Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 334: Cha và con trai

1@-

 
Tiểu nha hoàn đỏ bừng mặt, mãi mới thở dài than: “Ây da, vậy Tứ gia nhà ta làm sao mới nuốt trôi được cơn giận này đây?"

Không nuốt trôi mới hay!

Vệ di nương uốn eo thon đi tới bên cửa sổ.

Quả nhiên đúng như Tĩnh Thất gia đã liệu trước, kế hoạch ban đầu của ả là nhân dịp lễ Thượng Nguyên mà khiến Dao Dao mất tích. Dao Dao đó là mạng sống của Tĩnh Nhược Tụ, nếu con bé mất rồi, e rằng Nhược Tú cũng không sống nổi bao lâu.

Nàng chết rồi, lão phu nhân vì tình nghĩa nàng từng sinh cho Phó phủ hai đứa con trai, nhất định sẽ cho ả được lên làm chính thất.

Đến lúc đó, ngôi vị chính phòng là của ả, của hồi môn mà con tiện nhân kia mang theo cũng sẽ là của ả.

Vì thế, ả sai tiểu nhi tử mè nheo cha mua đèn, lại bỏ ra hai trăm lượng bạc thuê một kẻ buôn người.

Nào ngờ, người tính không bằng trời tính.


Nhũ mẫu kia không làm theo lời dặn của Tứ gia đợi yên tại chỗ, lại chỉ đợi một lúc đã quay lại tìm.

Đúng lúc kẻ buôn người vì lễ hội đèn đông người, đến trễ một chút, trùng hợp là Dao Dao lại được tìm thấy.

Vốn tưởng kế hoạch thất bại, ai ngờ ông trời có mắt, Tứ phu nhân mất tích.

Khi bị ép quỳ dưới đại sảnh, vẻ mặt đau thương tơi tả kia không che được nỗi vui sướng trong lòng.

Còn thầm mong tốt nhất Tứ phu nhân và Đại gia bỏ trốn tư thông, làm ra chuyện xấu, vậy thì nàng ta cũng khỏi phí công tính kế giết ả.

Nào ngờ mới mấy canh giờ sau đã truyền tin cả Đại gia và Tứ phu nhân đều được tìm thấy.

Khóe môi Vệ di nương hiện lên nụ cười hiểm độc.

Tìm thấy thì sao? Chẳng phải vẫn còn vô số cặp mắt thấy họ ôm nhau thân mật đấy ư? Sau này chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến họ khốn đốn một trận!

Gội đầu xong, Tĩnh Bảo ngồi trên ghế để A Man chải tóc.

"Gia, dùng cây trâm nào đây ạ?"

Tĩnh Bảo lục áo cũ ra một chiếc khăn gói kỹ cây trâm, cẩn thận đưa qua.

"Dùng cây này."

"Gia, trên trâm còn khắc chữ 'Bảo', ai tặng vậy?"

Tĩnh Bảo giật lấy nhìn thử, quả nhiên có chữ 'Bảo'!

Chữ này vốn đã có sẵn?

Hay là tiên sinh khắc bằng tay?

"Gia, ai tặng vậy!" A Man tò mò hỏi.

Tĩnh Bảo ho mấy tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi chỉ cần lo chải tóc, hỏi nhiều làm gì?"

A Man trừng to mắt, nét mặt rõ ràng viết mấy chữ: “Gia, người mới nói muốn thu A Man vào phòng, sao ngoài kia lại có yêu tinh khác?"

Tĩnh Bảo giả vờ không thấy.

"Khăn này ngươi giặt sạch, ủi phẳng rồi gấp lại; còn cái đèn lồng nhỏ thì treo ở đầu giường ta, mỗi ngày nhớ phủi bụi."

"Gia, người vẫn chưa nói cây trâm đó là ai tặng?" A Man không bỏ cuộc truy hỏi.

Nàng không tin mình là nha hoàn phòng riêng, mà đến cả người tặng trâm cũng không biết thì còn thể diện gì nữa?

"Đừng hỏi, chải tóc đi."

A Man "ngậm hờn" cầm lấy lược, tỉ mỉ chải từng sợi tóc cho suôn mượt, cài trâm vào, rồi "cạch" một tiếng đặt mạnh cây lược lên bàn, vén rèm bỏ ra ngoài.

Tĩnh Bảo rùng mình mấy cái.

Nhìn lượng tóc sót lại trên lược gấp đôi bình thường, cũng xem như A Man còn nể mặt chưa ra tay mạnh hơn.

Ra khỏi viện, Tĩnh Bảo tới phòng Lục thị thăm hỏi, dặn dò mấy hôm tới nên thường xuyên qua Phó phủ một chuyến.

Bên trong, mẹ con hai người đang nói chuyện riêng. Bên ngoài, A Man kéo A Nghiễn cũng đang bàn chuyện nhỏ.

A Man: “Ca, cây trâm trên đầu Thất gia là do yêu tinh nào tặng thế?"

A Nghiễn trợn mắt lườm.

A Man giật mình: “Không phải yêu tinh, chẳng lẽ là nam yêu?"

A Nghiễn gật đầu.

A Man: “Biểu thiếu gia à?"

A Nghiễn lắc đầu.

