Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 325: Khách lấn chủ
1@-
Trình nhũ mẫu đi theo sau Phó tứ gia, tứ gia bế Dao tiểu thư trong lòng, đại thiếu gia được Vệ di nương dắt, tiểu thiếu gia thì cưỡi lên cổ tiểu đồng.
Vài đứa con của đại phòng đều đã lớn, kéo tay Triệu thị đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Càng đi vào trong, người càng đông.
Lúc ấy, tiểu thiếu gia đòi mua đèn, còn bảo tứ gia chọn giúp một cái đẹp, tứ gia đang bế Dao tiểu thư nên bất tiện, bèn giao Dao tiểu thư cho Trình nhũ mẫu, dặn bà ở nguyên tại chỗ chờ.
Ban đầu bà còn thấy được tứ gia đang giúp tiểu thiếu gia chọn đèn, nhưng chỉ chớp mắt vài lần là không thấy ai đâu nữa. Bà chờ mãi không thấy người quay lại, lo lắng, đành đi tìm họ.
"Tiện nô đi rất xa cũng không thấy tứ gia đâu, lúc đó mới biết đã lạc mất rồi. Khi ấy Dao tiểu thư đói, đòi bú sữa, nô đành tìm ch* k*n để cho bú.
Cho bú xong, tiện nô nghĩ thể nào phủ cũng sẽ phái người đi tìm, nên tìm chỗ sáng đứng chờ. Sau đó, quan sai mới tìm được nô.”
Tĩnh Bảo lặng lẽ nhìn bà một lúc lâu rồi mới nói: “Người đâu, Trình nhũ mẫu tận tâm bảo vệ chủ tử, thưởng một trăm lượng bạc.”
Chuyện xảy ra thế này, Trình nhũ mẫu cứ nghĩ thể nào cũng bị phạt, ai ngờ Thất gia chẳng những không trách tội mà còn thưởng bạc, bà xúc động đến mức dập đầu liên tục.
Đinh thị nhìn Trình nhũ mẫu vui mừng cầm bạc rời đi, trong lòng có chút phức tạp.
Người hầu trung thành bảo vệ chủ tử là chuyện tốt, nên thưởng!
Nhưng việc thưởng ấy, phải do nhà họ Phó thưởng mới phải! Để Tĩnh Thất gia là người ngoài rút bạc ra thưởng, là ý gì đây?
Khách lấn chủ!
Huống chi, thưởng cho một người hầu thì hai lượng bạc là đủ rồi.
Tên tên nhóc này lại rút ra hẳn trăm lượng... Không phải đang ngầm châm chọc nhà họ Phó bọn họ không giàu bằng Tĩnh gia sao?
Trong lòng Đinh thị trăm mối không yên.
Lúc này, chỉ nghe Tĩnh Thất gia lại nói: “Vệ di nương, ngươi kể lại thử xem.”
Vệ di nương vội nói: “Thất gia, còn gì để kể nữa, sự việc đúng như vậy thôi.”
“Đúng là như vậy, nhưng cũng không hẳn vậy!”
Tĩnh Bảo vuốt chiếc ngọc bội mới nhận được sáng nay, lạnh giọng nói: “Tiểu thiếu gia đòi cha nó mua đèn, chuyện đó là lẽ thường; nhưng mua đèn xong, các người phủi tay bỏ đi thì không hợp lẽ. Ta chỉ muốn biết, là tứ gia quên, hay là cả tứ gia và Vệ di nương ngươi đều quên?”
Lời vừa dứt, cả chính đường im phăng phắc.
Lục thị và Tĩnh Nhược Tố nghe mà rúng động trong lòng.
Phải rồi!
Một người quên thì còn chấp nhận được, nhưng tất cả đều quên thì nghĩ kỹ lại thấy không ổn!
Vệ di nương "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói với Đinh thị: “Lão phu nhân, người hãy nói giúp con dâu một lời! Trời đất chứng giám, nếu con dâu thật sự có ý đồ xấu xa ấy, con dâu xin trời đánh chết, chết không tử tế!”
