Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 321: Sinh nhật Tĩnh Thất
1@-
Tết Nguyên Tiêu đến đúng như dự kiến.
Sáng sớm, Tĩnh Bảo đã thấy trong nhà chính bày hai rương gỗ.
“A Nghiễn, hai rương này là gì thế?”
“Thất gia, là biểu thiếu gia sai người đưa đến. Trong đó còn có cả quà mừng sinh nhật của Hầu gia và Ngũ cô nương nữa.” A Nghiễn chỉ sang rương bên kia: “Còn rương này là do Đại lão phu nhân, Đại cô nương và Tam cô nương gửi tới, quà của Phó đại gia cũng nằm trong đó.”
Tĩnh Bảo tò mò mở rương ra, không khỏi bật cười: “Đồ ăn, đồ chơi, đồ mặc đều có đủ, nhiều đến mức có thể mở tiệm tạp hóa luôn rồi.”
A Nghiễn lấy ra một chiếc túi thơm mới tinh: “Cái này là A Man may cho gia, bên trong còn có hai lượng bạc vụn, nói là cầu chúc bình an quanh năm.”
Tĩnh Bảo nhận lấy, treo ngay lên người: “Ngươi không đoán cho ta một quẻ gì đó à? Xem ta có thể đỗ khoa thi mùa xuân không?”
“A… đoán rồi, đại hung!”
A Nghiễn vội vàng chữa lại: “Gia, người đừng tin lời nha đầu đó, nàng ta chỉ là kẻ nửa mùa thôi, không thể tin thật được!”
Tĩnh Bảo cười: “Đại hung là đúng rồi, nếu nàng ta nói là đại cát, ta còn thấy sợ hơn.”
A Nghiên: “…”
Hóa ra quẻ của muội mình phải hiểu ngược lại mới đúng à?
Lúc này, trong nhà chính bỗng ào ào kéo vào một đám người.
Đi đầu là Tiền Tam Nhất, vừa bước vào cửa đã gọi to: “Thọ tinh gia, phát tiền mừng nào!”
Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn A Nghiễn, A Nghiễn lập tức lấy ra một xâu tiền: “Tiền công tử, cầm lấy!”
Sắc mặt Tiền Tam Nhất lập tức như thể vừa nuốt phải quả mướp đắng to tướng.
Chỉ một xâu tiền thôi á?!
Đùa chắc!
Uông Tần Sinh chắp tay thi lễ với Tĩnh Bảo: “Văn Nhược, chúc mừng nhé, đây là lễ mừng sinh nhật ta cùng Tiền Tam Nhất và Cao công tử chung tiền mua cho ngươi.”
“Còn phải để các ngươi tốn kém rồi.”
Miệng thì khách sáo, nhưng trong lòng Tĩnh Bảo lại tò mò không biết bên trong hộp gấm có gì. Vừa mở ra xem, bèn thấy một miếng ngọc bội xanh biếc, điêu khắc tinh xảo hình, ngũ tử đăng khoa".
Thứ này mà không mất vài trăm lượng bạc thì chắc không mua nổi!
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn Uông Tần Sinh.
“Nhìn gì mà nhìn? Bạc bán thân ta đưa ngươi hết rồi đấy!”
“A Nghiễn!” Tĩnh Bảo cười tít mắt: “Tiền mừng gấp đôi lên.”
Mặt Uông Tần Sinh như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Mẹ nó chứ, gấp đôi cũng chỉ thêm hai tiền, trong khi bạc bỏ ra mua lễ mừng sinh nhật thì biết đến khi nào mới kiếm lại được?
Cao Triều đẩy Tiền Tam Nhất sang bên, phe phẩy quạt, nhàn nhã liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái, rồi ngạo nghễ gật đầu: “Ngươi sinh vào ngày rằm tháng giêng, chắc chắn là nhân vật phi phàm, sau này nhất định đại phú đại quý. Tới lúc đó nhớ chiếu cố kẻ hậu duệ hoàng thất vô dụng này một chút nhé.”
Câu nói này khiến Tĩnh Bảo thấy gan cũng muốn co rút lại.
May mà mẹ không sinh nàng vào ngày rằm tháng Bảy, không thì gã Cao mỹ nhân này chắc sẽ bảo: “Quỷ vương, sau này nhớ chiếu cố nhau trong điện Diêm Vương nhé.”
