Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 363: Trong lòng có chuyện?

1@-

 
Tĩnh Bảo chống đỡ ngồi dậy, muốn vuốt lại mái tóc rối để bản thân trông có chút thể diện hơn, nhưng khi tay giơ được nửa chừng, lại phát hiện Cố Trường Bình đang chăm chú nhìn mình, đành buông tay xuống.

Người đang bệnh thì còn nói gì đến thể diện?

“Tiên sinh sao lại đến đây?”

Giọng nói như bị dao cứa qua, khàn đặc đến mức không nói nên lời, khiến sắc mặt Cố Trường Bình trầm xuống: “Sao bệnh đến mức này rồi?”

Nói xong, hắn định chạm lên trán nàng. Tay còn chưa kịp chạm đến, lưng Tĩnh Bảo đã cứng đờ, theo phản xạ hơi nghiêng người né tránh.

Bàn tay của Cố Trường Bình dừng lơ lửng giữa không trung, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.


“Ngươi sợ ta à?”

Hắn nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.

Tĩnh Bảo cầm góc chăn, ánh mắt cụp xuống: “Sợ lây bệnh cho tiên sinh, người nên tránh xa một chút.”

Trái lại, Cố Trường Bình lại ngồi xuống đầu giường, ngẩng đầu nhìn kỹ nàng, sắc mặt nàng âm u khó lường, khuôn mặt nhỏ đã gầy rộc đi một vòng.

Bị hắn nhìn chăm chú, Tĩnh Bảo thấy rất khó chịu: “Tiên sinh không nói gì, sao lại đến?”

“Nghe nói ngươi bệnh, ta đến xem, cũng có chuyện muốn hỏi.”

Cố Trường Bình dời ánh mắt: “Đêm đó ngươi đến tìm ta, sao không nói gì đã bỏ đi?”

“Ta...”

Tĩnh Bảo giấu vị đắng nơi đáy mắt, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: “Ta làm đổ chén trà, sợ tiên sinh mắng nên lén chuồn đi.”

Cố Trường Bình nhíu mày: “Ngươi đâu giống người biết chuồn như vậy.”

“Nếu không chuồn, e là bệnh còn nặng hơn!” Tĩnh Bảo thì thầm: “Lúc ấy ta đã thấy trong người không khỏe, muốn về nghỉ sớm.”

“Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?”

Trước sự truy hỏi không ngừng của Cố Trường Bình, Tĩnh Bảo đành bịa thêm: “Ta chỉ muốn nói... ta thi không tệ.”

Cố Trường Bình nhìn nàng không chớp mắt, như thể đang phân biệt thật giả trong lời nói.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, gần như tạo áp lực vô hình khiến Tĩnh Bảo không chịu nổi, rụt cằm trốn vào trong chăn, nửa khuôn mặt đều vùi kín.

Cố Trường Bình nhìn nàng một lúc, thấy không moi được lời thật thì đành bất lực đứng dậy, vắt một chiếc khăn nóng: “Ta vắt khăn cho ngươi lau mồ hôi.”

Tĩnh Bảo định từ chối nhưng lại sợ bị phát hiện, đành gắng gượng cất giọng: “A Man! A Man!”

A Man canh ngoài cửa, nghe thấy Thất gia gọi thì vội vén rèm bước vào: “Gia, có chuyện gì?”

“Giúp ta vắt khăn, lau mồ hôi.”

“Ngươi đi đi, để ta làm là được.” Cố Trường Bình lạnh giọng nói.

A Man liếc nhìn hắn, lại nhìn Thât gia đang nằm trên giường, câu “một ngày làm tiên sinh, cả đời là cha” suýt nữa đã buột miệng thốt ra. Nhưng vì bị khí thế sắc lạnh của Cố Trường Bình đè nén, nàng không dám nói, chỉ đành lặng lẽ lui ra.

Cố Trường Bình cầm khăn nóng bước đến gần, Tĩnh Bảo giả ngơ cười nói: “Tiên sinh có năm đệ tử, nếu ai cũng bệnh thế này, người e là không xoay xở nổi!”

“Tự lau đi.” Cố Trường Bình đưa khăn cho nàng.

Tĩnh Bảo nhận lấy, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng hắn. Động tác nhỏ ấy như chạm đến điểm nào đó của Cố Trường Bình, hắn cố tình nghiêng tay sang bên, vươn cánh tay qua.

Tĩnh Bảo vội vàng ra giật lấy, nhưng vừa chạm vào, nàng chợt giật mình ngẩng đầu lên. Cố Trường Bình lúc này không vòng vo nữa, lật tay giữ lấy tay nàng, thẳng thắn hỏi: “Tĩnh Văn Nhược, trong lòng ngươi có chuyện?”

“Ta...”

Mọi lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được, Tĩnh Bảo vội đáp bừa: “Ta... không có!”

“Ngươi có!”

Ngọn nến lập lòe cháy, ngoài cửa sổ là màn đêm lạnh lẽo.

