Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 309: Ta của ngày xưa
1@-
Uông Tần Sinh: “Nghe chuyện gì? Nhị ca ta sao rồi?”
Quả nhiên vẫn còn giấu hắn.
Tĩnh Bảo thở dài, kể sơ lược những điều mình biết.
Uông Tần Sinh nghe xong, hồi lâu không thốt nên lời.
Thấy hắn ngây người ra, trong lòng Tĩnh Bảo không khỏi bất an. Lại đợi thêm một lúc mà vẫn chưa thấy phản ứng, nàng đành nghiến răng nói: “Chuyện đến quá đột ngột, ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Ta vẫn là Tĩnh Thất của ngày xưa, sẽ không thay đổi.”
Nàng bước nhanh vài bước, chợt nghe phía sau Uông Tần Sinh gọi: “Vậy nghĩa là, chúng ta thật sự thành người một nhà rồi?”
Tĩnh Bảo khựng bước.
Uông Tần Sinh đuổi kịp, nói tiếp: “Ta cũng vẫn là Uông Tần Sinh của ngày xưa, cũng sẽ không thay đổi.”
“…”
Tĩnh Bảo vốn chuẩn bị cả bụng đạo lý để nói, không ngờ hắn lại thốt ra câu ấy, khiến nàng lại không biết nên nói gì cho phải.
“Ta chỉ hơi bất ngờ… Hóa ra trước đây ngươi còn định gả ngũ cô nương cho ta cơ đấy!”
Đúng lúc gió lạnh thổi qua, Tĩnh Bảo ngạc nhiên há to miệng, một luồng khí lạnh ùa vào bụng, khiến nàng… nấc cục một tiếng rõ to.
“Nấc cục rồi kìa, mau lên xe, kẻo cảm lạnh đấy!” Uông Tần Sinh ngây ngô nói.
Tĩnh Bảo đỏ bừng cả mặt, vội xua tay với Uông Tần Sinh, rồi chui tọt vào xe ngựa của mình như chạy trốn.
“Sao tự nhiên gia lại nấc cục thế?” A Nghiễn đưa trà nóng cho nàng.
Tĩnh Bảo tu một hơi cạn sạch, thở hổn hển: “A Nghiễn, ngươi nói xem có phải Tĩnh Nhược Mi vì lần trước ta làm mai cho Uông Tần Sinh và Lục Cẩm Vân mà ghi hận trong lòng, nên mới…”
“Không hợp lý lắm đâu, lúc ấy ngũ cô nương chẳng phải đang bàn chuyện hôn sự với nhà Mã thái y sao?”
“Nhưng nàng ta vừa về đã từ hôn!”
A Nghiễn ngập ngừng: “Chuyện này…”
Tĩnh Bảo: “Nếu không thì làm sao lại trùng hợp là nhị ca của Uông Tần Sinh chứ?”
“…Gia đang nghi ngờ ngũ cô nương?” A Nghiễn dè dặt hỏi.
Tĩnh Bảo gõ nhẹ vào đầu mình, buồn bã thở dài: “Ta cũng không biết có nên nghi ngờ hay không, nhưng cảm thấy chuyện này thật quá kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Đổi ngược hết rồi!”
Tĩnh Bảo thản nhiên nói, không buồn nhấc mí mắt: “Lục Cẩm Vân thành thân với Mã Thừa Dược, còn Tĩnh Nhược Mi lại gả vào nhà họ Uông.”
A Nghiễn: “…”
Thật vậy, làm sao lại trùng hợp đến thế?
*
Uông Tần Sinh ngồi lại vào xe, sắc mặt dần sa sầm.
Chuyện nhị ca và nhị tẩu hòa ly lớn như vậy, hắn lại hoàn toàn không hay biết, cuối cùng lại là nghe từ Văn Nhược.
“Phú Quý, lẽ nào đúng thật là ‘thư sinh vô dụng’?”
Phú Quý nhìn vẻ mặt gia nhà mình, khuyên nhủ: “Gia à, chuyện này mất mặt, trong ngoài đều giấu kỹ, gia đừng nghĩ nhiều nữa.”
Uông Tần Sinh thở dài: “Ta không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy nhị tẩu… Cái áo choàng ta đang mặc đây là nhị tẩu tặng trước lúc ta lên kinh. Giờ nàng quay về Cao phủ, những ngày tới phải sống thế nào đây?”