“Nếu là di nương nhà ta nói lời này, dù oan hay không, ta cũng sẽ đánh cho gần chết trước đã!” Tĩnh Nhược Tố vỗ bàn quát lớn: “Chưa được danh phận chính thất, miệng cứ gọi mình là ‘con dâu’, ngươi là con dâu ở đâu ra?”
Vệ di nương sợ đến mức nước mắt cũng ngừng rơi.
Trước mặt lão phu nhân, nàng luôn tự xưng là "con dâu ", chưa từng thấy có gì sai. Sao đến chỗ đại tiểu thư Tĩnh gia thì lại thành tội chết?
Đám phụ nữ Tĩnh gia, chẳng ai là người tử tế!
Đinh thị mặt nghiêm lại, lạnh giọng: “Vệ di nương, sau này không được gọi bừa như vậy nữa!”
Vệ di nương sững người, kinh ngạc nhìn bà chằm chằm.
Lão phu nhân không thèm liếc nàng lấy một cái.
Đồ hồ đồ, nhìn ta làm gì. Ngày thường bênh ngươi thế nào cũng được, nhưng lúc này, phải lo ổn định Tĩnh gia trước đã mới là đúng đắn.
“Vệ di nương, vẫn chưa trả lời ta.” Tĩnh Bảo từ tốn nói.
Vệ di nương vội lau nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Hồi bẩm Thất gia, lúc đó thật sự người đông quá, hai đứa nhỏ lại cứ đòi đi chỗ khác xem. Chỉ sơ ý một chút, tứ gia và thiếp đều quên mất.”
“Đều - quên - mất à?”
Tĩnh Bảo kéo dài giọng, lạnh lùng cười: “Quên đúng là khéo thật. Nếu Trình nhũ mẫu không phải người đáng tin, nếu bị bọn buôn người để ý, thì cháu ta còn mạng quay về không? Cháu ta xảy ra chuyện, chẳng khác gì lấy mạng Tam tỷ ta, Vệ di nương, ngươi định một xác hai mạng đấy à?”
“Thất gia ơi, người không thể nói thế được, ta bị oan mà!”
Vệ di nương gào lên một tiếng, khóc lóc thảm thiết, cả người run lên như sắp ngất xỉu.
“Còn khóc được nữa à!” Đinh thị không nhịn được quát: “Lời Thất gia nói câu nào cũng đúng, còn không mau cút về mà suy ngẫm cho kỹ!”
Muốn đi?
Đừng hòng!
Tĩnh Bảo lạnh mặt nhìn Đinh thị, nói: “Tam tỷ ta chưa về, Vệ di nương không được đi đâu cả, cứ quỳ ở đây cho ta.”
Đinh thị thoáng giận dữ: “Thất gia?”
“Lão phu nhân đừng khuyên.” Tĩnh Bảo nói, ánh mắt sắc lạnh như băng, quét qua bà: “Chờ tứ gia về, ta còn muốn hỏi hắn, cái gì gọi là ‘đích làm chính, thứ làm phụ’?”
Đinh thị vốn từng trải gió sương, vậy mà cũng không khỏi rùng mình, trong lòng hoảng hốt.
Chuyện này đúng là con trai mình không có lý.
Sao có thể quên mất con gái ruột được cơ chứ!
Bên cạnh, Lục thị và Tĩnh Nhược Tố giận đến nỗi nói không ra lời, ngay cả con gái ruột cũng có thể quên, tên khốn đó đúng là giỏi!
“Tam gia về rồi! Tứ gia về rồi!”
Tĩnh Bảo lập tức bật dậy, giây sau lao đi như tên bắn.
A Nghiễn sợ nàng vấp ngã, vội chạy theo đỡ: “Thất gia, đi chậm chút!”
Tĩnh Bảo gạt tay ra: “Đừng lo cho ta, mau lên trước hỏi xem đã tìm được Tam tỷ chưa!”
A Nghiễn không dám chậm trễ, chạy nhanh như gió.
Một lát sau, lại quay về như gió, ủ rũ nói: “Gia, chưa tìm thấy Tam tiểu thư!”
