Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 352: Cả đời chỉ có một lần

1@-

 
Kỳ thi xuân do Lễ bộ chủ trì. Tuy Tuyên Bình hầu giữ chức Lễ bộ Thị lang, nhưng đã sớm dâng tấu xin tránh hiềm nghi.

Do đó, người thực sự nắm đại cục lại là Tô Thái phó.

Các quan đồng khảo, đề điều đều được đề bạt cao hơn cả kỳ thi thu, ngay cả việc khám xét và duy trì trật tự cũng được giao cho Cẩm y vệ đảm trách.

Thống lĩnh Cẩm y vệ Thịnh Vọng khoanh tay đứng trong cổng lớn, từ xa nhìn Cố Trường Bình trong đám đông, gật đầu như ra hiệu.

Tuy Tĩnh Bảo đã từng trải qua khám xét ở kỳ thi mùa Thu, nhưng vẫn cảm thấy bất an lo sợ.

Không ngờ khi đến lượt nàng, hai thị vệ Cẩm y vệ chỉ mang tính hình thức bảo nàng cởi áo khoác ngoài, xem qua chút thức ăn mang theo rồi lập tức cho qua.

Dễ dàng đến vậy sao?

"Cởi áo!"

"…"

"Cởi tiếp!"

"…"

"Cởi hết áo ngoài!"

"Đại nhân, tiết trời còn lạnh, nếu cởi hết áo sẽ bị cảm mất. Ta vốn là người từng đỗ giải nguyên, tuyệt đối không làm chuyện ti tiện."

"Ngươi nói không làm là không làm chắc? Giải nguyên thì ghê gớm lắm sao?"

Tên Cẩm y vệ cười nhạt: “Cẩm y vệ khám xét là phụng mệnh Hoàng thượng, ngươi chẳng lẽ định kháng chỉ?"

Trương Tông Kiệt nào dám cãi, run rẩy cởi đến chiếc áo trong cùng, trông chẳng khác gì con cút bị vặt sạch lông.

"Từ khi Đại Tần lập ra khoa cử đến nay, chưa từng có lệ khám xét giải nguyên!"

"Phải đó! Người ta nghe nói là giải nguyên, đến cái giỏ cũng chẳng thèm lật."

"Sao hôm nay lại khác thường như thế?"

"Chẳng lẽ… Trương giải nguyên có vấn đề ư?"

Trong gió lạnh, Trương Tông Kiệt nghiến răng: “Đại nhân, còn gì nữa không?"

"c** q**n."

"Cái… gì?" Trương Tông Kiệt gần như hét lên, không dám tin nhìn đối phương, giận dữ: “Ta là đường đường giải nguyên, ngươi dám nhục mạ ta thế này sao?"

"Thì sao đấy?" Thịnh Vọng nhón giọng bước tới: “Ồn ào cái gì, còn ra thể thống gì không?"

"Đại nhân, hắn nói mình là giải nguyên, không cần c** q**n."

Thịnh Vọng cười mỉm với Trương Tông Kiệt: “Đã là giải nguyên, thì càng phải gương mẫu tiếp nhận kiểm tra. Sau này nếu đỗ trạng nguyên, cũng có thể đường đường chính chính mà đi ra ngoài thiên hạ, đúng không?"

Trương Tông Kiệt nghe nói người trước mặt là thống lĩnh Cẩm y vệ, bèn không dám hó hé, ngoan ngoãn tụt quần, lộ ra hai cái chân trắng hếu.

Thị vệ định tiến lên kiểm tra thì bị Thịnh Vọng giơ tay ngăn lại: “Thôi được rồi, Cẩm y vệ chúng ta chỉ làm đúng quy trình. Trương giải nguyên, mau mặc lại đi, kẻo cảm lạnh."

Trương Tông Kiệt lúc này đã lạnh cứng như tảng đá, vội vàng kéo quần, mặc áo, xấu hổ không để đâu cho hết, đeo hòm văn vật lao như bay vào cửa.

Vội quá, chưa kịp buộc dây quần, quần lại tuột xuống, khiến mọi người cười ồ lên.

"Hắn sao thế? Lôi thôi lếch thếch, mắt đen sì như than!"

"Sắc mặt cũng kỳ quái, giống như… giống như ma ấy!"

Tĩnh Bảo nhìn thấy Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh ở gần ngay trước mặt, lắc đầu nói: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta vào thôi."

Đi được vài bước, Tĩnh Bảo lại nhón chân quay đầu nhìn, chỉ thấy Cố Trường Bình đang đứng dưới ánh mặt trời, cả người toát ra sự trầm tĩnh khiến người ta an lòng.

Tim Tĩnh Bảo, phút chốc cũng yên lại.

Cố Trường Bình mãi đến khi trông thấy ba người họ khuất hẳn mới xoay người rời đi, không ngờ lại đụng phải một người đang đứng ngay phía trước, đôi mắt điên dại nhìn chằm chằm hắn ...

Kẻ đó không ai khác là Phác Chân Nhân, kẻ từng bị hắn đánh gãy xương đầu gối.

"Cố Trường Bình! Chờ đó cho ta! Đợi phụ vương ta vào kinh, ta sẽ cho ngươi nếm mùi gãy đầu gối là thế nào!"

