi ngờ nàng gian lận?
Nàng cầm giấy vàng, cúi đầu làm lại.
Lúc này, một bóng đen đổ xuống. Ngẩng đầu nhìn, thì thấy Kỳ Hoài Cẩn chắp tay đứng sau lưng mình, không hề nhúc nhích.
Mọi người cảm thấy có điều lạ, đều quay đầu nhìn, lạ thật, nào có tiên sinh đứng cạnh học trò không rời thế kia, Tĩnh sinh làm sao vậy?
Tĩnh sinh chẳng có gì lạ, nhưng cằm Kỳ Hoài Cẩn thì suýt rơi xuống đất vì kinh ngạc.
Tờ giấy vàng này là đề cực khó, ngay cả đám lão già giỏi tính nhẩm ở Khâm Thiên Giám còn phải vất vả, vậy mà tên nhóc ở Chính Nghĩa Đường này lại viết ào ào!
Hawn ho một tiếng, nói: “Nghỉ trưa đến tìm ta."
"Ờ…"
Tĩnh Bảo ngẩng lên, khó khăn hít sâu một hơi, muốn hỏi "tại sao", nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Kỳ tiên sinh, lại đành nuốt lời vào bụng.
Nàng thật sự… không có gian lận mà!
Dùng xong bữa trưa, Tĩnh Bảo ngoan ngoãn đứng trước mặt Kỳ Hoài Cẩn.
Trên bàn hắn đặt hai thứ: một chén dưa lát Lục An nóng hổi, và bài giải trên giấy vàng của Tĩnh Bảo.
"Nói thử, những câu này trò nghĩ ra cách giải như thế nào?"
Tĩnh Bảo nuốt một ngụm nước bọt, lần lượt trình bày tư duy làm bài của mình.
Giọng nàng mềm nhẹ, hoàn toàn không có chút khàn đặc của thiếu niên đang vỡ giọng, cách trình bày thì rõ ràng mạch lạc, đến mức khiến Kỳ Hoài Cẩn mải nghe mà quên cả uống trà.
Mẹ nó chứ!
Người này về mặt toán thuật… đúng là thiên tài!
Thiên tài như vậy sao có thể ngồi ở Chính Nghĩa Đường, thật chẳng hợp lý!
"Được rồi, trò về đi!"
Tĩnh Bảo mù mịt không hiểu sao lại bảo về rồi?
Kỳ Hoài Cẩn tiễn người xong, bèn lon ton chạy thẳng đến viện của Cố Tế tửu.
Cố Trường Bình vừa nhận chén trà nóng từ tay Tề Lâm, còn chưa kịp nhấp môi, thì thấy Kỳ Hoài Cẩn lao vào.
"Này họ Cố, ở Chính Nghĩa Đường có một giám sinh tên Tĩnh Bảo, ta đề nghị cho nhập thẳng Suất Tính Đường!"
"Phụt..."
Một ngụm trà nóng phun thẳng ra, sắc mặt Cố Trường Bình lập tức sa sầm.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Vì lỡ trễ đôi chút ở phòng hạ nhân, đến khi Tĩnh Bảo tới thiện đường thì chỉ còn lại ít cháo loãng và mấy miếng bánh dầu.
Tĩnh Bảo bưng khay, kiễng chân nhìn quanh một lượt, không thấy Uông Tần Sinh đâu, đành chọn một góc khuất ngồi xuống một mình.
Mới húp được vài ngụm cháo, đã có người ngồi xuống đối diện, mắt xoáy sâu nhìn nàng, ánh mắt đầy hàm ý.
"Ta là Lỗ Bình Định, bạn thân của Thạch huynh đệ, ở cùng một trai xá."
Tĩnh Bảo đặt đũa xuống, lấy khăn lau khóe miệng, một lúc sau mới thản nhiên hỏi: “Lỗ huynh tìm ta có việc gì?"
"Chẳng có chuyện gì to tát cả!"
Lỗ Bình Định ghé lại gần, hạ giọng nói: “Hôm qua huynh hắt nước kia chưa dập được lửa tà trong người Thạch huynh đệ, lại còn khơi dậy thêm. Hôm nay ta đến làm người hòa giải, giúp hai bên nói chuyện cho phải lẽ."
"Nói chuyện kiểu gì?"
"Đơn giản thôi. huynh chỉ cần đồng ý theo hắn, thì những oán thù trước kia đều xóa bỏ. Không những thế, hắn còn có thể giúp huynh bò ngang trong Quốc Tử Giám, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa."
Tĩnh Bảo hờ hững đáp: “Ta đâu phải cua, chẳng cần phải bò ngang."