Không kịp đề phòng!
Tĩnh Bảo loạng choạng lùi mấy bước, không thể tin được nhìn A Nghiễn: “Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy được?”
A Nghiễn không dám nhìn vào đôi mắt đầy nước của Thất gia, cúi đầu nói: “Hồi bẩm gia, Tứ gia nói đã tìm khắp chợ Tây, nhưng không thấy người đâu cả.”
Tĩnh Bảo ánh mắt tối sầm: “Không tìm thấy, vậy hắn về làm gì?”
A Nghiễn: “...Hắn nói mệt rồi.”
“Mệt rồi?”
Tĩnh Bảo nghiến răng ken két: “Người đâu?”
A Nghiễn chỉ tay: “Thất gia, hắn tới rồi!”
Phó Thành Hề lúc này đang ủ rũ cúi đầu bước đến.
“A Bảo...” Hắn khàn giọng gọi.
Tĩnh Bảo bước tới trước mặt hắn, không nói một lời, giơ tay tát thẳng một cái.
Đinh thị và Vệ di nương vừa đến, trông thấy cảnh đó, lập tức trợn mắt há mồm.
“Không tìm được người, Tứ gia còn mặt mũi quay về à?!”
Cả đêm nay Phó Thành Hề đã mệt mỏi rã rời, vốn định về báo tin, tìm người an ủi một chút, ai ngờ đón mình lại là một cú tát trời giáng.
Hắn vừa giận vừa tức, mặt mày vặn vẹo: “Ta làm gì mà không có mặt mũi về? Dao Dao đâu phải ta làm mất, chính nó tự đòi đi chợ Tây cơ mà, liên quan gì đến ta?!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Nửa canh giờ sau.
Chính đường Phó phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Tĩnh Bảo và Đinh thị ngồi hai bên bàn bát tiên, dưới vị trí chủ tọa là Lục thị và Tĩnh Nhược Tố. Tĩnh Nhược Tố vừa hay tin em gái mất tích, lập tức bỏ mặc cả nhà, vội vàng chạy tới.
Đối diện hai mẹ con là Triệu thị và Vệ di nương.
Trình nhũ mẫu đang quỳ giữa đường, thuật lại mọi chuyện một cách rành rọt.
Sau khi mọi người đến chợ Tây, Đinh thị thấy người đông nên chỉ đi dạo loanh quanh ngoài cổng, căn bản không vào trong.
Trình nhũ mẫu đi theo sau Phó tứ gia, tứ gia bế Dao tiểu thư trong lòng, đại thiếu gia được Vệ di nương dắt, tiểu thiếu gia thì cưỡi lên cổ tiểu đồng.
Vài đứa con của đại phòng đều đã lớn, kéo tay Triệu thị đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Càng đi vào trong, người càng đông.
Lúc ấy, tiểu thiếu gia đòi mua đèn, còn bảo tứ gia chọn giúp một cái đẹp, tứ gia đang bế Dao tiểu thư nên bất tiện, bèn giao Dao tiểu thư cho Trình nhũ mẫu, dặn bà ở nguyên tại chỗ chờ.
Ban đầu bà còn thấy được tứ gia đang giúp tiểu thiếu gia chọn đèn, nhưng chỉ chớp mắt vài lần là không thấy ai đâu nữa. Bà chờ mãi không thấy người quay lại, lo lắng, đành đi tìm họ.
"Tiện nô đi rất xa cũng không thấy tứ gia đâu, lúc đó mới biết đã lạc mất rồi. Khi ấy Dao tiểu thư đói, đòi bú sữa, nô đành tìm ch* k*n để cho bú.
Cho bú xong, tiện nô nghĩ thể nào phủ cũng sẽ phái người đi tìm, nên tìm chỗ sáng đứng chờ. Sau đó, quan sai mới tìm được nô.”
Tĩnh Bảo lặng lẽ nhìn bà một lúc lâu rồi mới nói: “Người đâu, Trình nhũ mẫu tận tâm bảo vệ chủ tử, thưởng một trăm lượng bạc.”