“Đồ đàn bà lắm lời!”
Cuối cùng cũng đến lượt Từ Thanh Sơn chúc thọ, hắn cười tít mắt chắp tay: “Hôm nay sắc mặt ngươi rất tốt.”
“Đa tạ Thanh Sơn huynh khen.”
“Áo quần mới mặc cũng rất hợp.”
“Đâu có, đâu có!”
“Cười lên cũng đáng yêu lắm.”
“Khách sáo, khách sáo!”
“Chậc, các ngươi nhìn xem tên ẻo lả cười kìa, như một tia nắng rọi vào, sưởi ấm cả căn nhà chính lạnh lẽo này.”
Mắt Tĩnh Bảo trợn to: “…”
Thanh Sơn huynh, sáng sớm ra ngươi uống nhầm thuốc gì rồi à?
Sao mà cứ như đổi thành người khác, như ngâm trong nước mật cả đêm vậy, ngọt đến mức cả người cũng tan ra mất.
“Đây là quà mừng sinh nhật.” Từ Thanh Sơn lấy ra một chiếc trâm gỗ: “Ngươi cài nhất định sẽ rất đẹp.”
Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm cây trâm hồi lâu mới nhận lấy, cười nói: “Làm Thanh Sơn huynh phải tốn kém rồi, trâm này đẹp thật.”
“Đẹp thì cài vào luôn đi!” Cao Triều ở bên cạnh phe phẩy quạt chen lời.
Tĩnh Bảo vội xua tay: “Thôi đi, ta…”
“Đây mới là tiền bán thân đó, ngươi đành lòng không đeo à?” Cao Triều nhướng mày.
“Cũng đâu phải bán thân thật, chỉ là… đi cùng Nhị thẩm một chuyến đến nhà họ Diệp thôi.”
Từ Thanh Sơn đỏ mặt nói: “Ẻo lả, ngươi đừng hiểu nhầm, Nhị thẩm bảo ta đi theo thì sẽ cho ta năm trăm lượng bạc, ta vì bạc nên mới đi mà… À, tiên sinh đến rồi!”
Cố Trường Bình “ừ” một tiếng.
“Tiên sinh, mau giúp nhìn xem trâm gỗ Thanh Sơn tặng Tĩnh Thất có đẹp không?” Cao Triều cười nói.
Lông mày, khóe mắt, và môi của Cố Trường Bình động, như thể khi nghe câu đó xong, chỉ có thể bất lực mà thở dài một hơi.
“Đẹp.”
Cao Triều: “Ngay cả tiên sinh cũng khen đẹp, Tĩnh Thất, ngươi đừng làm bộ nữa, nhanh cài lên đi.”
Tĩnh Bảo không để ý đến gã, quay sang nhìn Cố Trường Bình, cong mắt cười: “Tiên sinh, quà sinh nhật của ta đâu?”
Nàng vẫn không quên lời hứa đêm giao thừa hôm đó hắn bảo sẽ tặng nàng một món quà.
Hôm nay là rằm tháng Giêng, lại là sinh nhật nàng, chắc chắn hắn sẽ tặng chứ?
Cố Trường Bình nhìn cây trâm gỗ trong tay nàng, ánh mắt thoáng lấp lánh: “Ta thật sự quên mất, lát nữa các ngươi đi hội hoa đăng, thấy cái gì thích thì mua, tính vào phần của ta.”
Làm thầy mà chẳng giữ lời gì cả!
Ngực Tĩnh Bảo như bị nghẹn lại: “Vậy ta chọn món đắt đó, đến lúc đó tiên sinh đừng tiếc bạc đấy.”
“Không tiếc!”
“Tiên sinh, bọn ta cũng muốn!” Cao Triều la to: “Tiền Tam Nhất, ai thấy cũng có phần, ngươi nói đúng không?”
Tiền Tam Nhất: “Đúng! Làm tiên sinh thì không thể thiên vị, thiên vị là bị sét đánh!”
Cố Trường Bình nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ai cũng có phần.”
