Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 361: Tĩnh Bảo bị bệnh

1@-

 
Bên ngoài viện, hai cái đầu đang chen chúc lại gần nhau.

“Ca, Thất gia sao thế? Đến đèn cũng không thèm thắp.”

“Từ Cố phủ về là như vậy rồi!”

“Bị ấm ức à?”

A Nghiễn lắc đầu. Bị ấm ức gì chứ, chẳng qua là Cố tiên sinh có khách, không kịp gặp gia, thế là gia giận dỗi bỏ về!

Dáng vẻ này đâu giống người đọc sách, rõ ràng là dáng vẻ một cô vợ nhỏ bị chồng lạnh nhạt! Gia ơi là gia, ngài đúng là đầu thai nhầm rồi!


A Man thấy ca mình lắc đầu thì càng thêm nghi ngờ. Đã không phải vì bị ấm ức... chẳng lẽ là Cố tiên sinh nói gì với gia?

Chẳng lẽ... tỏ tình rồi?

A Man ngơ ngác nhìn ca mình trời ạ, không nhìn ra Cố tiên sinh lại là một con sói đội lốt cừu!

...

Tĩnh Bảo bị bệnh, bệnh ngay trong tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân. Đến khi A Man vào hầu hạ vào ngày hôm sau, nàng đã sốt đến mức mê man bất tỉnh.

A Man hoảng sợ, vừa đi báo cho Lục thị, vừa sai A Nghiễn đi mời lão thái y đến.

Lão thái y bắt mạch xong chỉ bảo là bị cảm phong hàn, uống vài thang thuốc là khỏi.

Ai ngờ thuốc uống hết, cơn sốt vẫn chưa lui, đến mức khiến lão thái y cũng phải sốt ruột: Không thể nào! Mạch tượng rõ ràng là như vậy mà!

“Thật sự không ổn, xin phu nhân mời cao nhân khác vậy!”

“Không cần đâu!”

Tĩnh Bảo l**m đôi môi khô nứt vì sốt, nói: “Là do mấy ngày trước con lao lực quá, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi. Mẹ, gọi đại tỷ về ở với con vài hôm nhé.”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tĩnh Bảo bệnh, nhất định là đại tỷ Tĩnh Nhược Tố đích thân chăm sóc, không giao cho ai khác.

Lục thị nghe xong vội sai người đi mời con gái lớn về.

Tĩnh Nhược Tố đến vào buổi chiều, vừa vào đã lớn tiếng: “A Man, mở cửa sổ ra cho thông khí!”

A Man: “...” Cửa sổ đang mở hé rồi mà!

“Nguyên Cát, nồi cháo này ai nấu thế hả? Khô như vậy, cho chó ăn cũng nghẹn, đổ đi nấu lại!”

Nguyên Cát: “...” Trong cháo đâu còn hạt gạo nào nữa!

“Mấy món ăn kèm cũng chẳng sạch sẽ gì cả, Cẩu Nhị Đản, mang đi trả lại!”

Cẩu Nhị Đản: “...” Vừa nãy còn bị nhà bếp nhét cho một miếng, giòn rụm mà!

“Còn ngươi nữa, A Nghiễn, Thất gia bị bệnh rồi, ngươi còn đưa sách cho nó đọc, ngươi lớn đầu rồi mà không hiểu người bệnh không được lao tâm sao?”

A Nghiễn: “...” Ta còn chưa bước vào cửa phòng Thất gia mà!

Một tràng bắt bẻ soi mói khiến A Man, Nguyên Cát và mấy người khác bận đến mức tối tăm mặt mũi. Tĩnh Bảo nhìn tỷ tỷ mình bận rộn rối rít, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác muốn rơi nước mắt mãnh liệt.

Mọi người đều cho rằng trụ cột của đại phòng Tĩnh phủ là Thất gia, nhưng thật ra, trụ cột của Thất gia lại là Tĩnh Nhược Tố.

Chỉ cần Tĩnh Nhược Tố đứng vững ở đó, thì dù Tĩnh Bảo có rơi xuống hố trời cũng có thể từng bước bò lên.

Đời người đi một chuyến, không có đường quay đầu.

Tĩnh Bảo nghiến răng thầm nghĩ, hối hận cũng vô ích, chỉ có thể nhìn về phía trước. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không thoát.

Hai ngày sau, Tĩnh Bảo hạ sốt, trong phủ đón ba vị khách không mời mà đến.

Uông Tần Sinh “chậc” một tiếng: “Sao lại bệnh rồi, nhìn xem, mặt mũi gầy rộc cả!”

Tiền Tam Nhất bĩu môi: “Chẳng lẽ là vì Thanh Sơn đi rồi, tương tư thành bệnh?”

“Không đúng đâu!” Uông Tần Sinh gãi đầu: “Thanh Sơn đi mấy ngày rồi, sao giờ nàng mới bệnh?”

“Ngây thơ!”

Tiền Tam Nhất không khách khí mắng: “Chẳng lẽ không được để dành bệnh, tích tụ rồi mới phát ra à?”

Tĩnh Bảo: “...” Ta là đang tích tiền chắc?!

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn người còn lại: “Cao Triều, sao ngươi không nói lời nào? Có tâm sự à?”

