Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 336: Thật may mắn biết bao

1@-

 
“Tử Hoài à!”

Trong lòng Lý Quân Tiện có muôn ngàn cảm xúc, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài khẽ khàng: “Ta thật may mắn khi được kết nghĩa huynh đệ với ngươi!”

Cố Trường Bình mỉm cười: “Ta cũng vậy!”

Lý Quân Tiện nói: “Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ ngươi.”

Cố Trường Bình nói rõ ràng từng chữ: “Chỉ cần ngươi tin ta là đủ.”

Vừa dứt lời, một thị vệ bước vào: “Vương gia, kinh thành truyền tin đến. Ngay ngày đầu triều đình khai thị, nhà họ Vương đã dâng tấu vạch tội Vương gia tư ý sử dụng thân binh, lòng dạ đáng chết!”

“Người đâu, mài mực! Bổn vương cũng có tấu chương phải dâng!”


“Vâng!”

“Vậy… ta xin về trang trước.”

“Khoan đã, Tử Hoài!”

Lý Quân Tiện ngăn Cố Trường Bình lại, nói: “Cái tên Tĩnh Sinh đó rốt cuộc là người thế nào, sao chuyện gì cũng có liên quan đến hắn vậy?”

“Đệ tử của ta.”

Chỉ ba chữ, ngắn gọn rõ ràng.

Lý Quân Tiện nghẹn họng, chốc lát sau mới nói: “Còn một chuyện nữa, ngươi nên biết trước một chút.”

Cố Trường Bình: “Chuyện gì?”

Lý Quân Tiện: “Quận chúa Lý Tân Huệ hình như đã để mắt đến ngươi, Vương phi của Ninh vương giờ đang ngầm cho người dò xét về ngươi. Chuyện này… ngươi nghĩ sao?”

Trầm mặc một lúc, Cố Trường Bình lạnh lùng liếc Lý Quân Tiện một cái rồi sải bước bỏ đi.

“Này...”

Lý Quân Tiện tức đến dựng cả lông mày.

Hắn vốn định nói, Ninh vương tuy muốn kết giao với ngươi, nhưng mọi chuyện đều tùy theo ý ngươi cả.

Nếu ngươi có đôi chút cảm tình với Lý Tân Huệ, vậy thì quá tốt, có thể nhân cơ hội kết minh thông gia.
Còn nếu trong lòng ngươi đã có người khác, thì cũng không cần e ngại thế lực nhà Ninh vương, ta sẽ giúp ngươi chắn hết.

Nào ngờ chưa kịp nói gì, tên tên nhóc kia đã trở mặt bỏ đi, như thể bị giẫm trúng đuôi vậy…
Sao dạo này lại nóng tính thế?



Cố Trường Bình vừa rời trang viên nước nóng, Cố Dịch đã vội vã chạy tới, hạ giọng nói: “Gia, là mật tín do Thịnh lão Đại phái người đưa đến.”

Cố Trường Bình mở thư, trong thư chỉ có một chữ…

“An.”

Dưới chân thiên tử, giữa thành Tứ Cửu, không ngờ lại có mật thám của người Thát Đát thâm nhập vào, hơn nữa còn ẩn nấp trong hoàng thành suốt bao năm mà không ai phát hiện, chuyện này dù thế nào Cẩm y vệ cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm.

Thịnh Vọng thủ lĩnh Cẩm y vệ, nhẹ thì bị cách chức, nặng thì bị hoàng đế truy cứu tội trạng.

May mà hắn đã lập công chuộc tội không chỉ nhổ tận gốc một ổ gián điệp người Thát Đát ở kinh thành, còn cứu được mấy thường dân vô tội, tạm thời khiến tân đế nguôi giận.

Vừa ra khỏi hoàng cung, Thịnh Vọng đã cho tâm phúc gửi đến mật thư, tất cả đều gói gọn trong một chữ ấy.

Cố Trường Bình nhét thư vào ngực: “Về trang thôi!”

“Gia?” Cố Dịch ngập ngừng.

“Còn gì nữa, nói đi!”

Nói gì đây?

Nói thế nào?

Cố Dịch l**m môi khô, giả vờ: “Chẳng phải gia nói dùng bữa ở chỗ Vương gia rồi mới về sao?”

“Không hợp khẩu vị.”

Không phải món ăn không hợp khẩu vị, mà là muốn sớm gặp người kia thôi!

Cố Dịch nhìn bóng lưng gia nhà mình, lần đầu tiên thấm thía cảm giác lo lắng mà Tề Lâm từng nói.
Ngoài lo lắng, hắn còn mang theo chút bất an.

Trước kia gia nghĩ gì, muốn làm gì, đều không giấu hắn và Tề Lâm;
Còn giờ, tâm tư của gia chẳng ai đoán nổi, chẳng ai hiểu thấu.

Đúng như lời Tề Lâm, cảm giác như mình chỉ là một cây gậy, ngoài việc đứng cạnh gia thì chẳng giúp được gì cả.

Gia trước kia đâu có như vậy!



Rõ ràng nói ăn xong sẽ tới, vậy mà giờ lại đang ngồi ngay bàn ăn, Tĩnh Bảo vội vã sai người bày thêm vài món.

Cố Trường Bình ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng quét qua mái đầu của Tĩnh Bảo, cầm đũa lên.
Nét mặt hắn nghiêng nghiêng, không lộ biểu cảm, đôi mi rủ che đi mọi cảm xúc.

Tĩnh Bảo nhạy cảm, luống cuống cúi đầu.