Chuyện xảy ra thế này, Trình nhũ mẫu cứ nghĩ thể nào cũng bị phạt, ai ngờ Thất gia chẳng những không trách tội mà còn thưởng bạc, bà xúc động đến mức dập đầu liên tục.
Đinh thị nhìn Trình nhũ mẫu vui mừng cầm bạc rời đi, trong lòng có chút phức tạp.
Người hầu trung thành bảo vệ chủ tử là chuyện tốt, nên thưởng!
Nhưng việc thưởng ấy, phải do nhà họ Phó thưởng mới phải! Để Tĩnh Thất gia là người ngoài rút bạc ra thưởng, là ý gì đây?
Khách lấn chủ!
Huống chi, thưởng cho một người hầu thì hai lượng bạc là đủ rồi.
Tên tên nhóc này lại rút ra hẳn trăm lượng... Không phải đang ngầm châm chọc nhà họ Phó bọn họ không giàu bằng Tĩnh gia sao?
Trong lòng Đinh thị trăm mối không yên.
Lúc này, chỉ nghe Tĩnh Thất gia lại nói: “Vệ di nương, ngươi kể lại thử xem.”
Vệ di nương vội nói: “Thất gia, còn gì để kể nữa, sự việc đúng như vậy thôi.”
“Đúng là như vậy, nhưng cũng không hẳn vậy!”
Tĩnh Bảo vuốt chiếc ngọc bội mới nhận được sáng nay, lạnh giọng nói: “Tiểu thiếu gia đòi cha nó mua đèn, chuyện đó là lẽ thường; nhưng mua đèn xong, các người phủi tay bỏ đi thì không hợp lẽ. Ta chỉ muốn biết, là tứ gia quên, hay là cả tứ gia và Vệ di nương ngươi đều quên?”
Lời vừa dứt, cả chính đường im phăng phắc.
Lục thị và Tĩnh Nhược Tố nghe mà rúng động trong lòng.
Phải rồi!
Một người quên thì còn chấp nhận được, nhưng tất cả đều quên thì nghĩ kỹ lại thấy không ổn!
Vệ di nương "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói với Đinh thị: “Lão phu nhân, người hãy nói giúp con dâu một lời! Trời đất chứng giám, nếu con dâu thật sự có ý đồ xấu xa ấy, con dâu xin trời đánh chết, chết không tử tế!”
“Nếu là di nương nhà ta nói lời này, dù oan hay không, ta cũng sẽ đánh cho gần chết trước đã!” Tĩnh Nhược Tố vỗ bàn quát lớn: “Chưa được danh phận chính thất, miệng cứ gọi mình là ‘con dâu’, ngươi là con dâu ở đâu ra?”
Vệ di nương sợ đến mức nước mắt cũng ngừng rơi.
Trước mặt lão phu nhân, nàng luôn tự xưng là "con dâu ", chưa từng thấy có gì sai. Sao đến chỗ đại tiểu thư Tĩnh gia thì lại thành tội chết?
Đám phụ nữ Tĩnh gia, chẳng ai là người tử tế!
Đinh thị mặt nghiêm lại, lạnh giọng: “Vệ di nương, sau này không được gọi bừa như vậy nữa!”
Vệ di nương sững người, kinh ngạc nhìn bà chằm chằm.
Lão phu nhân không thèm liếc nàng lấy một cái.
Đồ hồ đồ, nhìn ta làm gì. Ngày thường bênh ngươi thế nào cũng được, nhưng lúc này, phải lo ổn định Tĩnh gia trước đã mới là đúng đắn.
“Vệ di nương, vẫn chưa trả lời ta.” Tĩnh Bảo từ tốn nói.
Vệ di nương vội lau nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Hồi bẩm Thất gia, lúc đó thật sự người đông quá, hai đứa nhỏ lại cứ đòi đi chỗ khác xem. Chỉ sơ ý một chút, tứ gia và thiếp đều quên mất.”
“Đều - quên - mất à?”
