Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 36: Khởi tâm tư
1@-
Thì ra là vậy.
Ánh mắt Tĩnh Bảo dừng lại trên tay A Nghiễn: “Cái gì đó?”
A Nghiễn vội vàng mở gói giấy dầu: “Bẩm gia, đây là chim bồ câu quay của Toàn Phúc Lâu Lục biểu thiếu gia sai người mang đến cho ngài, nổi tiếng nhất kinh thành, cũng là món ngon nhất.”
Tĩnh Bảo hít thử một hơi, quả nhiên rất thơm.
A Nghiễn nói thêm: “Biểu thiếu gia còn gửi lời nhắn.”
Tĩnh Bảo: “Nói gì?”
A Nghiễn: “Ngài muốn ăn gì, uống gì, chỉ cần sai người đi tìm ngài ấy là được, đừng khách sáo.”
Tĩnh Bảo hơi sửng sốt, im lặng một lúc rồi nói: “Đem chim quay này tặng cho Từ Thanh Sơn, coi như cảm tạ ơn cứu mạng hôm đó.”
A Nghiễn chần chừ: “Vậy còn biểu thiếu gia...?”
Tĩnh Bảo: “Cứ nói là ta đã ăn rồi. Còn nữa, nếu sau này hắn lại gửi gì đến thì bảo với hắn rằng Quốc Tử Giám quản lý nghiêm ngặt, không cho phép nấu nướng riêng.”
A Nghiễn: “Dạ!”
…
Bên phía Từ Thanh Sơn, khi nhìn thấy con bồ câu quay trong gói giấy dầu, sắc mặt vẫn thản nhiên: “Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần bận tâm.”
A Nghiễn thấy hắn mặt mày cương nghị, lại xuất thân tướng môn, không khỏi sinh lòng thân cận, thêm vào một câu: “Từ công tử, có lời nào muốn nhắn lại với gia nhà ta không?”
Hắn là gia gì chứ?
Nhiều lắm chỉ là cái đồ ẻo lả!
“Không có lời gì cả.”
Từ Thanh Sơn lạnh mặt bước vào phòng, tiện tay ném gói giấy dầu lên bàn, mùi thơm lan tỏa, hai người nằm trên giường đều bị dụ đến.
Thạch Thuấn cười hì hì hỏi: “Trường Thanh huynh, ai mang đến thế?”
“Một kẻ ẻo lả.”
Từ Thanh Sơn không muốn nhắc đến cái tên ấy: "Hai người chia nhau ăn đi.”
Thạch Thuấn xé một cái đùi bồ câu, cười nói: “Trường Thanh huynh à, ẻo lả thì có cái hay của ẻo lả, cái mùi vị ấy…”
“Bốp!”
Từ Thanh Sơn đập mạnh ngọc bội lên bàn, đôi mắt trầm xuống, lườm hắn một cái.
Thạch Thuấn cười gượng: “Không nói nữa, ăn bồ câu, ăn bồ câu thôi.”
…
Trở về phòng, hai bạn cùng phòng đều có mặt.
Một người gục đầu trên bàn đọc sách, người còn lại gối đầu lên tay, vắt chân ngủ khò.
Tĩnh Bảo rón rén nhón chân, lấy dụng cụ rửa mặt, vừa chuẩn bị bước ra cửa thì phía sau có tiếng gọi: “Văn Nhược, ta còn chưa rửa mặt, đi cùng nhau nhé?”
Tĩnh Bảo sững người, quay lại thấy Uông Tần Sinh đã đuổi kịp, cười toe nhìn nàng: “Ta sợ huynh không biết phòng rửa mặt ở đâu nên cố tình đợi đến giờ này.”
Tĩnh Bảo: “…”
Uông Tần Sinh: “Ngẩn ra làm gì? Mau đi thôi, trễ chút là hết nước nóng đó.”
Người này tính tình không tệ, cũng có lòng tốt, chỉ là…
Tĩnh Bảo trong lòng thở dài bất đắc dĩ: "Vậy đi thôi.”
Hai người ra khỏi phòng, lúc này trong sân đã lên đèn, đèn lồng bị gió thổi đung đưa.