Lỗ Bình Định bĩu môi, mặt dày lấn tới một bước: “Tĩnh huynh, cua ngang là vì khinh người. Người ngang trong thành Tứ Cửu này là vì có thế lực, có quyền uy, khác hẳn đấy."
Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Gió là gió gì? Mưa là mưa gì?"
Ồ!
Có cửa rồi!
Lỗ Bình Định mừng rỡ ra mặt: “Chuyện này không do ta quyết, là Thạch huynh đệ quyết. Hay là ta sắp xếp, chúng ta đến Tầm Phương Các, bao riêng một gian nhã phòng, uống trà uống rượu, nghe khúc nhạc, huynh gặp hắn nói chuyện trực tiếp?"
"Để sau hẵng nói."
Tĩnh Bảo đẩy khay ra, đứng dậy rời khỏi thiện đường. Trước khi đi, nàng ngoái đầu lại nhìn, thấy Lỗ Bình Định đang ngồi trước mặt Thạch Thuấn, nói năng hết sức phấn khích.
A Nghiễn lặng lẽ tiến đến bên cạnh: “Gia, tên họ Lỗ đó tìm ngài có việc gì thế?"
Tĩnh Bảo quay người lại, nhìn vào mắt A Nghiễn, gằn từng chữ một: “Ta còn chưa thả mồi, họ Thạch đã tự mắc câu trước rồi. Vậy là đỡ được một công đoạn."
A Nghiễn nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.
Gan của gia… có phải lớn quá rồi không?
Không cẩn thận là rước họa vào thân đấy!
Lo thật!
Vào đến Chính Nghĩa Đường, tiếng đọc sách vang rền.
Tĩnh Bảo ngồi xuống chỗ của mình, chưa thấy Cao mỹ nhân đâu, bèn lấy bút ra, bắt đầu chép ba trăm chữ hôm nay.
Chép được mười mấy chữ thì Cao mỹ nhân mới đúng giờ bước vào, ngồi xuống rồi ngả đầu ngủ say như chết.
Tĩnh Bảo liếc nhìn hắn, lòng thầm cảm thán.
Khuôn mặt này… đúng là đẹp đến mức khiến nữ nhân cũng phải ghen tị!
Bỗng nhiên, "mỹ nhân" bật dậy, làm Tĩnh Bảo giật mình, vội thu ánh mắt về.
"Tháo trâm của ngươi xuống?"
Câu này chẳng đầu chẳng cuối, Tĩnh Bảo nghe mà ngẩn người: “Cao công tử đang nói chuyện với ta sao?"
"Chẳng lẽ đang nói với ma?"
Tĩnh Bảo: "..." Cái miệng này chắc là từng ngậm hạc đỉnh hồng rồi.
Tĩnh Bảo: “Cao công tử cần trâm của ta làm gì?"
Cao mỹ nhân mở mắt ra: “Ngươi quản được ta sao?"
Tĩnh Bảo nghiến răng nghiến lợi cười khổ.
Cao Triều thấy nàng không động đậy, khinh khỉnh một tiếng, rút một cây trâm gỗ từ đầu mình, đo đạc vài đường trên bàn, rồi hạ cổ tay, khắc xuống mặt bàn một đường nông: “Phía này là của ta, phía kia là của ngươi. Nếu vượt ranh giới, đừng trách ta đi mách Cố Tế tửu."
Tĩnh Bảo: "..."
Tĩnh Bảo không thể tin nổi: “Tại sao nửa của công tử rộng thế, còn phần ta thì nhỏ như vậy?"
"Vì…"
Cao mỹ nhân kéo dài giọng: “Mẹ ta là trưởng công chúa đương triều."
Ngươi đầu thai giỏi lắm!
Tĩnh Bảo đành nhẫn nhịn mà dịch ghế qua một chút, kéo hết đồ đạc sang bên, cúi đầu chuyên tâm chép chữ, không nói thêm câu nào.
Nàng đã xác nhận rồi, Cao mỹ nhân này, đúng là… cực phẩm nhân gian!
Đối với loại cực phẩm này, hoặc là ác, hoặc là nhịn.
Người như vậy, Tĩnh Bảo chỉ có thể… nhịn!
Buổi sáng có tiết Cửu chương toán thuật, người dạy là bác sĩ Kỳ Hoài Cẩn.
Tĩnh Bảo phát hiện, vì sự hiện diện của Cao mỹ nhân, Quốc Tử Giám phái toàn là nhân vật giỏi giang đến Chính Nghĩa Đường.