Phú Quý nghẹn lời.
“Không được, ta phải viết thư cho nhị tẩu.”
“Gia, gia, ngàn vạn lần không được!”
“Sao lại không?”
Phú Quý vội nói: “Chưa chắc nhà họ Cao đã đưa thư của gia đến tay nhị tẩu; mà nếu nhị tẩu đọc được thư của gia, chẳng phải càng thêm đau lòng sao?”
Uông Tần Sinh: “Ý ngươi là nhà họ Cao…”
Phú Quý gật đầu: “Nhà họ Cao chắc chắn đã hận nhà họ Uông chúng ta lắm rồi. Sau này e là chẳng còn qua lại gì nữa.”
Nghe vậy, Uông Tần Sinh rơm rớm nước mắt, đập tay lên đùi: “Nhị ca sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”
Năm đó, khi nhị ca và nhị tẩu thành thân, phủ bày hơn mấy chục bàn tiệc, đoàn hát diễn suốt ba ngày, cả Uông phủ bận rộn không ngơi.
Đêm động phòng, hắn còn chen vào hóng chuyện. Khi nhị ca vén khăn voan tân nương, bèn ngây người. Hỏi vì sao thì nhị ca nói: "Tân nương đẹp quá."
Mẹ sinh ba trai một gái, hắn là út.
Đại ca nối nghiệp gia đình, suốt ngày theo cha; đại tỷ lấy chồng sớm. Hắn từ nhỏ đã theo nhị ca chơi đùa, tình cảm huynh đệ với nhị ca là tốt nhất!
Phú Quý: “Gia đừng buồn nữa, ngày sau càng nên nỗ lực, giành lại thể diện cho lão gia, lão phu nhân.”
Uông Tần Sinh vừa gật đầu vừa lau nước mắt. Lau được nửa chừng, bỗng nghĩ sau này gặp ngũ cô nương Tĩnh gia thì phải gọi là "nhị tẩu", lập tức cảm thấy tức ngực khó thở.
Gọi không nổi!
*
Sáng sớm, đất phủ một lớp sương mỏng. Cố Trường Bình bước lên, mỗi bước đều để lại dấu giày in trên sương giá.
Là sương lạnh.
Tháng lạnh nhất trong năm, cuối cùng cũng tới rồi.
Cố Dịch bước ra đón, chỉ vào cửa thư phòng: “Gia, người đến rồi, đợi khá lâu rồi ạ.”
Cố Trường Bình đẩy cửa vào, trong phòng khói mờ lượn lờ, Lý Quân Tiện cầm một ống điếu, đã gần hút hết.
“Khi nào thì ngươi bắt đầu hút cái này vậy?” Hắn hỏi.
Lý Quân Tiện gõ nhẹ ống điếu vào cạnh bàn: “Khi lòng rối bời thì hút một hơi.”
“Lo cho ta sao?” Cố Trường Bình nheo mắt.
Lý Quân Tiện chỉ hắn: “Ngươi à, ra tay vẫn chưa đủ độc!”
Cố Trường Bình bật cười, quay người gảy tim nến: “Người hiểu ta, chỉ có Thập Nhị lang!”
Lý Quân Tiện: “Vụ hôm nay là ngươi bày ra?”
Cố Trường Bình: “Không phải, là tình cờ bắt gặp.”
Lý Quân Tiện: “Vậy ngươi thuận thế mà làm sao?”
Cố Trường Bình: “Vương Dương cướp người là thật, ta cứu người cũng là thật.”
Lý Quân Tiện: “Vậy là nhà họ Vương và Ninh thân vương xem như đã kết thù sâu rồi, mà lại là mối thù rất lớn.”
Cố Trường Bình ngồi xuống đối diện: “Chuyện này, hoàn toàn đúng với kế hoạch của chúng ta.”
Lý Quân Tiện: “Ta đoán Vương Quốc Công sẽ dùng hai cánh tay gãy của Vương Dương để yêu cầu hoàng thượng lập thái tử.”
Yết hầu Cố Trường Bình lăn lên một cái: “Không sai, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với ông ta.”
Lý Quân Tiện: “Thái tử vừa lập, địa vị nhà họ Vương càng vững chắc. Đến lúc đó, ông ta mới dâng sớ xin phế bỏ phiên vương.”