Tĩnh Bảo vừa đi vừa tính toán đêm nay phải học hành chăm chỉ thế nào, bước chân có phần chậm lại.
Uông Tần Sinh quay đầu đợi nàng, chợt thấy nàng mặc TSm, dáng người gầy yếu, trông chẳng mấy bắt mắt nhưng nhìn kỹ lại, gương mặt này, thật ra rất tuấn tú.
“Văn Nhược, theo ta thấy, biểu tự của huynh nên đổi một chữ thì hơn.”
“Đổi chữ gì?” Tĩnh Bảo hỏi.
“Văn Nhược ‘nhược’ trong ‘gầy yếu’ ấy.” Uông Tần Sinh hếch cằm: "Nhìn tay chân huynh kìa, thon thon nhỏ nhỏ, chẳng khác gì cô nương trong nội viện.”
Ngươi mới là cô nương!
Cả nhà ngươi đều là cô nương!
Tĩnh Bảo giận đến mức quay đầu bỏ đi, Uông Tần Sinh quýnh lên đuổi theo phía sau.
“Đang yên đang lành sao lại giận rồi? Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà… Đợi ta với, ta sai rồi được chưa? Ta sai rồi!”
Tĩnh Bảo càng đi nhanh hơn.
Đến phòng rửa mặt, cửa ngoài đặt hai chum lớn một chum nước nóng, một chum nước lạnh.
Sau rèm tre là hai thùng gỗ sâu lòng, đủ để một người đàn ông trưởng thành ngồi vào tắm.
Trời nóng thế này, thật muốn c** đ* tắm cho sảng khoái!
Tĩnh Bảo buông rèm tre xuống, dùng gáo múc chút nước nóng, thêm ít nước lạnh.
Uông Tần Sinh đứng bên cạnh dỗ dành: “Đừng giận nữa, sau này ta không nói mấy lời tào lao đó nữa đâu.”
Tĩnh Bảo hếch cằm: “Nếu còn nói thì sao?”
Uông Tần Sinh nghĩ một lát: “Nếu ta còn nói, thì mùa xuân năm sau thi lại, ta lại trượt nữa vậy huynh thấy sao?”
Lời thề này… đủ cay nghiệt rồi.
Sắc mặt Tĩnh Bảo dịu lại, nghiêm giọng nói: “Thân thể tóc da do cha mẹ sinh ra, ta thành ra thế này cũng đâu phải do ta muốn. Tuy là áo vải, nhưng ta cũng là người đọc sách đàng hoàng. huynh có thể chê ta học kém, nhưng không được mỉa mai dung mạo ta. Như thế là xúc phạm đến cả cha mẹ đã sinh thành dưỡng dục ta.”
Uông Tần Sinh xấu hổ đến mức mồ hôi rịn ra, vội vàng ném khăn lau xuống, cúi người thật sâu hành lễ.
“Văn Nhược, ta sai rồi, huynh đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.”
Tĩnh Bảo biết hắn không cố ý, bèn đưa tay đỡ lấy.
“Được rồi, ta tha cho huynh. Miễn là bữa trưa mai huynh để cái đùi gà lại cho ta là xong.”
“huynh muốn ăn gì ta cũng nhường, miễn là huynh đừng giận nữa.”
“Ta giận hồi nào chứ? Để tiểu gia ta xem thử giận là thế nào, có cần giúp dỗ một trận không?”
Tĩnh Bảo vừa nghe giọng nói này, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Uông Tần Sinh lập tức lặng lẽ đứng chắn phía trước nàng, gật đầu với người mới đến: “Thì ra là Thạch huynh, huynh cũng đến rửa mặt à?”
Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng Uông Tần Sinh, trong lòng thoáng ấm áp chỉ với hành động này thôi, sau này dù hắn có đùa giỡn thế nào, nàng cũng sẽ nhịn.
“Chẳng phải trùng hợp sao!”
Thạch Thuấn cười mà như không: "Uông huynh à, vị sau lưng huynh mà thật sự giận lên, tặc tặc tặc, e là lấy mạng người đó.”
Uông Tần Sinh sửng sốt.
Thạch Thuấn đã vòng qua hắn, đến trước mặt Tĩnh Bảo, mở miệng là giọng điệu khinh bạc: “Tiểu ngoan ngoãn, nào, nói xem, muốn ca ca dỗ thế nào đây?”