Trong phòng, một người ngồi, một người đứng; một cúi, một ngẩng, mỗi người một dáng vẻ.

Trong mắt Cố Trường Bình có ánh nhìn ép buộc lạnh lẽo, trong mắt Tĩnh Bảo là sự né tránh và chột dạ, gương mặt nàng giật giật.

“Ta thật ra chỉ muốn thương lượng với tiên sinh, sau này nên ở lại kinh thành hay về phủ Lâm An.”

Giọng nàng mang theo chút tủi thân, giữa lông mày chẳng còn sự rực rỡ, lanh lợi của một thiếu niên, mà thay vào đó là nét u buồn, dây dưa đặc trưng của nữ nhi.

Nửa câu cuối đầy ẩn ý, đến cả Cố Trường Bình cũng nghe ra được.

Giống như những tâm tư mập mờ mà hắn giấu trong giấc mơ, trong ánh mắt, nói cũng không phải, không nói cũng chẳng xong.

Hắn mỉm cười nơi cổ họng: “Sau kỳ thi xuân còn có điện thí. Nếu đậu hạng nhất trong tam giáp, ngươi không có lựa chọn, chỉ có thể vào Hàn Lâm Viện; hạng nhì trong mười người đứng đầu cũng là Hàn Lâm Viện. Ngươi đến cả tự tin lọt vào mười ba hạng đầu cũng không có sao?”

“Ban đầu thì có.” Tĩnh Bảo nhẹ giọng nói: “Về sau nghĩ nhiều quá thì không còn nữa, cứ cảm thấy chỗ nào cũng làm không tốt, lòng không yên.”

“Ngốc quá!” Cố Trường Bình thản nhiên nói: “Đến nửa phần điềm tĩnh của ta ngươi cũng không học được. Năm đó ta đi thi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ “hạng nhất là của ta!”

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Ai cũng không thể cướp được, nhất định là của ta.”

Tĩnh Bảo nghe thấy tim mình “rắc” một tiếng, nứt làm hai mảnh. Giọng điệu của hắn khi nói câu ấy, giống hệt một đế vương ngạo nghễ thiên hạ...

“Giang sơn này là của ta, ai cũng đừng mơ động vào!”

Cố Trường Bình thấy nàng im lặng không đáp, bèn quay đầu nhìn, không ngờ lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tĩnh Bảo.

Hắn hơi ngẩn ra.

Chưa bao giờ hắn thấy ánh mắt của Tĩnh Bảo lại như vậy, có tủi thân, có hoài nghi, còn có...

Cảnh giác!

Cố Trường Bình nhanh chóng dời mắt, thu tay lại.

“Ba ngày nữa là dán bảng thi xuân, xong sẽ đến điện thí. Sau điện thí mới thực sự phân thắng bại. Ngươi bị bệnh lúc này... không đúng lúc chút nào.”

“Tiên sinh, điện thí cần lưu ý điều gì?”

“Cần...”

Cố Trường Bình lại nhướng mắt nhìn nàng, Tĩnh Bảo lập tức quay mặt đi. Dù quay rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

“Điện thí phải ra mắt thiên nhan, tuy nói không đánh giá người qua sắc diện, nhưng ai tuấn tú, phong thái tốt thì Hoàng đế cũng sẽ nhìn thêm vài phần. Còn ngươi hiện tại...”

Trên mặt hắn là vẻ hơi ghét bỏ, Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy có tảng đá rơi từ trên không xuống, “rầm” một tiếng đập thẳng vào đầu, khiến nàng bừng tỉnh.

Má nó, ta còn chưa thi điện thí mà!

Đúng vậy, ta sao có thể chết vì bệnh chứ?

...

“Là ảo giác sao?”

Vừa lên xe ngựa, sắc mặt Cố Trường Bình lập tức trầm xuống. Hắn luôn cảm thấy nàng nhóc kia dường như đã thay đổi điều gì đó?

Là gì nhỉ?

Không nói rõ được.

Cố Trường Bình tựa lưng vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lướt qua từng chút ký ức gần đây về nàng.

Hình như... chẳng có gì bất thường.

Chẳng lẽ đúng là mình nghĩ nhiều?

Hắn mở mắt ra, gọi: “Cố Dịch?”

Cố Dịch đang đánh xe, quay đầu lại: “Gia?”

“Lát nữa ngươi đến Tô phủ gặp Đại gia, để hắn âm thầm dò hỏi chuyện thi xuân, giờ này chắc đã có kết quả.”

“Vâng!”

Cố Dịch ngập ngừng, lại hỏi: “Thất gia bệnh thành thế này, có cần cầu xin Thái phó mời ngự y trong cung đến xem không?”

“Không cần, nàng sẽ ổn thôi!”

Hắn quá hiểu tính cách cô nhóc kia, trên đời này không có cái hố nào mà nàng không thể leo lên. Dù hố sâu đến đâu, chỉ cần còn sống, nàng nhất định sẽ bò dậy được. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 363: Trong lòng có chuyện?
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...