Cố Trường Bình gật đầu.
Lý Quân Tiện: “Cần ta đổ thêm dầu vào lửa không?”
Cố Trường Bình: “Cần, mà không chỉ một lần, phải nhiều lần.”
Lý Quân Tiện mỉm cười: “Lời của Tử Hoài, ta tất nhiên sẽ nghe theo. Đi nào, cùng ta dùng bữa sáng!”
Cố Trường Bình lắc đầu: “Thôi, ta no rồi.”
Lý Quân Tiện: “Ăn gì thế?”
Cố Trường Bình: “Một bát mì.”
Lý Quân Tiện: “Mì thì có gì ngon đâu?”
Cố Trường Bình: “Ta thấy ngon là được rồi.”
“Kỳ cục thật!”
Cố Trường Bình mỉm cười không để tâm: “Mai ta đưa cả năm người họ đến trang viên của Tần Sinh, gần với trang viên nước nóng nhà ngươi.”
“Ồ?” Lý Quân Tiện nhướng mày cười: “Không làm công tử phong lưu ở Tầm Phương Các nữa, muốn về quê làm nông phu rồi à?”
Cố Trường Bình khoanh tay: “Ngươi có ý kiến sao?”
Lý Quân Tiện lại gõ ống điếu: “Ta đang nghĩ… có nên sang trang viên nước nóng tránh vài hôm cho thanh tĩnh không.”
Cố Trường Bình: “Sao vậy?”
Lý Quân Tiện: “Trong thành Tứ Cửu này, vương này vương kia nhiều quá, gia đây thấy phiền!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Trời vừa hửng sáng, năm người rời khỏi Tầm Phương Các, ai nấy đều lên xe ngựa của phủ mình.
Xe ngựa Uông phủ vừa đi được khoảng một đoạn, thì bị A Nghiễn chặn lại: “Uông công tử, gia nhà ta có lời muốn nói."
Uông Tần Sinh vén rèm xe, thì thấy Tĩnh Bảo đã đứng trước xe, đầu nhỏ rút trong áo choàng, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Văn Nhược, có chuyện gì sao?” Uông Tần Sinh vội nhảy xuống xe.
Tĩnh Bảo nói: “Vừa đi vừa nói được không?”
Uông Tần Sinh: “Được!”
Đi được mấy bước trong im lặng, Tĩnh Bảo mới lên tiếng: “Chuyện của nhị ca ngươi ở phủ Kim Lăng, ngươi đã nghe nói chưa?”
Uông Tần Sinh: “Nghe chuyện gì? Nhị ca ta sao rồi?”
Quả nhiên vẫn còn giấu hắn.
Tĩnh Bảo thở dài, kể sơ lược những điều mình biết.
Uông Tần Sinh nghe xong, hồi lâu không thốt nên lời.
Thấy hắn ngây người ra, trong lòng Tĩnh Bảo không khỏi bất an. Lại đợi thêm một lúc mà vẫn chưa thấy phản ứng, nàng đành nghiến răng nói: “Chuyện đến quá đột ngột, ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Ta vẫn là Tĩnh Thất của ngày xưa, sẽ không thay đổi.”
Nàng bước nhanh vài bước, chợt nghe phía sau Uông Tần Sinh gọi: “Vậy nghĩa là, chúng ta thật sự thành người một nhà rồi?”
Tĩnh Bảo khựng bước.
Uông Tần Sinh đuổi kịp, nói tiếp: “Ta cũng vẫn là Uông Tần Sinh của ngày xưa, cũng sẽ không thay đổi.”
“…”
Tĩnh Bảo vốn chuẩn bị cả bụng đạo lý để nói, không ngờ hắn lại thốt ra câu ấy, khiến nàng lại không biết nên nói gì cho phải.
“Ta chỉ hơi bất ngờ… Hóa ra trước đây ngươi còn định gả ngũ cô nương cho ta cơ đấy!”
Đúng lúc gió lạnh thổi qua, Tĩnh Bảo ngạc nhiên há to miệng, một luồng khí lạnh ùa vào bụng, khiến nàng… nấc cục một tiếng rõ to.