Tĩnh Bảo cực kỳ bình tĩnh.
Đây là phòng rửa mặt, người qua người lại, đã có vài giám sinh thò đầu nhìn vào. Họ Thạch dù gan to đến mấy, cũng không dám làm liều trước mặt mọi người, nhiều nhất chỉ buông lời trêu ghẹo, khoe khoang miệng lưỡi.
Nhưng mình không thể nhún nhường mãi được, nếu không kẻ này sẽ được đà lấn tới.
Nàng hếch cằm: “Ta có nuôi một con chó ở phủ Lâm An, rất biết cách dỗ chủ, rảnh rỗi thì cứ lắc đuôi với ta. Nó lắc càng hăng, ta lại càng vui.”
Giọng nàng trong trẻo, mang theo chút âm sắc miền Nam, nghe mềm mại dễ thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng nơi khóe mắt lại có ý cười dịu dàng như hoa đào, khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Thạch Thuấn nghe xong, nhìn xong, sinh lòng tà niệm.
“Ôi chao tiểu ngoan ngoãn của ta, phía sau ca không mọc đuôi, lắc không được; nhưng phía trước thì có cái thứ dài hơn hai thước, lắc lắc, động động, ra vào một hồi, là sướng chết được!”
Lời này hạ lưu đến cực điểm, ngay cả Uông Tần Sinh bên cạnh cũng siết chặt nắm đấm, suýt nữa xông lên liều mạng với họ Thạch.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Lúc này, Tĩnh Bảo chẳng được ai ưa đang đứng dưới hành lang, trước mặt là A Nghiễn và Nguyên Cát.
Hai người bọn họ rảnh rỗi cả ngày, đã đi khắp Quốc Tử Giám một lượt từ trong ra ngoài.
Nguyên Cát còn nghe ngóng được rằng Thạch Thuấn ở tại phòng số mười tám, dãy Ất. Bạn cùng phòng là một người tên Từ Thanh Sơn, còn người kia tên Lỗ Bình Định.
Tĩnh Bảo nghe đến cái tên Từ Thanh Sơn, chợt nhớ ra chẳng phải đó chính là vị công tử đã cứu nàng hôm nọ trên đường.
“Từ công tử là võ tướng, sao lại ở cùng thư sinh?” nàng hỏi.
Nguyên Cát đáp: “Nghe nói vì mái phòng khu của võ tướng bị dột, nên Từ công tử tạm chuyển qua bên đó vài hôm.”
Thì ra là vậy.
Ánh mắt Tĩnh Bảo dừng lại trên tay A Nghiễn: “Cái gì đó?”
A Nghiễn vội vàng mở gói giấy dầu: “Bẩm gia, đây là chim bồ câu quay của Toàn Phúc Lâu Lục biểu thiếu gia sai người mang đến cho ngài, nổi tiếng nhất kinh thành, cũng là món ngon nhất.”
Tĩnh Bảo hít thử một hơi, quả nhiên rất thơm.
A Nghiễn nói thêm: “Biểu thiếu gia còn gửi lời nhắn.”
Tĩnh Bảo: “Nói gì?”
A Nghiễn: “Ngài muốn ăn gì, uống gì, chỉ cần sai người đi tìm ngài ấy là được, đừng khách sáo.”
Tĩnh Bảo hơi sửng sốt, im lặng một lúc rồi nói: “Đem chim quay này tặng cho Từ Thanh Sơn, coi như cảm tạ ơn cứu mạng hôm đó.”
A Nghiễn chần chừ: “Vậy còn biểu thiếu gia...?”
Tĩnh Bảo: “Cứ nói là ta đã ăn rồi. Còn nữa, nếu sau này hắn lại gửi gì đến thì bảo với hắn rằng Quốc Tử Giám quản lý nghiêm ngặt, không cho phép nấu nướng riêng.”
A Nghiễn: “Dạ!”
…
Bên phía Từ Thanh Sơn, khi nhìn thấy con bồ câu quay trong gói giấy dầu, sắc mặt vẫn thản nhiên: “Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần bận tâm.”
