Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 379: Kiếp này không còn tiếc nuối

1@-

 
Tĩnh Bảo không hiểu được hàm ý sâu xa đến thế.

Nàng ôm một đống mẫu đơn trong vạt áo trước ngực, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ngân trang Lư Lai ở đó không xa.

Tiên sinh có ở trong đó không?

Tiên sinh có vui không?

Có phải đang đứng sau khung cửa sổ nào đó lặng lẽ nhìn nàng không?

Dáng vẻ thất thần luống cuống thế này rơi vào mắt tiên sinh, liệu tiên sinh có thấy xót thương không?

Cố Trường Bình không ở ngân trang.

Hắn đang ở trong thư phòng, viết thư cho Thập Nhị Lang.

Ba vị đứng đầu đã được định, các tân tiến sĩ diễu phố, văn võ bá quan thì lên triều nghị sự. Việc đầu tiên bàn đến là tấu chương vừa mới trình lên của Vương Quốc công, bàn về việc cắt giảm thế lực chư vương.

Đây là chuyện cũ kỹ đến mức nhắc hoài cũng mỏi miệng, từ khi tiên đế còn bệnh, triều đình đã có người đề xuất, nhưng đều bị tiên đế viện đủ lý do bác bỏ.

Nay Vương Quốc công lại trịnh trọng nêu ra lần nữa. Tuy hoàng đế chưa chính thức lên tiếng, nhưng lại nói với bá quan một câu: "Vương Quốc công có lòng rồi."

Cố Trường Bình nghĩ đến đây, chấm mực rồi viết tiếp: “Một khi lời này được thốt ra, vở kịch lớn sắp bắt đầu. Theo ta đoán tính cách của hoàng đế, nhát dao đầu tiên chắc chắn chưa chĩa về phía Thập Nhị Lang, mà sẽ chọn một vị vương gia rảnh rỗi để thăm dò độ sâu nông của nước trước.
Ninh Vương hiện đang ở trong kinh, ắt sẽ là người đầu tiên...”

Viết xong chữ cuối, Cố Trường Bình đọc lại từ đầu đến cuối, đợi mực khô rồi cho vào phong thư, giao cho Cố Dịch.

Cố Dịch không vội rời đi, mà bước lên một bước nói: “Gia, quốc vương Tô Lục đã vào biên giới Đại Tần, nửa tháng nữa sẽ đến kinh thành.”

Cố Trường Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Phác Chân Nhân được xếp thứ tư trong kỳ thi điện đúng không?”

“Vâng, đúng thứ tư.” Cố Dịch lại nói tiếp: “Sáng nay, hoàng đế đã ban cho Phác Chân Nhân một phủ đệ, không cần ở nhờ nhà họ Vương nữa.”

“Cũng biết làm bộ bề ngoài đấy!” Cố Trường Bình ho một tiếng: “Ngươi qua nói với bên Tầm Phương Các một tiếng, nói là ta căn dặn, dặn Cẩm cô phải thật cẩn thận, đừng để cô cô biết chuyện Tô Lục.”

“Dạ!”

“Khoan đã!”

Cố Trường Bình gọi Cố Dịch lại khi hắn đã đi đến cửa: “Trương Tông Kiệt xếp hạng bao nhiêu?”

“Hồi bẩm gia, hạng hai trăm.”

“Chắc chắn là muốn chơi chiêu lạ để gây chú ý!”

Cố Trường Bình cười nhạt: “Cũng là mệnh của hắn vậy.”

Vừa dứt lời, Tề Lâm bước vào, mở miệng đã nói: “Gia, bên ngoài lại có cả đống người tới gõ cửa xin nhận làm học trò, cửa sắp bị đập hỏng rồi, gia có muốn gặp không?”

“Không gặp!”

Tề Lâm nghẹn họng, đành móc ra ba tấm thiệp mời trong lòng: “Tiền phủ, Tĩnh phủ đều đang đãi tiệc mừng, mời tiên sinh đến dự; tiệc nhà họ Uông thì đặt ở Lầu Ngoại Lâu, đây là thiệp mời.”

“Từ chối hết, không đi!”

Tề Lâm đành khép cửa lui ra, nhưng lời than thở vẫn len qua khe cửa chui vào: “Người không gặp, rượu cũng không uống, bị gì k*ch th*ch thế không biết! Hôm nay còn định ra phố xem trạng nguyên, Thám hoa diễu hành nữa cơ mà! Haiz, thế này mãi thì cái phủ này vắng đến mức ma cũng lười hiện hình mất!”

Cố Trường Bình nghe mà bật cười.

Bao nhiêu tâm tư đè nén bấy lâu, chỉ một câu nói cũng đủ khơi dậy, len lỏi khắp tứ chi bách hài, khiến người ngứa ngáy bồn chồn.

Đi xem thử một chút thôi!

Hắn nghĩ.

Muốn xem dáng vẻ xuân phong đắc ý kia, rốt cuộc hấp dẫn đến nhường nào?

Cố Trường Bình từng tưởng tượng không biết bao nhiêu kiểu “xuân phong đắc ý”, chỉ không ngờ lại là dáng vẻ này:

Người ấy ngồi trên ngựa cao, tay ôm đầy hoa, rõ ràng là đang cười, nhưng giữa đôi mày lại thoảng nỗi u sầu.

Tiểu nha đầu này!

Là vì hắn sao?

Cố Trường Bình gõ ngón tay vào lòng bàn tay, đang định xoay người rời đi, thì phía sau vang lên một tiếng gọi: “Tiên sinh ơi!”