Kỳ Hoài Cẩn không chỉ dạy Cửu chương toán, mà còn kiêm chức ở Khâm Thiên Giám, nghe nói từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, giỏi tính toán, còn biết xem thiên tượng, phong thủy.
Cách giảng của ông là: làm bài. Một trăm câu hỏi, phải làm xong trong nửa nén hương.
Tĩnh Bảo xem đề xong, thấy không quá khó, nhưng cũng không hề dễ.
Nàng xoa tay, cầm bút mực, bắt đầu làm từng câu.
Câu cuối cùng cực khó, nhưng cũng không làm khó được nàng. Dùng ngón tay tính trên mặt bàn, cuối cùng viết ra đáp án.
Tự cho là diễn rất đạt, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt như chim ưng của Cao mỹ nhân.
Hắn nhướng mày, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc.
Ồ!
Cái người tên Tĩnh gì đó này, đầu óc thì có vẻ nhát gan, nhưng lại rất giỏi diễn trò!
Tĩnh Bảo làm bộ làm tịch một lúc, rồi cầm bài nộp cho Kỳ Hoài Cẩn chấm.
Kỳ Hoài Cẩn trong lòng vô cùng kinh ngạc câu cuối là đề bài của lớp cao cấp Suất Tính Đường, vậy mà Tĩnh sinh này làm không sai chút nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo một cái, không nói gì, rút từ bàn giấy ra một tờ giấy vàng, gõ vài chỗ trên đó: “Những câu này, trò giải lại cho ta xem, viết cả quá trình ra."
"Hả?"
Tĩnh Bảo giật mình chẳng lẽ Kỳ tiên sinh nghi ngờ nàng gian lận?
Nàng cầm giấy vàng, cúi đầu làm lại.
Lúc này, một bóng đen đổ xuống. Ngẩng đầu nhìn, thì thấy Kỳ Hoài Cẩn chắp tay đứng sau lưng mình, không hề nhúc nhích.
Mọi người cảm thấy có điều lạ, đều quay đầu nhìn, lạ thật, nào có tiên sinh đứng cạnh học trò không rời thế kia, Tĩnh sinh làm sao vậy?
Tĩnh sinh chẳng có gì lạ, nhưng cằm Kỳ Hoài Cẩn thì suýt rơi xuống đất vì kinh ngạc.
Tờ giấy vàng này là đề cực khó, ngay cả đám lão già giỏi tính nhẩm ở Khâm Thiên Giám còn phải vất vả, vậy mà tên nhóc ở Chính Nghĩa Đường này lại viết ào ào!
Hawn ho một tiếng, nói: “Nghỉ trưa đến tìm ta."
"Ờ…"
Tĩnh Bảo ngẩng lên, khó khăn hít sâu một hơi, muốn hỏi "tại sao", nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Kỳ tiên sinh, lại đành nuốt lời vào bụng.
Nàng thật sự… không có gian lận mà!
Dùng xong bữa trưa, Tĩnh Bảo ngoan ngoãn đứng trước mặt Kỳ Hoài Cẩn.
Trên bàn hắn đặt hai thứ: một chén dưa lát Lục An nóng hổi, và bài giải trên giấy vàng của Tĩnh Bảo.
"Nói thử, những câu này trò nghĩ ra cách giải như thế nào?"
Tĩnh Bảo nuốt một ngụm nước bọt, lần lượt trình bày tư duy làm bài của mình.
Giọng nàng mềm nhẹ, hoàn toàn không có chút khàn đặc của thiếu niên đang vỡ giọng, cách trình bày thì rõ ràng mạch lạc, đến mức khiến Kỳ Hoài Cẩn mải nghe mà quên cả uống trà.
Mẹ nó chứ!
Người này về mặt toán thuật… đúng là thiên tài!
Thiên tài như vậy sao có thể ngồi ở Chính Nghĩa Đường, thật chẳng hợp lý!
"Được rồi, trò về đi!"
Tĩnh Bảo mù mịt không hiểu sao lại bảo về rồi?
Kỳ Hoài Cẩn tiễn người xong, bèn lon ton chạy thẳng đến viện của Cố Tế tửu.
Cố Trường Bình vừa nhận chén trà nóng từ tay Tề Lâm, còn chưa kịp nhấp môi, thì thấy Kỳ Hoài Cẩn lao vào.
"Này họ Cố, ở Chính Nghĩa Đường có một giám sinh tên Tĩnh Bảo, ta đề nghị cho nhập thẳng Suất Tính Đường!"
"Phụt..."
Một ngụm trà nóng phun thẳng ra, sắc mặt Cố Trường Bình lập tức sa sầm.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 38: Tiết học toán thuật
10.0/10 từ 22 lượt.