Tâm sự?

Nhìn thấy mặt nàng, là tâm sự đấy!

Cao Triều rút tầm mắt khỏi khuôn mặt Tĩnh Bảo, mấp máy môi: “Ta có việc muốn tuyên bố.”

Ba người lập tức dựng tai nghe.

“Ta được phong làm Ngũ phẩm Cẩm y vệ Trấn phủ, ba ngày nữa đến Cẩm y vệ báo danh!”

“Cẩm... Cẩm... y vệ?!”

Uông Tần Sinh phun hết ngụm trà nóng ra ngoài, mắt trợn trừng nhìn h* th*n của Cao Triều: “Ngươi, ngươi, ngươi tự thiến rồi à?!”

“Hắn có thiến ngươi cũng không tự thiến mình đâu, đồ ngu!”

Tiền Tam Nhất thưởng cho Uông Tần Sinh một cái cốc, rồi không tin nổi sờ trán Cao Triều: “Không sốt mà, sao nói nhảm vậy!”

“Bỏ cái tay lau mông chưa rửa của ngươi ra!”

Cao Triều hất tay hắn ra, hất cằm về phía Tĩnh Bảo: “Dậy được không, tối nay ta mời đi Lầu Ngoại Lâu uống rượu, coi như ăn mừng cho ta!”

“Ngươi mời thì dù có bò ta cũng phải bò dậy. Nhưng mà...”

Ngực Tĩnh Bảo phập phồng: “Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lại vào Cẩm y vệ không?”

“Đúng đó, vì sao vậy!” Hai người kia đồng thanh tiếp lời.

Cao Triều nhìn Tĩnh Bảo thật sâu, nghiến răng bật ra ba chữ: “Ngươi đoán xem?”

“Vì nhà họ Vương phải không?” Tĩnh Bảo cụp mắt: “Đổi lại là ta, ta cũng không cam tâm.”

“Đã đoán được rồi còn hỏi gì nữa!” Cao Triều gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt lưng chừng giữa cười và không cười: “Sau này nếu ba đứa lại vào ngục, cứ tìm ta là được!”

“Ngươi mong ta gặp vận rủi đấy à!” Tiền Tam Nhất nghĩ đến mấy con chuột trong ngục, hậm hực nói.

“Chắc ta không có cơ hội đó đâu, ta là người lương thiện mà!” Uông Tần Sinh suy nghĩ rất nghiêm túc.

Tĩnh Bảo liếc nhìn Cao Triều, trên mặt người này vẫn là vẻ kiêu ngạo ngông nghênh như trước, nhưng ánh mắt lại khác rồi... khác ở chỗ...

Đã có chút khí chất của nam nhân!

Khóe mắt Tĩnh Bảo cong lên, nở nụ cười.

...

“Cố Trường Bình! Cố Trường Bình!”

Lão đại Cẩm y vệ Thịnh Vọng xông thẳng vào, khiến Tề Lâm hoảng hốt chạy ra đón: “Đại nhân, tiên sinh nhà ta...”

“Ta mặc kệ tiên sinh nhà ngươi đang đi ngoài hay đang bận trên người nữ nhân, cũng gọi hắn ra đây cho ta ngay!”

Thịnh Vọng vì đi vội nên nói năng còn th* d*c.

Tề Lâm giơ tay chỉ về phía sau hắn. Thịnh Vọng quay đầu lại thì thấy Cố Trường Bình mặc áo vải thô, tay còn cầm một cái liềm.

Thịnh Vọng lau mặt, cười làm lành: “Ngươi là...”

“Nói, có chuyện gì?” Cố Trường Bình ngắt lời.

“Học trò ngươi sắp vào Cẩm y vệ rồi, ngươi có biết không?”

“Biết!”

“Biết mà không báo cho ta một tiếng!” Giọng Thịnh lão đại cao lên ba phần: “Hắn là gia gia bên phủ Trưởng công chúa đấy!”

Cố Trường Bình ném liềm, nhận khăn nóng Tề Lâm đưa, lau tay.

“Gia của phủ Trưởng công chúa thì sao? Ngươi tam phẩm, hắn ngũ phẩm, ngươi là thượng cấp, hắn là hạ thuộc, ngươi sợ hắn ăn thịt ngươi à?”

“... Không phải!” Thịnh Vọng ngớ ra một chút rồi mới phản ứng lại: “Ngươi cũng phải để ta chuẩn bị tâm lý chứ, tổ tông à, đây là Phật sống, ta phải thờ hay phải dỗ, cũng phải có nguyên tắc!”

“Không cần, cứ theo quy củ mà làm!”

Cố Trường Bình khoác vai Thịnh Vọng, cùng đi vào thư phòng, vừa đi vừa ung dung nói: “Hạng người như hắn mà chịu vào Cẩm y vệ, chắc chắn không phải để lăn lộn qua ngày. Nếu đã muốn học thì ngươi cứ dạy. Sau này nếu hắn có lên cao, cũng nhớ được ơn ngươi, chẳng phải tốt sao?”

Thịnh Vọng là người thế nào, vừa nghe đã hiểu ngay thâm ý bên trong, hóa ra tên nhóc này có dã tâm thật! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 361: Tĩnh Bảo bị bệnh
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...