Tiền Tam Nhất hưng phấn chạy đến bên cạnh Tĩnh Bảo, đập mạnh một cái lên vai nàng: “Thọ tinh gia, bọn ta là nhờ phúc của ngươi đó. Mau lên, ăn mì thọ xong thì vào thành xem hội đèn!”
“Hôm nay thật sự không học à?”
Uông Tần Sinh liếc nhìn Cố Trường Bình, hắn gật đầu: “Nhớ về trước giờ Tý.”
“Tiên sinh không đi cùng chúng ta sao?” Tĩnh Bảo hỏi.
“Không đi, ta còn có việc khác.”
Ánh mắt Tĩnh Bảo thoáng hiện vẻ thất vọng.
Lúc này, Từ Thanh Sơn dùng khuỷu tay huých nhẹ nàng: “Có ta ở đây, ngươi không sợ bị chen lạc đâu, mau thay cây trâm gỗ kia đi.”
Tĩnh Bảo lắc đầu, định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Cố Trường Bình thì hắn đã quay người rời đi rồi.
…
Mì trường thọ được dọn ra trong nhà chính, sáu bát mì, mỗi bát đều có một quả trứng trần, riêng bát của thọ tinh thì có hai.
Tĩnh Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn không gắp một quả đưa cho Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình liếc nhìn cây trâm cài trên tóc nàng, dặn: “Hội đèn Thượng Nguyên, cả thành đều ra đường, các ngươi nhất định phải để tâm, đừng gây chuyện.”
Năm người đồng thanh: “Tiên sinh yên tâm.”
Cố Trường Bình: “Mười năm dùi mài, chỉ còn nửa tháng cuối, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào, cảm xúc hay thân thể đều phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.”
Tim Tĩnh Bảo như hụt một nhịp.
Cảm xúc thì không sao… nhưng thân thể thì…
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Cao Triều bước ra khỏi phòng của Từ Thanh Sơn, đứng thẳng người, hai tay giấu sau lưng, gương mặt gầy guộc trông càng thêm lạnh lẽo giữa ánh tối lờ mờ.
Xin lỗi ngươi, Tĩnh Thất.
Nếu ngươi đúng là nam nhi, ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ ngươi quậy phá ra sao, dù gì thì Cố Trường Bình cũng chẳng thích nam nhân.
Nhưng sự thật là ngươi… là nữ nhân!
Hơn nữa còn là nữ nhân đặc biệt nhất của cả Đại Tần triều!
Ta nhất định phải nhân lúc mọi chuyện còn chưa phơi bày, nhân lúc ngươi vẫn mang danh là nam tử, b*p ch*t mọi manh nha từ trong trứng nước.
...
Tết Nguyên Tiêu đến đúng như dự kiến.
Sáng sớm, Tĩnh Bảo đã thấy trong nhà chính bày hai rương gỗ.
“A Nghiễn, hai rương này là gì thế?”
“Thất gia, là biểu thiếu gia sai người đưa đến. Trong đó còn có cả quà mừng sinh nhật của Hầu gia và Ngũ cô nương nữa.” A Nghiễn chỉ sang rương bên kia: “Còn rương này là do Đại lão phu nhân, Đại cô nương và Tam cô nương gửi tới, quà của Phó đại gia cũng nằm trong đó.”
Tĩnh Bảo tò mò mở rương ra, không khỏi bật cười: “Đồ ăn, đồ chơi, đồ mặc đều có đủ, nhiều đến mức có thể mở tiệm tạp hóa luôn rồi.”
A Nghiễn lấy ra một chiếc túi thơm mới tinh: “Cái này là A Man may cho gia, bên trong còn có hai lượng bạc vụn, nói là cầu chúc bình an quanh năm.”
Tĩnh Bảo nhận lấy, treo ngay lên người: “Ngươi không đoán cho ta một quẻ gì đó à? Xem ta có thể đỗ khoa thi mùa xuân không?”
“A… đoán rồi, đại hung!”
A Nghiễn vội vàng chữa lại: “Gia, người đừng tin lời nha đầu đó, nàng ta chỉ là kẻ nửa mùa thôi, không thể tin thật được!”
Tĩnh Bảo cười: “Đại hung là đúng rồi, nếu nàng ta nói là đại cát, ta còn thấy sợ hơn.”
A Nghiên: “…”
Hóa ra quẻ của muội mình phải hiểu ngược lại mới đúng à?