Lúc này, cuối cùng nàng đã nhận ra lòng mình thực sự nghĩ gì…

Đối với Cố Trường Bình, không thể gần, không thể xa, không thể quên, không thể nghĩ, không thể yêu, cũng không nỡ buông!

Ánh mắt Cao Triều đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của Cố Trường Bình và Tĩnh Bảo.
Vừa rồi cơn giận khi ném nghiên mực qua đi, nhìn cây trâm cũ cài trên đầu Tĩnh Bảo, hắn mới chợt thấy bản thân mình thật nhỏ nhen, rõ ràng biết hai người họ không thể nào…

Nhưng…

Yêu một người, lòng có thể rộng lớn được không?

Trầm mặc hồi lâu, Cao Triều gắp một đũa rau bỏ vào bát Tĩnh Bảo: “Đêm qua bị kinh hãi, ăn nhiều một chút đi.”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Khi bắt gặp ánh mắt ẩn chứa đau thương thoáng lướt qua của Cao Triều, nàng đã hiểu hết thảy.

Người này đối với Cố Trường Bình…
Cũng là: không thể gần, không thể xa, không thể quên, không thể nghĩ, không thể yêu, cũng không nỡ buông.



Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, mọi người lại vào học.

Cách kỳ thi xuân chưa đầy hai mươi ngày, không ai dám lơ là, phải tận dụng từng chút thời gian.

Trong lúc học tập khổ cực, tin tức từ kinh thành cũng dần dần truyền tới.

Nhà họ Vương dâng tấu vạch tội Hạo vương, Hạo vương hôm sau cũng trình tấu, nói người Thát Đát lòng lang dạ sói, dòm ngó Đại Tần, bản thân trấn thủ cửa ải phía Bắc của quốc gia, gánh trọng trách lớn, thỉnh cầu hoàng đế cho tăng hai vạn binh, lương thảo một vạn tạ.

Hắn cam đoan sẽ đánh cho người Thát Đát đại bại, để chấn hưng quốc uy.

Hoàng đế giữ lại tấu chương, không phê chuẩn.

Vài ngày sau, Thịnh Vọng dùng thủ đoạn tàn khốc đặc biệt của Cẩm y vệ, moi từ miệng một nữ gián điệp người Thát Đát ra vài điểm cài ẩn trong thành Tứ Cửu, trong đó có hai điểm đã ẩn nấp suốt hơn hai mươi năm.

Hoàng đế biết được thì giận dữ vô cùng.

Quả nhiên lòng lang dạ sói.

Hôm sau, buổi triều sớm, hoàng đế lập tức phê chuẩn tấu chương xin tăng binh của Hạo vương, nhưng lại không cấp lương thảo, chỉ bảo hắn tự xoay xở.

Hạo vương nhận lệnh, bèn không lưu lại kinh thành nữa, dâng tấu xin trở về đất phong, tiện thể tố cáo Vương quốc công kiêu căng ngang ngược, vô pháp vô thiên.

Vương quốc công tức đỏ cả mặt, bảo Hạo vương lập tức đưa ra chứng cứ.

Kỳ lạ là Hạo vương lại như không có chứng cứ.

Vương quốc công bỗng cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, còn mỉa mai Hạo vương là tiểu nhân.

Hai chữ “tiểu nhân” vừa ra, Hạo vương lập tức nổi giận đùng đùng, hất tay áo bỏ đi.

Chư vương thấy Vương quốc công kiêu căng đến mức không kiêng dè lời nói, bèn đồng loạt nhìn về phía tân đế.
Tân đế chỉ hạ chỉ bảo Vương quốc công về phủ tự kiểm điểm.

Hôm sau, Hạo vương rời kinh.

Chư vương cũng lần lượt dâng tấu xin hồi đất phong, chỉ có Ninh vương là trái ngược với mọi người, nói muốn lưu lại kinh thành thêm ít ngày, lý do là còn chưa tìm được ý trung nhân cho con gái.

Tân đế phê chuẩn ngay!

Nhà họ Phó cũng có tin tức truyền đến.

Đại gia không bị gì nghiêm trọng, ở nhà không ngồi yên được, đã quay lại nha môn làm việc.

Trước khi ra cửa, còn vào phòng của Đinh thị ngồi một khắc.

Không rõ hai mẹ con nói gì, nhưng sau khi đại gia đi, Đinh thị lập tức sai người thân cận đưa sang viện của Tứ phu nhân hai lượng nhân sâm, bảo nàng hầm canh bồi bổ.

Tứ phu nhân sau mấy ngày nghỉ ngơi trên giường, giờ đã có thể đi dạo trong viện.
Nàng bảo nha hoàn đưa con gái ra viện, dù tiểu thư muốn ra vườn chơi, nàng cũng không rời nửa bước.

Phó Tứ gia sau chuyện này, dường như cũng bắt đầu biết phấn đấu, gần như không lui tới viện của Vệ di nương, chỉ ở thư phòng vùi đầu học hành.

Đinh thị nhìn thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, cảm giác tim đập loạn vì bị con cháu hù dọa cũng dịu đi nhiều.

Ngày hai mươi bốn tháng giêng, ngân trang Lư Lai khai trương đồng thời tại thành Tứ Cửu và phủ Dương Châu.

Khác biệt là, chi nhánh ở kinh thành mở cửa lặng lẽ, chỉ đốt hai tràng pháo, còn ở Dương Châu thì khách khứa chen chân.

Ôn Lư Dụ và đám bạn bè rượu chè giao du ở Dương Châu đều đến ủng hộ.

Tháng giêng lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã bước sang tháng hai.

Cách ngày thi hội mùa xuân, chỉ còn tám ngày! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 336: Thật may mắn biết bao
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...