A Man: “Vậy là Từ công tử?"

A Nghiễn lại lắc.

A Man chớp mắt: “Không lẽ… là một trong hai vị Tiền công tử với Uông công tử?"

A Nghiễn nhìn nàng một cái đầy bất đắc dĩ, bảo sao gieo quẻ chả lần nào đúng, thật là quá ngốc!

Đều không phải!

Vậy là ai?

"Cao công tử thì không giống kiểu người thay lòng đổi dạ mà…"

Rắc!

Một tia sét đánh thẳng vào tim nàng: "Chẳng lẽ… là tiên sinh?!"

A Nghiễn thở dài, một tiếng thở ra như cú đấm đâm thẳng vào tim A Man.

Vậy nên!

Người tặng trâm cho Thất gia là Cố Trường Bình?

"Vậy đèn lồng cũng là hắn tặng?"

A Nghiễn chớp mắt trái.

"Khăn tay thì sao?"

A Nghiễn chớp mắt phải.

A Man ôm lấy tim đang đập loạn, nhìn sâu vào mắt ca ca, rồi chân tay mềm nhũn tựa vào tường bước đi.

Tiên sinh ơi tiên sinh!

Một ngày là tiên sinh, cả đời là cha, sao người lại có thể yêu cả con trai mình?

Đây rõ ràng là loạn luân mà!

A Nghiễn thấy nàng thất hồn lạc phách đi mất, âm thầm nghĩ: Không biết nha đầu này có hiểu nhầm không…

Không phải ông cha yêu con trai, mà là con trai thầm yêu ông cha!

Từ biệt Lục thị xong, Tĩnh Bảo lên xe ngựa đi đến trang viên. Xe còn chưa ra khỏi thành, đã nghe Cao thúc nói: “Thất gia, phía trước là xe ngựa của Lục phủ."

Tĩnh Bảo xuống xe: “Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?"

Lục Hoài Kỳ: “Tiểu Thất, ta...."

"Gì cơ?"

"Đưa tay đây!"

Tĩnh Bảo tưởng ngươi muốn đưa đồ gì, bèn qua.

Lục Hoài Kỳ rút ra chiếc khăn tay, lau từng ngón tay.

Tĩnh Bảo: “Biểu ca làm gì vậy?"

Lục Hoài Kỳ nói dối tỉnh bơ: “Giúp ngươi trừ xui xẻo!"

Tĩnh Bảo: “..." Còn có cách trừ xui kiểu này sao?

"Tay kia nữa?"

"À!"

Cả hai tay lau xong, Lục Hoài Kỳ ném khăn xuống đất, còn dùng chân giẫm mấy cái, rồi dang tay ôm chặt Tĩnh Bảo.

"Làm gì động tay động chân vậy?" Tĩnh Bảo đẩy hắn ra.

"Đừng nhúc nhích!"

Lục Hoài Kỳ bá đạo dọa: “Áo quần trên người ta đã khai quang rồi, có thể mang lại may mắn cho ngươi!"

Tĩnh Bảo: “…" Cái trò bịp bợm này là do hòa thượng trọc đầu nào bịa ra vậy?

"Được rồi, đi đi!" Lục Hoài Kỳ ôm xong lập tức buông, đầu lắc lư bước đi.

Tay cũng lau rồi, ôm cũng ôm rồi, mùi tên kia lưu lại trên người Tiểu Thất đều bị ta xóa sạch.

Yên tâm khỏi lo!

Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng người kia, thầm nghĩ: Biểu ca không phải bị kinh hoảng đêm qua dọa đến phát điên rồi chứ? Sao có vẻ đầu óc hơi… lạ?

Đến trang viên bằng tốc mã, vừa xuống xe ngựa đã thấy bốn người Cao, Từ, Tiền, Uông đứng dưới hiên, ánh mắt ai nấy đều "không có ý tốt" nhìn nàng.

Lại gần mới phát hiện mình nhìn lầm.

Ánh mắt đó không phải "xấu xa", mà là "đầy cảm thông".

Cao Triều: “Chia buồn nhé!"

Tiền Tam Nhất: “Nguy hiểm mà không tổn hại gì là tốt rồi!"

Uông Tần Sinh: “Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc!"

Từ Thanh Sơn: “Ừ!"

Còn "ừ"!

Tĩnh Bảo liếc nhìn bốn tên này một cái, hỏi: “Tiên sinh đâu?"

Tiền Tam Nhất: “Mỗi câu một lượng bạc."

"Chầu cơm hôm qua ta mời là cho chó ăn à?" Tĩnh Bảo lạnh lùng liếc hắn.

Tiền Tam Nhất: "..."

Từ Thanh Sơn vội nói: “Tiên sinh chưa đến, bảo chúng ta tự học, trưa mới tới."

Tĩnh Bảo cảm kích nhìn Từ Thanh Sơn một cái.

Tiên sinh thức trắng cả đêm, đúng là nên ngủ bù một giấc.

Tiền Tam Nhất không cam lòng vì không lừa được bạc từ Tĩnh Bảo, đảo mắt một cái đã nảy ra ý xấu: “Tiểu Tĩnh, đoán xem tối qua sau khi ngươi đi, bọn ta gặp ai?" 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 334: Cha và con trai
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...