Lúc này, trong nhà chính bỗng ào ào kéo vào một đám người.
Đi đầu là Tiền Tam Nhất, vừa bước vào cửa đã gọi to: “Thọ tinh gia, phát tiền mừng nào!”
Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn A Nghiễn, A Nghiễn lập tức lấy ra một xâu tiền: “Tiền công tử, cầm lấy!”
Sắc mặt Tiền Tam Nhất lập tức như thể vừa nuốt phải quả mướp đắng to tướng.
Chỉ một xâu tiền thôi á?!
Đùa chắc!
Uông Tần Sinh chắp tay thi lễ với Tĩnh Bảo: “Văn Nhược, chúc mừng nhé, đây là lễ mừng sinh nhật ta cùng Tiền Tam Nhất và Cao công tử chung tiền mua cho ngươi.”
“Còn phải để các ngươi tốn kém rồi.”
Miệng thì khách sáo, nhưng trong lòng Tĩnh Bảo lại tò mò không biết bên trong hộp gấm có gì. Vừa mở ra xem, bèn thấy một miếng ngọc bội xanh biếc, điêu khắc tinh xảo hình, ngũ tử đăng khoa".
Thứ này mà không mất vài trăm lượng bạc thì chắc không mua nổi!
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn Uông Tần Sinh.
“Nhìn gì mà nhìn? Bạc bán thân ta đưa ngươi hết rồi đấy!”
“A Nghiễn!” Tĩnh Bảo cười tít mắt: “Tiền mừng gấp đôi lên.”
Mặt Uông Tần Sinh như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Mẹ nó chứ, gấp đôi cũng chỉ thêm hai tiền, trong khi bạc bỏ ra mua lễ mừng sinh nhật thì biết đến khi nào mới kiếm lại được?
Cao Triều đẩy Tiền Tam Nhất sang bên, phe phẩy quạt, nhàn nhã liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái, rồi ngạo nghễ gật đầu: “Ngươi sinh vào ngày rằm tháng giêng, chắc chắn là nhân vật phi phàm, sau này nhất định đại phú đại quý. Tới lúc đó nhớ chiếu cố kẻ hậu duệ hoàng thất vô dụng này một chút nhé.”
Câu nói này khiến Tĩnh Bảo thấy gan cũng muốn co rút lại.
May mà mẹ không sinh nàng vào ngày rằm tháng Bảy, không thì gã Cao mỹ nhân này chắc sẽ bảo: “Quỷ vương, sau này nhớ chiếu cố nhau trong điện Diêm Vương nhé.”
“Đồ đàn bà lắm lời!”
Cuối cùng cũng đến lượt Từ Thanh Sơn chúc thọ, hắn cười tít mắt chắp tay: “Hôm nay sắc mặt ngươi rất tốt.”
“Đa tạ Thanh Sơn huynh khen.”
“Áo quần mới mặc cũng rất hợp.”
“Đâu có, đâu có!”
“Cười lên cũng đáng yêu lắm.”
“Khách sáo, khách sáo!”
“Chậc, các ngươi nhìn xem tên ẻo lả cười kìa, như một tia nắng rọi vào, sưởi ấm cả căn nhà chính lạnh lẽo này.”
Mắt Tĩnh Bảo trợn to: “…”
Thanh Sơn huynh, sáng sớm ra ngươi uống nhầm thuốc gì rồi à?
Sao mà cứ như đổi thành người khác, như ngâm trong nước mật cả đêm vậy, ngọt đến mức cả người cũng tan ra mất.
“Đây là quà mừng sinh nhật.” Từ Thanh Sơn lấy ra một chiếc trâm gỗ: “Ngươi cài nhất định sẽ rất đẹp.”
Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm cây trâm hồi lâu mới nhận lấy, cười nói: “Làm Thanh Sơn huynh phải tốn kém rồi, trâm này đẹp thật.”
“Đẹp thì cài vào luôn đi!” Cao Triều ở bên cạnh phe phẩy quạt chen lời.
Tĩnh Bảo vội xua tay: “Thôi đi, ta…”
“Đây mới là tiền bán thân đó, ngươi đành lòng không đeo à?” Cao Triều nhướng mày.