A Nghiễn thấy hắn mặt mày cương nghị, lại xuất thân tướng môn, không khỏi sinh lòng thân cận, thêm vào một câu: “Từ công tử, có lời nào muốn nhắn lại với gia nhà ta không?”
Hắn là gia gì chứ?
Nhiều lắm chỉ là cái đồ ẻo lả!
“Không có lời gì cả.”
Từ Thanh Sơn lạnh mặt bước vào phòng, tiện tay ném gói giấy dầu lên bàn, mùi thơm lan tỏa, hai người nằm trên giường đều bị dụ đến.
Thạch Thuấn cười hì hì hỏi: “Trường Thanh huynh, ai mang đến thế?”
“Một kẻ ẻo lả.”
Từ Thanh Sơn không muốn nhắc đến cái tên ấy: "Hai người chia nhau ăn đi.”
Thạch Thuấn xé một cái đùi bồ câu, cười nói: “Trường Thanh huynh à, ẻo lả thì có cái hay của ẻo lả, cái mùi vị ấy…”
“Bốp!”
Từ Thanh Sơn đập mạnh ngọc bội lên bàn, đôi mắt trầm xuống, lườm hắn một cái.
Thạch Thuấn cười gượng: “Không nói nữa, ăn bồ câu, ăn bồ câu thôi.”
…
Trở về phòng, hai bạn cùng phòng đều có mặt.
Một người gục đầu trên bàn đọc sách, người còn lại gối đầu lên tay, vắt chân ngủ khò.
Tĩnh Bảo rón rén nhón chân, lấy dụng cụ rửa mặt, vừa chuẩn bị bước ra cửa thì phía sau có tiếng gọi: “Văn Nhược, ta còn chưa rửa mặt, đi cùng nhau nhé?”
Tĩnh Bảo sững người, quay lại thấy Uông Tần Sinh đã đuổi kịp, cười toe nhìn nàng: “Ta sợ huynh không biết phòng rửa mặt ở đâu nên cố tình đợi đến giờ này.”
Tĩnh Bảo: “…”
Uông Tần Sinh: “Ngẩn ra làm gì? Mau đi thôi, trễ chút là hết nước nóng đó.”
Người này tính tình không tệ, cũng có lòng tốt, chỉ là…
Tĩnh Bảo trong lòng thở dài bất đắc dĩ: "Vậy đi thôi.”
Hai người ra khỏi phòng, lúc này trong sân đã lên đèn, đèn lồng bị gió thổi đung đưa.
Tĩnh Bảo vừa đi vừa tính toán đêm nay phải học hành chăm chỉ thế nào, bước chân có phần chậm lại.
Uông Tần Sinh quay đầu đợi nàng, chợt thấy nàng mặc TSm, dáng người gầy yếu, trông chẳng mấy bắt mắt nhưng nhìn kỹ lại, gương mặt này, thật ra rất tuấn tú.
“Văn Nhược, theo ta thấy, biểu tự của huynh nên đổi một chữ thì hơn.”
“Đổi chữ gì?” Tĩnh Bảo hỏi.
“Văn Nhược ‘nhược’ trong ‘gầy yếu’ ấy.” Uông Tần Sinh hếch cằm: "Nhìn tay chân huynh kìa, thon thon nhỏ nhỏ, chẳng khác gì cô nương trong nội viện.”
Ngươi mới là cô nương!
Cả nhà ngươi đều là cô nương!
Tĩnh Bảo giận đến mức quay đầu bỏ đi, Uông Tần Sinh quýnh lên đuổi theo phía sau.
“Đang yên đang lành sao lại giận rồi? Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà… Đợi ta với, ta sai rồi được chưa? Ta sai rồi!”
Tĩnh Bảo càng đi nhanh hơn.
Đến phòng rửa mặt, cửa ngoài đặt hai chum lớn một chum nước nóng, một chum nước lạnh.
Sau rèm tre là hai thùng gỗ sâu lòng, đủ để một người đàn ông trưởng thành ngồi vào tắm.
Trời nóng thế này, thật muốn c** đ* tắm cho sảng khoái!
Tĩnh Bảo buông rèm tre xuống, dùng gáo múc chút nước nóng, thêm ít nước lạnh.