“Nấc cục rồi kìa, mau lên xe, kẻo cảm lạnh đấy!” Uông Tần Sinh ngây ngô nói.
Tĩnh Bảo đỏ bừng cả mặt, vội xua tay với Uông Tần Sinh, rồi chui tọt vào xe ngựa của mình như chạy trốn.
“Sao tự nhiên gia lại nấc cục thế?” A Nghiễn đưa trà nóng cho nàng.
Tĩnh Bảo tu một hơi cạn sạch, thở hổn hển: “A Nghiễn, ngươi nói xem có phải Tĩnh Nhược Mi vì lần trước ta làm mai cho Uông Tần Sinh và Lục Cẩm Vân mà ghi hận trong lòng, nên mới…”
“Không hợp lý lắm đâu, lúc ấy ngũ cô nương chẳng phải đang bàn chuyện hôn sự với nhà Mã thái y sao?”
“Nhưng nàng ta vừa về đã từ hôn!”
A Nghiễn ngập ngừng: “Chuyện này…”
Tĩnh Bảo: “Nếu không thì làm sao lại trùng hợp là nhị ca của Uông Tần Sinh chứ?”
“…Gia đang nghi ngờ ngũ cô nương?” A Nghiễn dè dặt hỏi.
Tĩnh Bảo gõ nhẹ vào đầu mình, buồn bã thở dài: “Ta cũng không biết có nên nghi ngờ hay không, nhưng cảm thấy chuyện này thật quá kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Đổi ngược hết rồi!”
Tĩnh Bảo thản nhiên nói, không buồn nhấc mí mắt: “Lục Cẩm Vân thành thân với Mã Thừa Dược, còn Tĩnh Nhược Mi lại gả vào nhà họ Uông.”
A Nghiễn: “…”
Thật vậy, làm sao lại trùng hợp đến thế?
*
Uông Tần Sinh ngồi lại vào xe, sắc mặt dần sa sầm.
Chuyện nhị ca và nhị tẩu hòa ly lớn như vậy, hắn lại hoàn toàn không hay biết, cuối cùng lại là nghe từ Văn Nhược.
“Phú Quý, lẽ nào đúng thật là ‘thư sinh vô dụng’?”
Phú Quý nhìn vẻ mặt gia nhà mình, khuyên nhủ: “Gia à, chuyện này mất mặt, trong ngoài đều giấu kỹ, gia đừng nghĩ nhiều nữa.”
Uông Tần Sinh thở dài: “Ta không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy nhị tẩu… Cái áo choàng ta đang mặc đây là nhị tẩu tặng trước lúc ta lên kinh. Giờ nàng quay về Cao phủ, những ngày tới phải sống thế nào đây?”
Phú Quý nghẹn lời.
“Không được, ta phải viết thư cho nhị tẩu.”
“Gia, gia, ngàn vạn lần không được!”
“Sao lại không?”
Phú Quý vội nói: “Chưa chắc nhà họ Cao đã đưa thư của gia đến tay nhị tẩu; mà nếu nhị tẩu đọc được thư của gia, chẳng phải càng thêm đau lòng sao?”
Uông Tần Sinh: “Ý ngươi là nhà họ Cao…”
Phú Quý gật đầu: “Nhà họ Cao chắc chắn đã hận nhà họ Uông chúng ta lắm rồi. Sau này e là chẳng còn qua lại gì nữa.”
Nghe vậy, Uông Tần Sinh rơm rớm nước mắt, đập tay lên đùi: “Nhị ca sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”
Năm đó, khi nhị ca và nhị tẩu thành thân, phủ bày hơn mấy chục bàn tiệc, đoàn hát diễn suốt ba ngày, cả Uông phủ bận rộn không ngơi.
Đêm động phòng, hắn còn chen vào hóng chuyện. Khi nhị ca vén khăn voan tân nương, bèn ngây người. Hỏi vì sao thì nhị ca nói: "Tân nương đẹp quá."
Mẹ sinh ba trai một gái, hắn là út.
Đại ca nối nghiệp gia đình, suốt ngày theo cha; đại tỷ lấy chồng sớm. Hắn từ nhỏ đã theo nhị ca chơi đùa, tình cảm huynh đệ với nhị ca là tốt nhất!
Phú Quý: “Gia đừng buồn nữa, ngày sau càng nên nỗ lực, giành lại thể diện cho lão gia, lão phu nhân.”