“Cũng đâu phải bán thân thật, chỉ là… đi cùng Nhị thẩm một chuyến đến nhà họ Diệp thôi.”
Từ Thanh Sơn đỏ mặt nói: “Ẻo lả, ngươi đừng hiểu nhầm, Nhị thẩm bảo ta đi theo thì sẽ cho ta năm trăm lượng bạc, ta vì bạc nên mới đi mà… À, tiên sinh đến rồi!”
Cố Trường Bình “ừ” một tiếng.
“Tiên sinh, mau giúp nhìn xem trâm gỗ Thanh Sơn tặng Tĩnh Thất có đẹp không?” Cao Triều cười nói.
Lông mày, khóe mắt, và môi của Cố Trường Bình động, như thể khi nghe câu đó xong, chỉ có thể bất lực mà thở dài một hơi.
“Đẹp.”
Cao Triều: “Ngay cả tiên sinh cũng khen đẹp, Tĩnh Thất, ngươi đừng làm bộ nữa, nhanh cài lên đi.”
Tĩnh Bảo không để ý đến gã, quay sang nhìn Cố Trường Bình, cong mắt cười: “Tiên sinh, quà sinh nhật của ta đâu?”
Nàng vẫn không quên lời hứa đêm giao thừa hôm đó hắn bảo sẽ tặng nàng một món quà.
Hôm nay là rằm tháng Giêng, lại là sinh nhật nàng, chắc chắn hắn sẽ tặng chứ?
Cố Trường Bình nhìn cây trâm gỗ trong tay nàng, ánh mắt thoáng lấp lánh: “Ta thật sự quên mất, lát nữa các ngươi đi hội hoa đăng, thấy cái gì thích thì mua, tính vào phần của ta.”
Làm thầy mà chẳng giữ lời gì cả!
Ngực Tĩnh Bảo như bị nghẹn lại: “Vậy ta chọn món đắt đó, đến lúc đó tiên sinh đừng tiếc bạc đấy.”
“Không tiếc!”
“Tiên sinh, bọn ta cũng muốn!” Cao Triều la to: “Tiền Tam Nhất, ai thấy cũng có phần, ngươi nói đúng không?”
Tiền Tam Nhất: “Đúng! Làm tiên sinh thì không thể thiên vị, thiên vị là bị sét đánh!”
Cố Trường Bình nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ai cũng có phần.”
Tiền Tam Nhất hưng phấn chạy đến bên cạnh Tĩnh Bảo, đập mạnh một cái lên vai nàng: “Thọ tinh gia, bọn ta là nhờ phúc của ngươi đó. Mau lên, ăn mì thọ xong thì vào thành xem hội đèn!”
“Hôm nay thật sự không học à?”
Uông Tần Sinh liếc nhìn Cố Trường Bình, hắn gật đầu: “Nhớ về trước giờ Tý.”
“Tiên sinh không đi cùng chúng ta sao?” Tĩnh Bảo hỏi.
“Không đi, ta còn có việc khác.”
Ánh mắt Tĩnh Bảo thoáng hiện vẻ thất vọng.
Lúc này, Từ Thanh Sơn dùng khuỷu tay huých nhẹ nàng: “Có ta ở đây, ngươi không sợ bị chen lạc đâu, mau thay cây trâm gỗ kia đi.”
Tĩnh Bảo lắc đầu, định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Cố Trường Bình thì hắn đã quay người rời đi rồi.
…
Mì trường thọ được dọn ra trong nhà chính, sáu bát mì, mỗi bát đều có một quả trứng trần, riêng bát của thọ tinh thì có hai.
Tĩnh Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn không gắp một quả đưa cho Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình liếc nhìn cây trâm cài trên tóc nàng, dặn: “Hội đèn Thượng Nguyên, cả thành đều ra đường, các ngươi nhất định phải để tâm, đừng gây chuyện.”
Năm người đồng thanh: “Tiên sinh yên tâm.”
Cố Trường Bình: “Mười năm dùi mài, chỉ còn nửa tháng cuối, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào, cảm xúc hay thân thể đều phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.”
Tim Tĩnh Bảo như hụt một nhịp.
Cảm xúc thì không sao… nhưng thân thể thì…
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 321: Sinh nhật Tĩnh Thất
10.0/10 từ 22 lượt.