Uông Tần Sinh đứng bên cạnh dỗ dành: “Đừng giận nữa, sau này ta không nói mấy lời tào lao đó nữa đâu.”
Tĩnh Bảo hếch cằm: “Nếu còn nói thì sao?”
Uông Tần Sinh nghĩ một lát: “Nếu ta còn nói, thì mùa xuân năm sau thi lại, ta lại trượt nữa vậy huynh thấy sao?”
Lời thề này… đủ cay nghiệt rồi.
Sắc mặt Tĩnh Bảo dịu lại, nghiêm giọng nói: “Thân thể tóc da do cha mẹ sinh ra, ta thành ra thế này cũng đâu phải do ta muốn. Tuy là áo vải, nhưng ta cũng là người đọc sách đàng hoàng. huynh có thể chê ta học kém, nhưng không được mỉa mai dung mạo ta. Như thế là xúc phạm đến cả cha mẹ đã sinh thành dưỡng dục ta.”
Uông Tần Sinh xấu hổ đến mức mồ hôi rịn ra, vội vàng ném khăn lau xuống, cúi người thật sâu hành lễ.
“Văn Nhược, ta sai rồi, huynh đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.”
Tĩnh Bảo biết hắn không cố ý, bèn đưa tay đỡ lấy.
“Được rồi, ta tha cho huynh. Miễn là bữa trưa mai huynh để cái đùi gà lại cho ta là xong.”
“huynh muốn ăn gì ta cũng nhường, miễn là huynh đừng giận nữa.”
“Ta giận hồi nào chứ? Để tiểu gia ta xem thử giận là thế nào, có cần giúp dỗ một trận không?”
Tĩnh Bảo vừa nghe giọng nói này, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Uông Tần Sinh lập tức lặng lẽ đứng chắn phía trước nàng, gật đầu với người mới đến: “Thì ra là Thạch huynh, huynh cũng đến rửa mặt à?”
Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng Uông Tần Sinh, trong lòng thoáng ấm áp chỉ với hành động này thôi, sau này dù hắn có đùa giỡn thế nào, nàng cũng sẽ nhịn.
“Chẳng phải trùng hợp sao!”
Thạch Thuấn cười mà như không: "Uông huynh à, vị sau lưng huynh mà thật sự giận lên, tặc tặc tặc, e là lấy mạng người đó.”
Uông Tần Sinh sửng sốt.
Thạch Thuấn đã vòng qua hắn, đến trước mặt Tĩnh Bảo, mở miệng là giọng điệu khinh bạc: “Tiểu ngoan ngoãn, nào, nói xem, muốn ca ca dỗ thế nào đây?”
Tĩnh Bảo cực kỳ bình tĩnh.
Đây là phòng rửa mặt, người qua người lại, đã có vài giám sinh thò đầu nhìn vào. Họ Thạch dù gan to đến mấy, cũng không dám làm liều trước mặt mọi người, nhiều nhất chỉ buông lời trêu ghẹo, khoe khoang miệng lưỡi.
Nhưng mình không thể nhún nhường mãi được, nếu không kẻ này sẽ được đà lấn tới.
Nàng hếch cằm: “Ta có nuôi một con chó ở phủ Lâm An, rất biết cách dỗ chủ, rảnh rỗi thì cứ lắc đuôi với ta. Nó lắc càng hăng, ta lại càng vui.”
Giọng nàng trong trẻo, mang theo chút âm sắc miền Nam, nghe mềm mại dễ thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng nơi khóe mắt lại có ý cười dịu dàng như hoa đào, khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Thạch Thuấn nghe xong, nhìn xong, sinh lòng tà niệm.
“Ôi chao tiểu ngoan ngoãn của ta, phía sau ca không mọc đuôi, lắc không được; nhưng phía trước thì có cái thứ dài hơn hai thước, lắc lắc, động động, ra vào một hồi, là sướng chết được!”
Lời này hạ lưu đến cực điểm, ngay cả Uông Tần Sinh bên cạnh cũng siết chặt nắm đấm, suýt nữa xông lên liều mạng với họ Thạch.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 36: Khởi tâm tư
10.0/10 từ 22 lượt.