Cố Trường Bình nhếch môi cười nhạt: “Để phụ vương ngươi ra tay thì có gì đáng mặt? Giỏi thì tự mình ra tay đi!"

"Ngươi…"

"Ngươi nên lo thân mình trước đã!" Cố Trường Bình hạ giọng: “Tiện thể khuyên thêm một câu, tránh xa người nhà họ Vương một chút, đừng để đến lúc chết rồi mà còn chẳng biết tại sao."

Sợi dây lý trí của Phác Chân Nhân đứt "phựt" một tiếng, gào lên sau lưng Cố Trường Bình: “Chính ngươi mới không biết mình chết như thế nào! Phụ vương ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Ngươi tưởng, ta sẽ tha cho hắn sao?

Bên trong xe ngựa, Cố Trường Bình cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ giả dối, để lộ nỗi căm hận bỏng rát.

Vào đúng ngày đại hỉ, hắn lại ném cho cô mẫu ta một tờ hưu thư, ép bà không còn đường lui, phải làm kỹ nữ để bảo vệ thân mình.

Bà đã sai ở đâu chứ?

Sai chỗ nào?



Tĩnh Bảo tìm được phòng thi của mình.

May mắn là gian phòng lại nằm ngay sát mép tường, lại ở kế bên Uông Tần Sinh. hai người liếc nhau một cái, trong lòng lập tức thấy an tâm.

Tĩnh Bảo lấy từng món đồ ra sắp xếp, vén rèm lên cố định lại, có kinh nghiệm từ kỳ thi mùa Thu, nên mọi việc đều đâu vào đó.

Đến giờ, quan viên Lễ bộ bắt đầu phát đề thi.

Tĩnh Bảo nhận bài thi nhưng chưa vội xem, mà khép lại, thả rèm xuống, chui vào chăn, cởi bộ xiêm y dày dặn khó chịu khiến nàng nghẹt thở ra.

Cơ thể thả lỏng, đầu óc cũng nhẹ nhõm hơn.

Nàng vén rèm, thắp nến, bắt đầu mài mực từng vòng, từng vòng.

Nhắm mắt, mở mắt. Mở mắt, rồi lại nhắm.

Mọi ký ức đã bị bỏ lại phía sau. Trong lòng nàng chỉ còn lại những cuốn sách đã đọc suốt mười tám năm qua.

Từng bài!

Từng chương!

"Cố lên, Thất gia!"

Nàng tự nhủ với mình, giọng nói vô cùng bình thản và tĩnh lặng: “Ngươi đã hứa với lão phu nhân Hầu phủ rồi mà!"

Đúng lúc đó, chuông trống cùng vang lên, kỳ thi xuân năm Kiến Hưng thứ ba chính thức khai mạc.

Ba vòng thi, chín ngày.

Thời gian vừa chậm, vừa nhanh. Khi viết xong chữ cuối cùng, Tĩnh Bảo gọi giám khảo tới, đưa bài thi đã gọn gàng chỉnh tề, rồi bình thản thu dọn rèm…

Nàng khoác hòm văn vật, xách giỏ bước ra khỏi phòng thi, đúng lúc một luồng ánh sáng chiếu xuống gương mặt tái nhợt của nàng.

Mười tám năm đèn sách, đến đây chính thức khép lại.

Cả đời chỉ có một lần, không thể quay đầu!

Nàng ngoái lại nhìn phòng thi một lần cuối, không hề luyến tiếc mà bước thẳng ra ngoài!



Cố Trường Bình không tới đón nàng, nhưng nàng chẳng thấy thất vọng là bao. Khi nhìn thấy Lục Hoài Kỳ, nàng vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhất.

Về phủ, nàng tắm rửa, thay áo quần, chưa kịp hong khô tóc đã nhắm mắt ngủ mê man.

Còn Cố Trường Bình thì sao?

Lúc này hắn đang ở hoàng lăng, gặp mặt Trưởng công chúa.

"Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải gọi ngươi tới!"

Trưởng công chúa ngồi khá tùy tiện, nhưng nét mặt lại nghiêm túc: “Đứa trẻ đó nói muốn vào Cẩm y vệ… đó là nơi gì chứ? Là chỗ hạ tiện nhất trong giới nô tài, không còn đường sống mới phải vào đấy. Nó như thế là đang đâm thẳng vào tim ta!"

Cố Trường Bình giật mình, suýt nữa làm đổ tách trà trên tay.

Kiếp này, nhìn như chuyện gì cũng đổi thay, nhưng có vẻ… lại đang lặp lại con đường kiếp trước?

"Ngươi cũng thấy bất ngờ sao?"

Trưởng công chúa tinh ý nhận ra, thở dài: “Ta khuyên không nổi, nó lại nghe lời ngươi. Ngươi giúp ta khuyên nó một câu đi."

Cố Trường Bình đặt chén trà xuống, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Điện hạ, hắn có nói lý do không?"

"Nó bảo vào Cẩm y vệ sẽ có nhiều quyền lực!" Trưởng công chúa khinh miệt: “Quyền lớn tới đâu? Cuối cùng vẫn là con chó bên cạnh hoàng đế mà thôi!"

"Còn lý do nào khác không?"

Trưởng công chúa lắc đầu.

Cố Trường Bình đứng dậy: “Hắn đang ở đâu?" 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 352: Cả đời chỉ có một lần
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...