Tĩnh Bảo gần như lăn khỏi lưng ngựa, lao thẳng tới trước mặt Cố Trường Bình, ánh mắt lướt qua gương mặt hắn mấy lượt, rồi bất ngờ giật lấy đóa hoa đỏ trên ngực mình, nhét cứng vào tay hắn: “Có được ngày hôm nay là nhờ tiên sinh cả, sao tiên sinh lại bỏ đi chứ!”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Cố Trường Bình lại nghe ra đầy sự ấm ức trong đó.

Lúc này, Tiền Tam Nhất cũng lật đật xuống ngựa, làm y như Tĩnh Bảo.

Cố Trường Bình nhìn hai đóa hoa lụa trong tay, thở dài, cuối cùng dịu giọng nói: “Các ngươi có được thành tích hôm nay là nhờ chính các ngươi cố gắng, ta chỉ mừng thay, không còn gì để nói, mau lên ngựa đi!”

“Con mời tiên sinh lên ngựa!”

Tĩnh Bảo bướng bỉnh nhìn Cố Trường Bình, từng chữ từng lời: “Con và trạng nguyên mỗi người một bên dắt ngựa cho tiên sinh.”

Tiền Tam Nhất: “...” Trò gì kỳ vậy?

Quan viên Lễ bộ: “...” Thế này cũng được á?

“Tĩnh Văn Nhược, đừng tùy hứng! Hôm nay là ngày tốt của ngươi và Tiền Tam Nhất, đừng làm mấy chuyện trái quy củ!” Cố Trường Bình quát.

Quan viên Lễ bộ cũng bị dọa sợ, vội vàng tiến lên khuyên giải.

Tĩnh Bảo lại như đã quyết tâm liều hết, xoay người cúi sâu trước đám dân chúng đang đứng hóng chuyện, cao giọng nói: “Con và trạng nguyên đều do Cố tiên sinh dạy dỗ, hôm nay đỗ đạt, chỉ có dắt ngựa cho tiên sinh mới báo đáp được ơn nghĩa ấy. Như vậy có trái quy củ không?”

“Không! Rất đúng!”

“Là tôn sư trọng đạo đó!”

“Đứa trẻ này có lương tâm ghê!”

“Làm người, không thể quên cội nguồn!”

“Tiên sinh à, lên ngựa đi, đừng phụ tấm lòng của học trò!”

“Dạy ra một trạng nguyên, một Thám hoa, triều Đại Tần ta từ trước đến nay chưa từng có!”

Tĩnh Bảo thấy mọi người đều đứng về phía mình, bèn dắt ngựa tới, làm động tác mời.

Cố Trường Bình nhìn nàng, như thể thấy rõ trái tim đang cuộn trào và quằn quại kia.

Nàng đang dùng cách này, vừa mơ hồ vừa kiên trì, để biểu đạt tình cảm không thể thốt thành lời với hắn.

“Ngươi và Tiền Tam Nhất lên ngựa đi, ta sẽ dắt ngựa cho các ngươi một đoạn.”

“Tiên sinh?”

“Nghe lời!”

Tĩnh Bảo thấy mặt Cố Trường Bình trầm xuống, im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng chịu thua hắn, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ kiên định.

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn nàng, nghĩ đến kiếp trước nàng yêu hắn khổ sở mà không được hồi đáp, trái tim không khỏi quặn thắt.

Hắn thật sự có thể nhìn một tấm chân tình nóng bỏng như vậy mà không động lòng sao?

Nếu không thể, thì hắn nên làm gì đây?

“Cố Trường Bình, lên ngựa đi, đây là tấm lòng của hai đứa trẻ.”

Tuyên Bình Hầu cười hiền hòa đi đến: “Nếu không hợp quy củ, bản quan tự mình xin tội với hoàng thượng!”

“Hợp quy củ!”

“Hợp quy củ!”

“Hợp quy củ!”

“Lên ngựa đi!”

“Lên ngựa đi!”

“Lên ngựa đi!”

Tiếng gọi vang rền của dân chúng vang khắp phố.

“Tiên sinh! Mau lên ngựa đi!”

Uông Tần Sinh không biết từ đâu chen vào, nở nụ cười rạng rỡ: “Phải rồi tiên sinh, quên nói với tiên sinh, thi điện con làm không tốt lắm, tụt xuống một hạng, hạng bốn mươi ba, vẫn không đến mức làm mất mặt tiên sinh chứ!”

Cố Trường Bình vỗ vai hắn, cuối cùng cũng không từ chối nữa, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, tung người lên ngựa.

“Bốp bốp bốp...”

Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng trong đám đông, đến cả Bảng nhãn Đỗ Tề Cương đứng xem bên cạnh cũng không nhịn được mà vỗ tay theo.

Tự mình đỗ cả ba kỳ, lại còn dạy ra hai người trong tam giáp, Cố Trường Bình này quả thật không phải người thường!

Đoàn rước tiếp tục tiến về phía trước.

Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh dắt dây cương đi phía trước, Tĩnh Bảo bước đều bên cạnh ngựa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người trên lưng ngựa, rồi cúi đầu mím môi cười trộm, đôi mắt đen láy lấp lánh điều gì đó.

Ngay khoảnh khắc hắn nhìn nàng giữa đám đông, nàng đã gần như cảm nhận được.

Thấy hắn xoay người rời đi, nàng chẳng nghĩ ngợi gì mà gọi lại: “Tiên sinh!"

Nỗi đau sẽ không nói cho tiên sinh biết, nhưng niềm vui thì nhất định muốn chia sẻ cùng tiên sinh.

Con đường rực rỡ nhất trong đời của Tĩnh Thất Gia này, chỉ cần có tiên sinh cùng đi một đoạn, kiếp này đã không còn tiếc nuối. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 379: Kiếp này không còn tiếc nuối
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...