Uông Tần Sinh vừa gật đầu vừa lau nước mắt. Lau được nửa chừng, bỗng nghĩ sau này gặp ngũ cô nương Tĩnh gia thì phải gọi là "nhị tẩu", lập tức cảm thấy tức ngực khó thở.
Gọi không nổi!
*
Sáng sớm, đất phủ một lớp sương mỏng. Cố Trường Bình bước lên, mỗi bước đều để lại dấu giày in trên sương giá.
Là sương lạnh.
Tháng lạnh nhất trong năm, cuối cùng cũng tới rồi.
Cố Dịch bước ra đón, chỉ vào cửa thư phòng: “Gia, người đến rồi, đợi khá lâu rồi ạ.”
Cố Trường Bình đẩy cửa vào, trong phòng khói mờ lượn lờ, Lý Quân Tiện cầm một ống điếu, đã gần hút hết.
“Khi nào thì ngươi bắt đầu hút cái này vậy?” Hắn hỏi.
Lý Quân Tiện gõ nhẹ ống điếu vào cạnh bàn: “Khi lòng rối bời thì hút một hơi.”
“Lo cho ta sao?” Cố Trường Bình nheo mắt.
Lý Quân Tiện chỉ hắn: “Ngươi à, ra tay vẫn chưa đủ độc!”
Cố Trường Bình bật cười, quay người gảy tim nến: “Người hiểu ta, chỉ có Thập Nhị lang!”
Lý Quân Tiện: “Vụ hôm nay là ngươi bày ra?”
Cố Trường Bình: “Không phải, là tình cờ bắt gặp.”
Lý Quân Tiện: “Vậy ngươi thuận thế mà làm sao?”
Cố Trường Bình: “Vương Dương cướp người là thật, ta cứu người cũng là thật.”
Lý Quân Tiện: “Vậy là nhà họ Vương và Ninh thân vương xem như đã kết thù sâu rồi, mà lại là mối thù rất lớn.”
Cố Trường Bình ngồi xuống đối diện: “Chuyện này, hoàn toàn đúng với kế hoạch của chúng ta.”
Lý Quân Tiện: “Ta đoán Vương Quốc Công sẽ dùng hai cánh tay gãy của Vương Dương để yêu cầu hoàng thượng lập thái tử.”
Yết hầu Cố Trường Bình lăn lên một cái: “Không sai, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với ông ta.”
Lý Quân Tiện: “Thái tử vừa lập, địa vị nhà họ Vương càng vững chắc. Đến lúc đó, ông ta mới dâng sớ xin phế bỏ phiên vương.”
Cố Trường Bình gật đầu.
Lý Quân Tiện: “Cần ta đổ thêm dầu vào lửa không?”
Cố Trường Bình: “Cần, mà không chỉ một lần, phải nhiều lần.”
Lý Quân Tiện mỉm cười: “Lời của Tử Hoài, ta tất nhiên sẽ nghe theo. Đi nào, cùng ta dùng bữa sáng!”
Cố Trường Bình lắc đầu: “Thôi, ta no rồi.”
Lý Quân Tiện: “Ăn gì thế?”
Cố Trường Bình: “Một bát mì.”
Lý Quân Tiện: “Mì thì có gì ngon đâu?”
Cố Trường Bình: “Ta thấy ngon là được rồi.”
“Kỳ cục thật!”
Cố Trường Bình mỉm cười không để tâm: “Mai ta đưa cả năm người họ đến trang viên của Tần Sinh, gần với trang viên nước nóng nhà ngươi.”
“Ồ?” Lý Quân Tiện nhướng mày cười: “Không làm công tử phong lưu ở Tầm Phương Các nữa, muốn về quê làm nông phu rồi à?”
Cố Trường Bình khoanh tay: “Ngươi có ý kiến sao?”
Lý Quân Tiện lại gõ ống điếu: “Ta đang nghĩ… có nên sang trang viên nước nóng tránh vài hôm cho thanh tĩnh không.”
Cố Trường Bình: “Sao vậy?”
Lý Quân Tiện: “Trong thành Tứ Cửu này, vương này vương kia nhiều quá, gia đây thấy phiền!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 309: Ta của ngày xưa
10.0/10 từ 22 lượt.