Tĩnh Bảo kéo dài giọng, lạnh lùng cười: “Quên đúng là khéo thật. Nếu Trình nhũ mẫu không phải người đáng tin, nếu bị bọn buôn người để ý, thì cháu ta còn mạng quay về không? Cháu ta xảy ra chuyện, chẳng khác gì lấy mạng Tam tỷ ta, Vệ di nương, ngươi định một xác hai mạng đấy à?”
“Thất gia ơi, người không thể nói thế được, ta bị oan mà!”
Vệ di nương gào lên một tiếng, khóc lóc thảm thiết, cả người run lên như sắp ngất xỉu.
“Còn khóc được nữa à!” Đinh thị không nhịn được quát: “Lời Thất gia nói câu nào cũng đúng, còn không mau cút về mà suy ngẫm cho kỹ!”
Muốn đi?
Đừng hòng!
Tĩnh Bảo lạnh mặt nhìn Đinh thị, nói: “Tam tỷ ta chưa về, Vệ di nương không được đi đâu cả, cứ quỳ ở đây cho ta.”
Đinh thị thoáng giận dữ: “Thất gia?”
“Lão phu nhân đừng khuyên.” Tĩnh Bảo nói, ánh mắt sắc lạnh như băng, quét qua bà: “Chờ tứ gia về, ta còn muốn hỏi hắn, cái gì gọi là ‘đích làm chính, thứ làm phụ’?”
Đinh thị vốn từng trải gió sương, vậy mà cũng không khỏi rùng mình, trong lòng hoảng hốt.
Chuyện này đúng là con trai mình không có lý.
Sao có thể quên mất con gái ruột được cơ chứ!
Bên cạnh, Lục thị và Tĩnh Nhược Tố giận đến nỗi nói không ra lời, ngay cả con gái ruột cũng có thể quên, tên khốn đó đúng là giỏi!
“Tam gia về rồi! Tứ gia về rồi!”
Tĩnh Bảo lập tức bật dậy, giây sau lao đi như tên bắn.
A Nghiễn sợ nàng vấp ngã, vội chạy theo đỡ: “Thất gia, đi chậm chút!”
Tĩnh Bảo gạt tay ra: “Đừng lo cho ta, mau lên trước hỏi xem đã tìm được Tam tỷ chưa!”
A Nghiễn không dám chậm trễ, chạy nhanh như gió.
Một lát sau, lại quay về như gió, ủ rũ nói: “Gia, chưa tìm thấy Tam tiểu thư!”
Không kịp đề phòng!
Tĩnh Bảo loạng choạng lùi mấy bước, không thể tin được nhìn A Nghiễn: “Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy được?”
A Nghiễn không dám nhìn vào đôi mắt đầy nước của Thất gia, cúi đầu nói: “Hồi bẩm gia, Tứ gia nói đã tìm khắp chợ Tây, nhưng không thấy người đâu cả.”
Tĩnh Bảo ánh mắt tối sầm: “Không tìm thấy, vậy hắn về làm gì?”
A Nghiễn: “...Hắn nói mệt rồi.”
“Mệt rồi?”
Tĩnh Bảo nghiến răng ken két: “Người đâu?”
A Nghiễn chỉ tay: “Thất gia, hắn tới rồi!”
Phó Thành Hề lúc này đang ủ rũ cúi đầu bước đến.
“A Bảo...” Hắn khàn giọng gọi.
Tĩnh Bảo bước tới trước mặt hắn, không nói một lời, giơ tay tát thẳng một cái.
Đinh thị và Vệ di nương vừa đến, trông thấy cảnh đó, lập tức trợn mắt há mồm.
“Không tìm được người, Tứ gia còn mặt mũi quay về à?!”
Cả đêm nay Phó Thành Hề đã mệt mỏi rã rời, vốn định về báo tin, tìm người an ủi một chút, ai ngờ đón mình lại là một cú tát trời giáng.
Hắn vừa giận vừa tức, mặt mày vặn vẹo: “Ta làm gì mà không có mặt mũi về? Dao Dao đâu phải ta làm mất, chính nó tự đòi đi chợ Tây cơ mà, liên quan gì đến ta?!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 325: Khách lấn chủ
10.0/10 từ 22 lượt.